- Tuyển tập 01
- Tuyển tập 02
- Tuyển tập 03
- Tuyển tập 04
- Tuyển tập 05
- Tuyển tập 06
- Tuyển tập 07
- Tuyển tập 08
- Tuyển tập 09
- Tuyển tập 10
- Tuyển tập 11
- Tuyển tập 12
- Tuyển tập 13
- Tuyển tập 14
- Tuyển tập 15
- Tuyển tập 16
- Tuyển tập 17
- Tuyển tập 18
- Tuyển tập 19
- Tuyển tập 20
- Tuyển tập 21
- Tuyển tập 22
- Tuyển tập 23
- Tuyển tập 24
- Tuyển tập 25
- Tuyển tập 26
- Tuyển tập 27
- Tuyển tập 28
- Tuyển tập 29
- Tuyển tập 30
- Tuyển tập 31
- Tuyển tập 32
- Tuyển tập 33
- Tuyển tập 34
- Tuyển tập 35
- Tuyển tập 36
- Tuyển tập 37
- Tuyển tập 38
- Tuyển tập 39
- Tuyển tập 40
- Tuyển tập 41
- Tuyển tập 42
- Tuyển tập 43
- Tuyển tập 44
- Tuyển tập 45
- Tuyển tập 46
- Tuyển tập 47
- Tuyển tập 48
- Tuyển tập 49
- Tuyển tập 50
- Tuyển tập 51
- Tuyển tập 52
- Tuyển tập 53
- Tuyển tập 54
- Tuyển tập 55
- Tuyển tập 56
- Tuyển tập 57
- Tuyển tập 58
- Tuyển tập 59
- Tuyển tập 60
- Tuyển tập 61
- Tuyển tập 62
- Tuyển tập 63 & 64
- Tuyển tập 65
- Tuyển tập 66
- Tuyển tập 67
- Tuyển tập 68
- Tuyển tập 69
- Tuyển tập 70
- Tuyển tập 71
- Tuyển tập 72
- Tuyển tập 73
- Tuyển tập 74
- Tuyển tập 75
- Tuyển tập 76
- Tuyển tập 77
- Tuyển tập 78
- Tuyển tập 79
- Tuyển tập 80
- Tuyển tập 81
- Tuyển tập 82
- Tuyển tập 83
- Tuyển tập 84
- Tuyển tập 85
- Tuyển tập 86
- Tuyển tập 87
- Tuyển tập 88
- Tuyển tập 89
- Tuyển tập 90
- Tuyển tập 91
- Tuyển tập 92
- Tuyển tập 93
- Tuyển tập 94
- Tuyển tập 95
- Tuyển tập 96
- Tuyển tập 97
- Tuyển tập 98
- Tuyển tập 99
- Tuyển tập 100
- Tuyển tập 101
- Tuyển tập 102
- Tuyển tập 103
- Tuyển tập 104
- Tuyển tập 105
- Tuyển tập 106
- Tuyển tập 107
- Tuyển tập 108
- Tuyển tập 109
- Tuyển tập 110
- Tuyển tập 111
- Tuyển tập 112
- Tuyển tập 113
- Tuyển tập 114
- Tuyển tập 115
- Tuyển tập 116
- Tuyển tập 117
- Tuyển tập 118
- Tuyển tập 119
- Tuyển tập 120
- Tuyển tập 121
- Tuyển tập 122
- Tuyển tập 123
- Tuyển tập 124
- Tuyển tập 125
- Tuyển tập 126
- Tuyển tập 127
- Tuyển tập 128
- Tuyển tập 129
- Tuyển tập 130
- Tuyển tập 131
- Tuyển tập 132
- Tuyển tập 133
- Tuyển tập 134
- Tuyển tập 135
- Tuyển tập 136
- Tuyển tập 137
- Tuyển tập 138
- Tuyển tập 139
- Tuyển tập 140
- Tuyển tập 141
- Tuyển tập 142
- Tuyển tập 143
- Tuyển tập 144
- Tuyển tập 145
- Tuyển Tập 146
- Tuyển Tập 147
- Tuyển Tập 148
- Tuyển Tập 149
- Tuyển Tập 150
TUYỂN TẬP THƠ MẶC GIANG
Tuyển tập 10 bài - thơ Mặc Giang - Số 46
(Từ bài số 451 đến số 460)
Ba chị em 451
Ba anh em 452
Như giọt sương đêm 453
Đừng thu mình ngõ hẹp ! 454
Tặng người hạnh phúc trần gian ! 455
Trong phòng chờ chẩn bịnh ! 456
Những con tàu định mệnh 457
Nhớ thương về Mẹ 458
Kỷ niệm 60 đêm không ngủ 459
Để còn nhớ Việt Nam 460
Ba chị em !
Tháng 7-2005
Ba chị em, giống Lạc Hồng quê Mẹ
Được sinh ra dần lớn trên quê hương
Ba núm nhau trang trải vạn nẻo đường
Đếm ngược lại trở thành Nam Trung Bắc
Tình thắm thiết như câu hò réo rắt
Yêu nồng nàn như khúc nhạc du dương
Trông kiêu sa, nhưng mộng ước bình thường
Trông diễm lệ, nhưng đượm sầu cay đắng
Rào rạt tựa Biển Đông, nên tình sâu nghĩa nặng
Nước đổ tự đầu nguồn, nên nước mắt chảy xuôi
Bỡi quê hương, luôn nay lở mai bồi
Nên lòng dạ nát tan, và tơ tằm rút mãi
Ba chị em, đi từ mũi Cà Mau, đến Nam Quan cửa ải
Người ngủ yên, chưa sạch bóng quân thù
Người đứng ôm, hương hồn đá vọng phu
Người đầu chít, mấy lần khăn tang trắng
Chị Miền Bắc, câu Ả đào văng vẳng
Em Miền Trung, ngưng tiếng Chèo đò ngang
Em Miền Nam, ngưng câu Hò còn vang
Cùng đẫm lệ cho quê hương ẩm ướt
Từ nước mắt, đã biến thành giòng nước
Từ vọng phu, đá mới chất nên non
Từ vành khăn, vuông kết lại thành tròn
Từ chan chứa, mặn mà hương quê mẹ
Tóc xỏa vai, miệng thì thầm nói khẽ
Ba chị em, mỗi kẻ một niềm đau
Bắc Nam Trung dù non nước một màu
Nhưng mỗi nét của mỗi miền riêng biệt
Mắt em xanh như bầu trời xanh biếc
Mắt chị huyền như đen láy màu đen
Mắt tôi mờ như muốn gởi lãng quên
Ba chị em, cùng nhìn nhau ánh mắt
Đâu là cẩm tú, giang sơn gấm vóc !
Đâu là chị em, con gái mộng mơ !
Đâu là trinh nữ, chiếc nón bài thơ !
Quê hương ơi, biết bao giờ hết khổ !
Chị ơi chị ! Lá thu vàng mấy độ ?
Em ơi em ! Lúa trỗ mấy mùa bông ?
Ba chị em, nước đổ mấy bờ sông ?
Biết khi nào, vỗ về sông bến cũ !!!
Hợp tan, tan tụ
Tụ tán, nổi trôi
Chị em, khác thuở nằm nôi
Nhưng tình không khác một lời nghe em
Bắc Nam Trung vẫn êm đềm
Tình bao la quá, thênh thênh không thời
Hờ ơi, tiếng hát ru hời
Hò ơi, tiếng hát muôn đời chị em !!!
Ba anh em !
Tháng 7-2005
Ba anh em trên quê cha đất tổ
Tựa nương nhau từng giòng sống quê hương
Dù trải qua những dâu biển tang thương
Nhưng muôn đời không bao giờ lay chuyển
Tiết tháo, trung trinh, cờ bay, khói quyện
Đẫm ướt máu đào, bảo vệ non sông
Hải biến điền tang, hồ thỉ tang bồng
Lẫm liệt oai hùng, vẹn thề nguyện ước
Anh Miền Bắc, thuở dựng cờ mở nước
Năm ngàn năm, từ độ mới khơi dòng
Quãng đường dài, bao hưng thịnh suy vong
Vẫn chống chõi và hiên ngang đi tới
Em Miền Trung, ngập chiến chinh lửa khói
Mảnh đất Chiêm, nghe thổn thức hồn đau
Từ đời Trần lần lượt trở về sau
Tám trăm năm, thuở bắt cầu Ô-Lý
Em Miền Nam, bốn trăm năm đổ lại
Rộng phì nhiêu Thủy Chân Lạp ngày nào
Chân bước đi, nghe gió lộng rì rào
Đến Cà Mau, nơi tận cùng đất nước
Ba anh em, đời sau qua thuở trước
Tiếng hoan ca theo nhịp khúc quân hành
Cùng nắm tay, cùng cất bước hùng anh
Cùng dựng nước, và cùng nhau mở nước
Ải Nam Quan, kê núi đồi Sơn cước
Mũi Cà Mau, lăn sóng vỗ trùng dương
Thành quê hương non nước Việt yêu thương
Tay trong tay, lòng bên lòng, gìn giữ
Ba anh em trên quê hương tình tự
Chiều rung rung nghe lệ sử chan hòa
Bao máu xương chồng chất của ông cha
Bao máu xương của anh em nằm xuống
Biển đông sóng cuộn
Khói tỏa Trường Sơn
Bền vững sắt son
Dựng xây tổ quốc
Từng nét sử đan thanh
Ca bài ca thống nhất
Của em, của tôi, của anh
Kết tinh non nước Ba Miền
Cờ bay, khói quyện hồn thiêng
Non sông liền núi, núi liền non sông
Rạng danh muôn thuở Lạc Hồng
Anh em một cội, giống giòng Rồng Tiên
Ba chân thạch trụ như kiềng
Muôn năm bền vững Ba Miền Việt Nam.
Như giọt sương đêm
Tháng 8—2005
Chim đang hót, reo bình minh thức dậy
Bóng đêm mờ ngái ngủ thoáng đi qua
Giọt sương đêm đọng cành lá xót xa
Thế là hết, cuộc đời ta là rứa
Đêm ngắn quá, phải chi dài chút nữa
Cho đời ta đừng vội tắt đêm tàn
Giọt chưa đầy lại sắp bị tiêu tan
Còn chi nữa, hỡi sương mờ bé bỏng
Chim thôi thúc, nghe liên hồi, lồng lộng
Sáng tỏ dần, đẩy vội bóng đêm tan
Ta tiếc thương cho thân phận bẽ bàng
Chưa kịp hiện lại xa mờ biến dạng
Kìa thấy không, vầng đông càng tỏ rạng
Bóng đêm mờ đã cuốn hút về đâu
Ta vo tròn trên cành lá vương sầu
Kéo sao được những phút giây ngắn ngủi
Vầng nhật hiện, nhô dần qua đầu núi
Vạn vật reo nhảy múa dưới ánh dương
Còn thân ta, mỏng mảnh một giọt sương
Xin giã biệt, một ngày dài đang đến
Chờ đêm xuống càng về khuya càng thấm
Ta gom hơi, tụ vành lá đeo cành
Lá xanh xanh, vẫn diệp lục xanh xanh
Nhưng chiếc lá đêm qua giờ đâu nữa
Ta lẩn thẩn đến đêm tàn lần lữa
Tẩm hơi sương, chim sớm hót lên rồi
Thế thì thôi, một lần nữa đời tôi
Xin giã biệt bóng sương mờ giá lạnh.
Đừng thu mình ngõ hẹp !
Tháng 8—2005
Đời nhỏ quá, đừng thu mình ngõ hẹp
Chỉ loanh hoanh trong vũng tối ao tù
Một ngày kia, khi giã biệt ngàn thu
Lại trôi nổi mịt mù trong bất tận
Đời nhỏ quá, đừng vo tròn thân phận
Cố thu mình, núp cánh cửa an thân
Một ngày kia, khi đứt bóng thế nhân
Lại lủi thủi xa mờ trong hoang lạnh
Chất ti tiện, nép khung thành tật, tánh
Lượng hẹp hòi, nhét chiếc vỏ nhỏ nhoi
Thì làm sao thấy biển rộng núi đồi
Nên lạc lõng một mình trong cô độc
Ai cũng có những duyên lành phước lộc
Đã làm người, vốn có sẵn tánh nhân
Hãy mở lòng, và mở cửa lương tâm
Vẫn hữu ích chứ nào vô tích sự
Đừng cho rằng, mình không hề can dự
Sống riêng mình chứ chẳng sống cho ai
Tội tình chi mà mang, vác, xách, nai
Ai vì mình mà mình vì người khác !!!
Vì nghĩ vậy nên trơ trơ lạnh nhạt
Nên thờ ơ đến vô cảm vô tâm
Nẻo âm u còn khép lại cửa hầm
Tự đày đọa giam cầm mà không biết !!!
Hãy tỉnh mộng kẻo một mai, nuối tiếc
Hãy giật mình, đừng cứ mãi ngủ say
Giữa thinh không còn có gió heo may
Khơi chút lửa rọi xuống thềm vắng lặng
Hãy vào dòng cay đắng
Khơi động mạch thanh lương
Đời người, giấc mộng nghê thường
Đừng đem phế bỏ thê lương bên đàng
Đời người, quán trọ trần gian
Đừng đem quẳng gánh bẽ bàng thế nhân
“Đã mang lấy nghiệp vào thân”
Sống sao cho phải lựa lần biết ru !!!
Tặng người hạnh phúc trần gian
Tháng 8—2005
Năm mươi năm, trong cuộc đời
Năm mươi năm nữa, hỡi người thế nhân
Năm mươi năm, gánh phong trần
Năm mươi năm nữa, lựa lần mà đi
Đạo vợ chồng còn chi không vẹn
Nghĩa phu thê vun vén ân cần
Đi đâu, không kể xa gần
Ở đâu, không ngại, tình thân đong đầy
Ngày xưa, ta vẫn còn đây
Ngày nay ta vẫn vui vầy không thuyên
Trải bao phen ngửa nghiêng vận nước
Trải bao thời triền phược nhiểu nhương
Riêng ta vẫn vẹn tình thương
Riêng người vẫn trọn trên đường ta đi
Dấu xưa, đẹp tựa vầng thi
Đẹp câu cầm sắt, tuyệt kỳ phụng loan
Vợ chồng thêm nghĩa sắt son
Phu thê thêm nghĩa vuông tròn thủy chung
Nào con nào cháu trùng phùng
Nào dòng nào họ cho cùng thắm tươi
Câu vui đổi lấy câu cười
Câu lành đổi phúc cho người yêu thương
Bảy mươi bóng xế điểm sương
Năm mươi giấc mộng nghê thường trần gian
Cũng nhờ chọn ngọc gởi vàng
Người nâng ươm vọng, bát tràng ta xây
Cũng nhờ tương kính niềm tây
Người noi gia thế, ta bày thiệt hơn
Vợ chồng biết quí, sao sờn
Phu thê biết trọng, sao mòn nghĩa ân
Chúc người hạnh phúc thế nhân
Trăm năm cầm sắt, hồng trần mấy ai
Giá gương treo nét phương đài
Thủy chung không dấu nào phai sắc màu
Tang thương khép lại biển dâu
Khổ đau khép lại nhịp cầu nhân gian
Đàn kêu tích tịch tình tang
Đàn kêu tích tịch tình tang tính tình
Trăm năm như bóng với hình
Trăng treo ánh nguyệt, như mình với ta.
Trong phòng chờ chẩn bịnh !
Tháng 8—2005
Tôi đã thấy những con người
đang ngồi chờ trong phòng đợi
Sẽ được đi chẩn đoán những bịnh tình
Sẽ được quyết những bộ phận của mình
Sẽ có gì, hay không có gì trong đó
Đưa vào giàn máy, điện, vi, soi tỏ
Rọi xuyên qua từng tơ tóc tế bào
Cả dòng máu hồng bạch sẽ ra sao
Chứ đừng nói là thịt da xương xẩu
Phủ, chụp, lật, xoay, tiêm tẩu
Trẻ, già, ốm, mập, tỉnh, mê
Nếu họ cười, thấy chưa hề
Nếu họ chê, thôi tận mạng
Tôi đã thấy, những con người,
phủ, trùm, dây, nhợ, khiên, cán
Tấm chăn trắng ló đầu, thoi thóp, cái sống còn mang
Tấm chăn trắng phủ đầu, im thít, cái sống kéo màn
Tùy con bịnh, sẽ biết, ngày, giờ, năm, tháng
Dù ai, có đường trường dày dạn
Dù ai, có thỏ đế tâm can
Khi bịnh tình đã chận lối giữa đàng
Cũng thiểu não, xụi lơ, không khác mấy
Bịnh còn chữa, thì chào chào, vẫy vẫy
Bịnh bó tay, thì há hốc, im re
Giàu sang, nghèo khó, cùng kéo một bè
Thượng vàng, hạ cám, cùng đi một lối
Tử Thần làm lơ, thì cười cười, nói nói
Tử Thần đã gọi, thì thảng thốt, thất kinh
Nay người ta, mai sẽ tới lượt mình
Cỡi chiếc xe vô thường, ai tránh khỏi
Tôi đã thấy, đứng nhìn, nhưng không nói
Nói cũng thừa cõi giã huyễn trần gian
Chỉ vẽ qua một đôi nét bên đàng
Để thương tiếc một lần thân cát bụi !!!
Những con tàu định mệnh !
Tháng 8—2005
Cảm tác để thương tiếc cho 5 tai nạn máy bay xảy ra trong tháng 8-2005.
- Một vụ ngày 2-8, hãng Air France, có 309 hành khách và phi đoàn, rớt tại Toronto, nhưng may mắn, thoát nạn.
- Một vụ rớt xuống biển Sicily, ngày 6-8, 16 người thiệt mạng.
- Một vụ rớt tại Hy Lạp, ngày 14-8, 121 người chết.
- Một vụ rớt tại Venezuella, toàn bộ 160 hành khách cùng phi hành đoàn thiệt mạng.
- Một vụ ngày 23-8, rớt tại rừng rậm Amazon, Peru, hơn 70 người chết, số người sống sót, bị thương trầm trọng.
Bao nhiêu người cùng nối nhau
Đi vào con tàu định mệnh
Tiễn nhau, người đi, kẻ đến
Nhìn nhau, tay vẫy, tay chào
Người đi lòng dạ nao nao
Người về xa dần huyên náo
Khi con tàu còn nằm trên sạn đạo
Động cơ gầm, lăn bánh trên đường bay
Mạng con người còn ở trong tầm tay
Vì sức hút chưa xa lìa mặt đất
Khi cánh sắt đã nhấc mình lao vút
Bao con người phó thác giữa tầng không
Như mây bay phó thác giữa bềnh bồng
Mặc gió bụi dập vùi trong trôi nổi
Nếu con tàu bình yên và đi tới
Cuối hành trình sẽ hạ cánh đường bay
Dù xa vạn lý, chỉ thoáng phút giây
Thời gian thu hẹp, và không gian nhỏ lại
Nhưng, có những con tàu, đi và đi mãi mãi
Một chuyến đi sẽ chẳng có trở về
Những người trên con tàu, như một cơn mê
Không có ngủ, nhưng chẳng bao giờ còn thức
Khi sự cố xảy ra, thì ngay lập tức
Bao con tàu lồng lộn giữa không gian
Cuốn xoáy, ngửa nghiêng, thảng thốt, kinh hoàng
Rồi lao xuống mà không cần sạn đạo !
Dù là thung lủng, dốc triền, lòng chảo !
Dù là cao nguyên, đồng ruộng, biển khơi !
Dù là sa mạc, hốc đá, núi đồi !
Sức va chạm, một cái ầm, nổ tung, tan tành từng mảnh
Nào thịt, nào xương, nào sắt, hành trang, kẹo bánh
Cùng nhũn ra, và tơi tả khắp vùng
Dù tử số khác nhau, nhưng mẫu số đi chung
Ôi thống thiết cho con tàu định mệnh !!!
Có những chuyến đi, nhưng không bao giờ được đến
Có những chuyến đi, nhưng vĩnh viễn chẳng trở về
Tiễn biệt người đi, như một cơn mê
Thương tiếc ngậm ngùi, hoa tang tưởng niệm
Gãy cánh vùng trời màu tím !
Thôi rồi từ một chuyến đi
Người đi, tìm lại được gì
Hành trang đôi mảnh đen sì tan hoang
Máu xương vung vãi còn loang
Con tàu định mệnh rợn hồn xanh xanh
Định phương, chỉ hướng, treo mành
Xác người vụn vỡ, lạnh tanh hoen mờ
Người đi, một chuyến như mơ
Như hoa tưởng niệm vật vờ bay bay
Mong sao đừng có chuyện này
Đã bao nhiêu chuyến, một bay không về
Còn đâu, nay hẹn mai thề
Còn đâu, một chuyến, cơn mê vô tình
Chào nhau, tuyệt bóng tuyệt hình
Chào nhau, mờ khói lung linh vĩnh hằng
Đêm dài bóng tối mờ trăng
Tàu đi về với vĩnh hằng tiêu sơ !!!
*****
Nhớ thương về Mẹ !
Thơ nhạc * Tháng 8—2005
Ân nuôi dưỡng một đời, làm sao đáp
Nghĩa cù lao chín chữ, biết sao đền
Mẹ gian khổ, dày sương sa gió táp
Thân hao mòn, tàn tạ, chỉ vì con
Tay bồng bế, tay vỗ về bú mớm
Tay nâng niu, tay may vá áo quần
Tay nhà cửa, tay thức khuya dậy sớm
Tay cơm canh, tay buôn tảo bán tần
Mỗi một ngày khi con dần khôn lớn
Mẹ vì con, ngày kiệt sức yếu già
Giữa trường đời, con lao vào ước vọng
Mẹ trông con, biền biệt cõi trời xa
Đường viễn liên, bắt hai đầu, tiếp nối
Tiếng thân thương : con đó hả, mẹ nè
Lòng lâng lâng vui mừng nghe mẹ gọi
Nghe không con, tiếng mẹ, con có nghe
Rồi cứ thế, một ngày kia đã tới
Đèn dầu khô, mẹ nhắm mắt lìa đời
Con lặng yên, tiếng kinh cầu vụn vỡ
Mẹ mất rồi, như mất cả đời thôi
Con tìm mẹ, như đi tìm ngõ tối
Trông tiếc thương, góp nhặt bóng vô thường
Con tìm mẹ, như hoàng hôn khuất núi
Đom đóm bay, lạnh nhạt phủ mùi sương
Xin ngắt một bông hồng dâng lên mẹ
Còn con mang một bông trắng đơn côi
Trong diệu hữu, mẹ thì thầm nói khẽ
Dòng tử sinh, tội nghiệp đứa con tôi
Xin thắp nén tâm hương dâng lên mẹ
Xin chắp tay vang vọng tiếng kinh cầu
Cõi nhiệm mầu trông xa vời lặng lẽ
Mẹ đã về, nhưng cõi đó ở đâu
Khói hương trầm, mắt trần, nhìn có hạn
Nhưng linh thiêng, xin hồn mẹ, chứng tri
Mỗi khi nhớ, khi thương hình bóng mẹ
Bước lên cầu Ái Tử khóc biệt ly !!!
*****
Kỷ niệm 60 đêm không ngủ !
Tháng 8—2005
Ngọn hải đăng cho tàu về bến cảng
Ngọn sao đêm cho trời bớt âm u
Ngọn đèn pha cho sáng tỏa mịt mù
Để làm chi mà sao tôi cũng có
Đâu cần gì mà mở nhìn thò lõ
Thế tại sao chong sáng suốt canh thâu
Hai ngọn đèn không cần phải châm dầu
Sáu mươi đêm cháy hoài không muốn tắt
Tôi hình dung ngọn hải đăng trước mặt
Tôi nhìn trời đếm thử ánh sao đêm
Đôi mắt tôi cũng sáng quắt chênh vênh
Mí chẳng sụp đâu cần tăm chống đỡ
Tôi nằm yên, nghe đến từng hơi thở
Tôi đăm chiêu, nghe mềm cõi tâm tư
Sóng lao chao, thuyền bến cảng lắt lư
Phòng cuốn xoáy, thân lều bều rã rợi
Ngọn hải đăng vẫn đêm đêm chiếu rọi
Ngọn sao khuya vẫn nhấp nháy mù mờ
Ngọn đèn pha vẫn bừng tỏa sáng lòa
Đèn của tôi thì đẫn đờ ngây dại
Tôi muốn buông như con tàu không lái
Tôi muốn tìm sao được giấc ngủ yên
Nhớ hết rồi xin trả cõi lãng quên
Quên không nhận đẩy trôi về nỗi nhớ
Tôi vẫn nằm và nghe từng hơi thở
Xin chào mi, và mệt quá đi thôi !
*****
Để còn nhớ Việt Nam
Thơ nhạc * Tháng 8—2005
Thịt xương nào đổ xuống non sông
Thịt xương nào đổ xuống ruộng đồng
Người đã chết cho người
Người đã chết cho ai
Thịt xương nào đổ xuống ven bưng
Thịt xương nào đổ xuống ven rừng
Người đã chết vô tình
Người đã chết tan hoang
Thịt xương nào đổ tận ngoài biên
Thịt xương nào đổ khắp Ba Miền
Người đã chết cho người
Ai còn nhớ ai quên
Bao nhiêu năm quê hương mờ lửa khói
Bao nhiêu năm người người chết chất chồng
Nợ làm trai lên đường vì tiếng gọi
Người nối người đã trả nợ núi sông
Người đã chết để cho người ở lại
Người đã chết để cho người bước đi
Đếm nhung nhớ bên rừng hoang cỏ dại
Đếm thương yêu từ tạ những biệt ly
Ai có nhớ quảng đường dài lịch sử
Ai có quên tàn khói lửa lạnh lùng
Đêm đêm xuống canh thâu còn tư lự
Trả thân người nhưng nợ trả chưa xong
Tiếc thương nào ngào nghẹn thâu đêm
Tiếc thương nào khép lại bên thềm
Ai còn nhớ thương người
Ai còn nhớ ai quên
Hãy nhìn qua bên đống tro tàn
Hãy nhìn qua dòng máu đang mang
Để còn nhớ thương người
Để còn nhớ Việt Nam.