- Tuyển tập 01
- Tuyển tập 02
- Tuyển tập 03
- Tuyển tập 04
- Tuyển tập 05
- Tuyển tập 06
- Tuyển tập 07
- Tuyển tập 08
- Tuyển tập 09
- Tuyển tập 10
- Tuyển tập 11
- Tuyển tập 12
- Tuyển tập 13
- Tuyển tập 14
- Tuyển tập 15
- Tuyển tập 16
- Tuyển tập 17
- Tuyển tập 18
- Tuyển tập 19
- Tuyển tập 20
- Tuyển tập 21
- Tuyển tập 22
- Tuyển tập 23
- Tuyển tập 24
- Tuyển tập 25
- Tuyển tập 26
- Tuyển tập 27
- Tuyển tập 28
- Tuyển tập 29
- Tuyển tập 30
- Tuyển tập 31
- Tuyển tập 32
- Tuyển tập 33
- Tuyển tập 34
- Tuyển tập 35
- Tuyển tập 36
- Tuyển tập 37
- Tuyển tập 38
- Tuyển tập 39
- Tuyển tập 40
- Tuyển tập 41
- Tuyển tập 42
- Tuyển tập 43
- Tuyển tập 44
- Tuyển tập 45
- Tuyển tập 46
- Tuyển tập 47
- Tuyển tập 48
- Tuyển tập 49
- Tuyển tập 50
- Tuyển tập 51
- Tuyển tập 52
- Tuyển tập 53
- Tuyển tập 54
- Tuyển tập 55
- Tuyển tập 56
- Tuyển tập 57
- Tuyển tập 58
- Tuyển tập 59
- Tuyển tập 60
- Tuyển tập 61
- Tuyển tập 62
- Tuyển tập 63 & 64
- Tuyển tập 65
- Tuyển tập 66
- Tuyển tập 67
- Tuyển tập 68
- Tuyển tập 69
- Tuyển tập 70
- Tuyển tập 71
- Tuyển tập 72
- Tuyển tập 73
- Tuyển tập 74
- Tuyển tập 75
- Tuyển tập 76
- Tuyển tập 77
- Tuyển tập 78
- Tuyển tập 79
- Tuyển tập 80
- Tuyển tập 81
- Tuyển tập 82
- Tuyển tập 83
- Tuyển tập 84
- Tuyển tập 85
- Tuyển tập 86
- Tuyển tập 87
- Tuyển tập 88
- Tuyển tập 89
- Tuyển tập 90
- Tuyển tập 91
- Tuyển tập 92
- Tuyển tập 93
- Tuyển tập 94
- Tuyển tập 95
- Tuyển tập 96
- Tuyển tập 97
- Tuyển tập 98
- Tuyển tập 99
- Tuyển tập 100
- Tuyển tập 101
- Tuyển tập 102
- Tuyển tập 103
- Tuyển tập 104
- Tuyển tập 105
- Tuyển tập 106
- Tuyển tập 107
- Tuyển tập 108
- Tuyển tập 109
- Tuyển tập 110
- Tuyển tập 111
- Tuyển tập 112
- Tuyển tập 113
- Tuyển tập 114
- Tuyển tập 115
- Tuyển tập 116
- Tuyển tập 117
- Tuyển tập 118
- Tuyển tập 119
- Tuyển tập 120
- Tuyển tập 121
- Tuyển tập 122
- Tuyển tập 123
- Tuyển tập 124
- Tuyển tập 125
- Tuyển tập 126
- Tuyển tập 127
- Tuyển tập 128
- Tuyển tập 129
- Tuyển tập 130
- Tuyển tập 131
- Tuyển tập 132
- Tuyển tập 133
- Tuyển tập 134
- Tuyển tập 135
- Tuyển tập 136
- Tuyển tập 137
- Tuyển tập 138
- Tuyển tập 139
- Tuyển tập 140
- Tuyển tập 141
- Tuyển tập 142
- Tuyển tập 143
- Tuyển tập 144
- Tuyển tập 145
- Tuyển Tập 146
- Tuyển Tập 147
- Tuyển Tập 148
- Tuyển Tập 149
- Tuyển Tập 150
TUYỂN TẬP THƠ MẶC GIANG
Tuyển tập 10 bài - thơ Mặc Giang - Số 48
(Từ bài số 471 đến số 480)
Tôi muốn nói … 471
Cái đài danh vọng ô hô ! 472
Bức lụa ngân sương 473
Hòa bình nào có trong chiến tranh ! 474
Chiến tranh và thù hận ! 475
Cho tà tháng năm 476
Hãy đến với nhau con đường chân thực 477
Hòa bình ló dạng ! 478
Bão Katrina, đổ nát Hoa Kỳ 479
Người thương nước lại 2 lần thoát nước 480
Tôi muốn nói ...
Tháng 8 * 2005
Tôi muốn nói
Nỗi khổ đau của những con người trầm thống
Vốn sinh ra trên những vùng đất cơ cùng
Lực và tâm, hai cái chẳng tương dung
Nên lăn lóc phải trải dài thân phận
Tôi muốn nói
Nỗi khổ đau của những con người uất hận
Vốn thấp cổ, thanh quảng chẳng giương cao
Vốn bé miệng, lời nói gió đưa vèo
Đành giậm chân đếm dày vò ức hiếp
Tôi muốn nói
Nỗi đắng cay của những con người tội nghiệp
Luôn thiệt thòi trong mọi ngõ ngách trần gian
Vì thứ dân nên đón nhận bẽ bàng
Cái lọc lừa của thế nhân lợi dụng
Tôi muốn nói
Nỗi trầm kha của những con người nghèo túng
Trải truân chuyên vắt kiệt sức cần lao
Cái khổ nghèo vẫn đùn đống dâng cao
Bỡi vật chất đu dây không mực thước
Tôi muốn nói
Nỗi hẩm hiu của những con người bạc phước
“Cho thật nhiều nhưng nhận chẳng bao nhiêu”
Lại còn mang những ai oán đủ điều
Sự công tâm vẫn làm ngơ vỗ cánh
Tôi muốn nói
Sương sa xuống, thấm đêm dài lành lạnh
Động lòng ai thương cảm đến cho ai
Đường nhân gian khúc khuỷu hãy còn dài
Đừng đợi đến một ngày kia ân hận !!!
*****
Cái đài danh vọng, ô hô !
Tháng 9 * 2005
Cái đài danh vọng chi chi
Ráng leo cho được, kéo, trì, là sao
Cái đài danh vọng hư hao
Ráng leo cho được, đâm nhào là chi
Trăm năm ngẫm lại còn gì
Nương dâu bãi biển xanh rì xanh xanh
Lợi danh búng sẵn tròng trành
Phất phơ cát bụi, vướng cành tranh đua
Trèo lên trên đỉnh hơn thua
Rớt vào hố thẳm gió lùa tan hoang
Cơn mê ru mộng bàng hoàng
Giật mình hớt hải tân toan suy lường
Rong rêu phủ kín bên đường
Xác xơ váng nhện vương vương điêu tàn
Trần gian đày ải nhân gian
Nhân gian đày ải bẽ bàng thế nhân
Phong trần cho nát phong trần
Thương thân cho nát tấm thân rã rời
Cái đài danh vọng lơi bơi
Biết rồi mà lại tơi bời mà chi
Cái đài danh vọng kỳ kỳ
Nói không ham muốn, mà vì là sao
Một mai như giấc chiêm bao
Lơ thơ gió bụi, xạt xào hư vô
Cái đài danh vọng, ô hô !!!
******
Bức lụa ngân sương !
Tháng 9 * 2005
Cuộc đời tôi, một cuộc đời viễn mộng
Bước phiêu du, như khúc rẽ dòng sông
Đi đi mãi giữa đất trời lồng lộng
Đi cho cùng điểm cuối cũng như không
Cuộc đời tôi, một cuộc đời du thủ
Khắp trần gian đâu có chỗ là nhà
Mỗi một duyên gõ lên nhịp tan tụ
Hát không cùng nhưng không một lời ca
Cuộc đời tôi, không có đầu có cuối
Để rong chơi cùng hai chữ thỉ chung
Mở thời gian, không có đâu lằn mối
Mở không gian, không có chỗ tận cùng
Cuộc đời tôi, đi nhưng không cần đến
Mỗi không thời, chỉ là điểm dừng chân
Mỗi hoại thành, chỉ là cơn gió bụi
Như hư không trôi nổi áng phù vân
Trời đất rộng nên tôi đi cùng khắp
Góp rong rêu vẽ bức ảnh vô thường
Mỗi một nét kết đôi đường mở khép
Gom bọt bèo dệt bức lụa ngân sương.
*****
Hòa bình nào có trong chiến tranh !
Tháng 9 * 2005
Từ khi ra đời
Lúc nào, tôi cũng nghe chiến tranh và khói lửa
Nào bom, nào đạn đì đùng khạt mửa
Nào người, nào vật chết chóc triền miên
Tan hoang, đổ nát, xơ xác, ngửa nghiêng
Khắp thế giới, không nơi nầy thì nơi nọ
Mấy mươi năm, mà tôi vẫn chưa rõ
Giết chóc nhau như thế, để làm gì
Chủ nghĩa nầy, chủ nghĩa kia, như thế, để làm chi
Họ đâu phải dân thường, mà là những người lỗi lạc
Tôi vô cùng kinh ngạc
Họ dùng khôn ngoan, để thanh toán lẫn nhau
Họ dùng con người, để dãy chết thương đau
Rồi lại bảo kiến tạo hòa bình cho nhân loại
Thù hận nào điêu tàn theo lửa khói !
Hòa bình nào xây dựng trong chiến tranh !
Tình con người, như sợi chỉ treo mành !
Chữ tình thương, ngàn cân treo sợi tóc !
Hỡi những con người dọc ngang ngang dọc
Hỡi những con người xoay thế chuyển thời
Sự sống thật bình thường, nhưng quí nhất trong đời
Lại đánh đổ đi đâu, mà sao không làm được ???
*****
Chiến tranh và thù hận !
Tháng 9 * 2005
Tiền bạc đổ ra, xây lò, và chế bom nguyên tử
Tiền bạc đổ ra, nghiên tầm vũ khí hạch tâm
Máy bay, mìn bẩy, súng đạn, xe tăng
Tân trang, bảo trì …
Tổn hao biết bao nhiêu nhân, tài, vật, lực
Nước giàu có, cũng như nước nghèo nhứt
Dù tự do, cộng sản, quân phiệt, bạo tàn
Dù nước nhỏ, nước lớn, khép kín, mở toang
Cũng đều đổ khối lượng khổng lồ ngân sách
Nào là quân đội, tình báo, an ninh, tuyển ngạch
Nào là thanh niên, thanh nữ, hiện dịch, đôn quân
Nào là quân nhu, quân dụng, đủ hết thứ quân
Tất cả để gườm nhau :
Chiến tranh và thử lửa !!!
Tự cổ kim, và thời nào cũng rứa
Đâu phải thường dân
Mà là những con người thượng thặng, có lạ không
Nay thì thuyết khách, ngoại giao, quan hệ, cảm thông
Mai thì cuốn hút chiến chinh, hận thù, thắng bại
Lao chết chóc, không nương tay, ái ngại
Người với người, mà cứ thế giết nhau
Rồi chiến thắng, huân chương, lon lá, rực màu
Hỡi nhân loại, biết bao giờ chấm dứt
Hòa bình chỉ nằm trên bàn cân, không mức !
Lòng dạ con người lại đủ thứ lằn ranh
Thế cho nên, giải quyết nhau bằng chiến tranh ???
Và, nói chuyện với nhau bằng thù hận ???
*****
Cho tà tháng năm
Tháng 9 * 2005
Miệng nói mở, mà đường đi khép lại
Vườn muốn thông, mà rào, dậu, ngăn che
Nói bình quyền, mà chụp, phủ, răn, đe
Nói tự nhiên, mà sắt, cùm, thòng lọng
Bếp tro tàn còn sặc mùi bồ hóng
Cửa đóng khung còn mạng nhện giăng giăng
Đêm tối tăm vì khuất dạng ánh trăng
Ngày ảm đạm vì mây mù che nắng
Bỡi vì đâu mà tình người quá ngắn
Bỡi vì đâu mà chia cắt quá dài
Hay sao Hôm đưa đẩy với sao Mai
Hai vì sao chẳng bao giờ gặp được
Hay ngân hà không có cầu ô thước
Nhưng con người thì có khác kia mà
Tội tình chi những oan nghiệt can qua
Đường đi tới là con đường trước mặt
Hãy bước đi dõng dạc
Bỏ lại ở sau lưng
Quá khứ đã đóng khung
Của một thời dĩ vãng
Được như thế mới may ra xứng đáng
Những con người trong thời đại hôm nay
Đôi tay, rướm máu đôi tay
Đôi chân, rướm máu đọa đày đôi chân
Hay chưa, nay lựa mai lần
Biết chưa, nhũng nhẵng, tần ngần lo toan
Núi cao nhắm đỉnh núi non
Rừng sâu nhắm bước lối mòn đi qua
Trăng treo đã mỏi trăng ngà
Còn reo tuế nguyệt cho tà tháng năm.
Hãy đến với nhau : con đường chân thực
Tháng 9 * 2005
Hỡi những quốc gia nghèo khổ !
Hỡi những dân tộc nghèo khổ !
Tôi đã thấy rồi, tội nghiệp quá đi thôi
Cái đồng tiền từ thiện, cứu đói, thật quá hời
Mà tài nguyên phải đổ cho chiến tranh, hàng đống
Người ta nói, nào là nước nghèo, chậm tiến
Nào là những siêu cường, vượt tốc văn minh
Nếu không chạy đua vũ khí
mà dùng vào mục đích nhân sinh
Thì thế giới sẽ an bình biết mấy
Là con người, hãy dùng tiếng con người mà nói
Là con người, hãy bằng niềm tình tự thương nhau
Tiền bạc kia, sẽ mua đứt khổ đau
Lòng chân thiện sẽ phá tan thù hận
Hỡi những quốc gia cường tấn !
Hỡi những đầu óc tài ba !
Hãy đến với nhau, bốn biển là nhà
Hãy nhìn với nhau, đều con người cả
Hãy dắt nhau, mở ra con đường mới lạ
Chứ chiến tranh chết chóc, đã quá cũ rồi
Chỉ khi nào bao dung, thánh đức lên ngôi
Thì không có gì san bằng chẳng được
Tình thương, không cần qui ước
Tình người, không cần giết nhau
Cuộc sống, không cần khổ đau
Đó là con đường chân thực.
*****
Hòa bình ló dạng !
Tháng 9 * 2005
Sao lại thi đua : triển khai vũ khí ?
Sao lại thi đua : thủ thế quốc phòng ?
Người với người, mà nói chuyện không xong !
Phải dùng tới chiến tranh và bạo lực !
Chiến tranh nào là chiến tranh qui ước ?
Hòa bình nào có mặt chỗ tang thương ?
Phải đánh nhau cho tơi tả thê lương
Rồi mới chịu nhìn nhau, thật là lạ !!!
Những thứ giết người, mà chế ra đủ cả
Nào đạn, nào bom, tầm ngắn, tầm dài
Nguyên tử, địa không, loại xới, loại cày
Nhân, tài, vật, lực, tốn hao không thể tưởng
Người với người mà không nương nhau, hướng thượng
Người với người, mà nay bạn mai thù
Những đầu óc thượng thừa, vùi vào tăm tối, âm u
Rồi cút bắt bằng những trò chơi chết chóc
Khi đã đẩy đến tận cùng tang tóc
Mới bắt tay và nói chuyện hòa bình
Rồi nai lưng xây lại những điêu linh
Nhưng vũ khí, quốc phòng vẫn lườm nhau, chưa chấm dứt
Hỡi thế giới, đâu là hòa bình chân thực ?
Hỡi nhân loại, đâu là tiếng nói tình người ?
Hãy đến với nhau bằng cảm thông, thân thiện, nụ cười
Không cần giải quyết bằng hận thù, chiến tranh và vũ khí !
*****
Bão Katrina, đổ nát Hoa Kỳ
Bão khởi động và hoành hành cuối tháng 8 đầu tháng 9 năm 2005,
tàn phá nhiều thành phố ven biển trên nhiều tiểu bang tại Hoa Kỳ.
Mặc Giang, ngày 01-9-05.
Cơn bão Katrina
Xuất phát Florida
Lan tới Louisiana
Tràn ngập Alabama
Kéo tới Mississippi
Làm cho Hiệp chủng quốc Hoa Kỳ
Chấn động, kinh hoàng, nát tan, nghiêng ngửa
Những cao tầng, cao ốc, còn đổ tuông, huống gì nhà cửa
Những phố sá, công viên, còn cuốn sóng, huống chi con người
Nhìn nhau, tiếng khóc hết cười
Ngó nhau, ngậm ngùi nước mắt
Hỡi trời đất, đòi hỏi chi quá đắt !
Sức con người, phải trả những tang thương
Chỉ còn đây, tan nát những thê lương
Biển trào lộng vẫn ầm ầm dậy sóng
Bão vẫn càn, vẫn quét. Ôi cuồng phong khởi động !
Nước vẫn xoáy, vẫn trôi. Ôi chìm nổi, điêu linh !
Cuộc sống và khổ đau, phải hứng chịu tuyệt tình !
Người sống và người chết, phải lặng câm, nín thở !
Biển hỡi biển, vẫn thì thầm muôn thuở
Bão hỡi bão, vẫn trào lộng phong ba
Hết Ấn Độ Dương—Tsunami, lại đến Đại Tây Dương—Katrina
Đông và Tây, năm nào cũng tan nát
Hàng trăm người, chôn vào lòng biển, chết ngạt
Hàng ngàn người, sống trên đổ nát, chết tươi
Còn đâu câu nói tiếng cười
Một cơn bão táp, trả mười tang thương
Còn đâu nào phố nào phường
Một cơn biển động, hết phương, kêu trời
Còn đâu sống giữa cuộc đời
Một cơn sóng vỗ, hết lời nỉ non
Nhìn trông, kinh ngạc, bàng hoàng
Bão ơi, ngưng lại có còn hơn không
Nhìn trông, nát ruột, tan lòng
Biển ơi ngưng động, khơi dòng kêu thương
Đông phương rồi lại Tây phương
Đừng gieo tang tóc thê lương nữa trời
Trần gian khổ lắm người ơi !!!
*****
Người thương nước, lại hai lần thoát nước !
Cảm tác, để chia xẻ với Đồng bào bị trận bão Katrina
tại 3 tiểu bang Louisiana, Alabama, Mississippi, nhất là
thành phố New Orleans, quốc gia Hoa Kỳ.
Ngày 04-9-2005
Ba mươi năm trước, khi nước biến, tôi làm người bỏ nước
Ba mươi năm sau, khi nước trào, tôi bỏ nước ra đi
Nước mắt nào, làm nghẹn hai bờ mi !
Niềm đau nào, làm tràn hai khóe mắt !
Một cuộc đời, chạy hai lần tan nát
Một tấm thân, chống đỡ hai bàn tay
Một quãng đời, mất tất cả từ đây
Nước hỡi nước, thêm mấy lần nghiêng ngửa ???
Ba mươi năm trước, ôi niềm đau muôn thuở !
Kẻ ly hương, người ở lại, ngục tù
Ba mươi năm sau, cuộc sống phủ âm u
Khi nhìn lại, biết bao người đã mất ???
Nhớ ngày nào vượt tuyến, thập tử nhất sinh, tan tim nát mật
Mượn đất khách dung thân, lưu đày tự nguyện, đánh đổi tự do
Quãng đời qua, bao khắc khoải dày vò
Nay đón nhận, thêm một lần tan nát
Hỡi những ai trên ba tiểu bang san sát
Chia đắng cay, chia trắng cả cuộc đời
Chia bồ hòn, chia cả những đầy vơi
May một chút, còn đồng bào hải ngoại
Tôi muốn nói, những điều không muốn nói
Sống quê người, ngửa úp đôi bàn tay
Ba mươi năm, phủi sạch trong phút giây
Đời tỵ nạn, thêm một lần tỵ nạn !!!
Được sống hai lần, trên đường di tản
Được nhận hai lần, từ thiện ban cho
Hỏi làm sao không ray rứt, dày vò
Người thương nước, lại hai lần thoát nước !!!