Tổ Đình Minh Đăng Quang
PHẬT HỌC TỪ ĐIỂN - BUDDHIST DICTIONARY
VIETNAMESE - ENGLISH VIỆT - ANH
Thiện Phúc
Pha
Pha Lẫn: To mingle—To mix.
Pha Lê:
1) Phả Lê—Đá trong như pha lê, một trong bảy của báu: Sphatika
(skt)—Rock crystal, or a green indestructible gem, one of the seven precious
things—See Thất Bảo.
2) Tên một ngọn núi gần Varanasi: Name of a mountain near
Varanasi.
Pha Trò: To jest—To joke—To speak in jest.
Phá:
1) Đả phá: To disprove—To refute—To negate—To cause schism.
2) Phá đám: To break—To disrupt.
3) Phá hoại: Phá hủy—To destroy—To demolish.
Phá Ám Mãn Nguyện: Phá tan vô minh tối ám và làm tròn lời nguyện, như Đức
Phật A Di Đà—To destroy darkness or ignorance and fulfil the Buddha’s vow, i.e.
that of Amitabha.
Phá Bồ Đề: Upasanti (skt)—Calm—Tranquility.
Phá Chánh: Phá bỏ chân lý—To deny the truth, e.g. heresy.
Phá Chánh Hiển Tà: To deny the truth and support the evil.
Phá Chánh Mệnh: Cuộc sống không theo đúng theo chánh mệnh—An incorrect or
wrong form of livelihood—See Bát Chánh Đạo (5).
Phá Chấp:
1) Phá bỏ hay phản bác những mê chấp tà kiến: To refute tenets.
2) Phản bác niềm tin nơi thực ngã hay thực pháp, nghĩa là sự có
thật của một cái ngã và chư pháp: To refute the belief in the reality of the
ego and things.
Phá Chấp Nhị Biên: To sever dualistic attachments.
Phá Địa Ngục: Phá vỡ cửa địa ngục bằng cách tụng đọc kinh kệ giải thoát
cho người quá vãng—To break open the gates of hells by chants or incantations
for the release of a departed spirit.
Phá Gia: To ruin one’s family.
Phá Giới:
1) Người đã thọ giới lại tự mình hay do sự xúi dục mà phá giới:
Theo sách Thập Luân, vị Tỳ Kheo phá giới, tuy đã chết nhưng dư lực của giới ấy
vẫn còn bảo đường cho nhân thiên, ví như hương của ngưu hoàng xạ. Phật do đó mà
thuyết bài kệ: “Thiệm bạc hoa tuy ny, thắng ư nhứt thiết hoa, phá giới chư Tỳ
Kheo, do thắng chư ngoại đạo,” nghĩa là hoa thiệm bạc tuy héo vẫn thơm hơn các
thứ hoa khác, các Tỳ Kheo tuy phá giới nhưng vẫn còn hơn hết thảy ngoại đạo)—To
violate (break) religious commandments.
2) Trong Kinh Phạm Võng Bồ Tát Giới 48 giới khinh điều thứ 36,
Đức Phật dạy: “Thà rót nước đồng sôi vào miệng, nguyện không để miệng nầy
phá giới khi hãy còn thọ dụng của cúng dường của đàn na tín thí. Thà dùng lưới
sắt quấn thân nầy, nguyện không để thân phá giới nầy tiếp tục thọ nhận những y
phục của tín tâm đàn việt.”—The Buddha taught in the thirty-sixth of the
forty-eight secondary precepts in the Brahma-Net Sutra: "I vow that I
would rather pour boiling metal in my mouth than allow such a mouth ever to
break the precepts and still partake the food and drink offered by followers. I
would rather wrap my body in a red hot metal net than allow such a body to
break the precepts and still wear the clothing offered by the
followers.”
3) Những lời Phật dạy về Phá Giới trong Kinh Pháp Cú—The
Buddha’s teachings on “Breaking Precepts” in the Dharmapada Sutra:
a) Sự phá giới làm hại mình như dây mang-la bao quanh cây Ta-la
làm cho cây nầy khô héo. Người phá giới chỉ là người làm điều mà kẻ thù muốn
làm cho mình—Breaking commandments is so harmful as a creeper is strangling a
sala tree. A man who breaks commandments does to himself what an enemy would
wish for him (Dharmapada 162).
b) Phá giới chẳng tu hành, thà nuốt hườn sắt nóng hừng hực lửa
đốt thân còn hơn thọ lãnh của tín thí—It is better to swallow a red-hot iron
ball than to be an immoral and uncontrolled monk feeding on the alms offered by
good people (Dharmapada 308).
c) Buông lung theo tà dục, sẽ chịu bốn việc bất an: mắc tội vô
phước, ngủ không yên, bị chê là vô luân, đọa địa ngục—Four misfortunes occur to
a careless man who commits adultery: acquisition of demerit, restlessness,
moral blame and downward path (Dharmapada 309).
d) Vô phước đọa ác thú bị khủng bố, ít vui, quốc vương kết
trọng tội: đó là kết quả của tà dâm. Vậy chớ nên phạm đến—There is acquisition
of demerit as well as evil destiny. No joy of the frightened man. The king
imposes a heavy punishment. Therefore, man should never commit adultery
(Dharmapada 310).
e) Cũng như vụng nắm cỏ cô-sa (cỏ thơm) thì bị đứt tay, làm
sa-môn mà theo tà hạnh thì bị đọa địa ngục—Just as kusa grass cuts the hand of
those who wrongly grasped. Even so the monk who wrongly practised ascetism
leads to a woeful state (Dharmapada 311).
f) Những người giải đãi, nhiễm ô và
hoài nghi việc tu phạm hạnh, sẽ không làm sao chứng thành quả lớn—An act carelessly performed, a broken vow, and a wavering obedience to religious
discipline, no reward can come from such a life (Dharmapada 312).
g) Việc đáng làm hãy làm cho hết sức! Phóng đãng và rong chơi
chỉ tăng thêm trần dục mà thôi—Thing should be done, let’s strive to do it vigorously,
or do it with all your heart. A debauched ascetic only scatters the dust more
widely (Dharmapada 313).
h) Không tạo ác nghiệp là hơn, vì làm ác nhứt định thọ khổ; làm
các thiện nghiệp là hơn, vì làm lành nhứt định thọ vui—An evil deed is better
not done, a misdeed will bring future suffering. A good deed is better done
now, for after doing it one does not grieve (Dharmapada 314).
i) Như thành quách được phòng hộ thế
nào, tự thân các ngươi cũng phải nên phòng hộ như thế. Một giây lát cũng chớ
buông lung. Hễ một giây lát buông lung là một giây lát sa đọa địa ngục—Like a
frontier fortress is well guarded, so guard yourself, inside and outside. Do
not let a second slip away, for each wasted second makes the downward path
(Dharmapada 315).
Phá Hạ: Phá hoại an cư kiết hạ, nghĩa là không tuân thủ theo những
cấm túc của ba tháng an cư—To neglect the summer retreat.
Phá Hại: To ruin—To ravage.
Phá Hòa Hợp Tăng: Sanghabheda—Phá vỡ sự hòa hợp trong cộng đồng Tăng Ni và
gây ra xáo trộn bởi những ý kiến tà vạy—To disrupt the harmony of the community
of monks to cause schism by heretical opinions.
Phá Hoại: To sabotage—To destroy.
Phá Hoại Thiện:
1) Hủy hoại thiện nghiệp: To destroy good.
2) Tên của một loài ma vương: Name of a Mara.
Phá Hoại Thiện Ma Vương: Mara who destroys of good.
Phá Hủy: To destroy—To demolish.
Phá Hư: To disable.
Phá Hữu:
1) Phá bỏ sự tin tưởng cho rằng vạn hữu là có thật: To refute
the belief in the reality of things.
2) Đức Như Lai thị hiện để phá bỏ sự sinh tử trong ba cõi: To
break the power of transmigration as does the Buddha.
Phá Kỷ Lục: To break (beat) the record.
Phá Lập: Còn gọi là Già Chiếu, nghĩa là phá bỏ cái lý đặc thù để
hiển hiện cái lý phổ quát, hay ngược lại. Phá vạn pháp để hiển hiện cái lý chân
không gọi là phá; bàn về lẽ duyên khởi của vạn pháp để hiển hiện cái nghĩa của
diệu hữu gọi là lập (Phá Lập là học thuyết của hai phái “Không Môn tông Tam
Luận” và “Hữu Môn tông Pháp Tướng.” Tông Tam Luận dựa vào Không Môn mà phá chư
pháp, tông Pháp Tướng dựa vào Hữu Môn mà lập chư pháp)—Refuting and
establishing; by refuting to prove, or to establish, i.e. in refuting the
particular to prove the universal, and vice versa.
Phá Ma: Phá diệt ác ma—To overcome the maras or exorcise demons.
Phá Môn: Rời bỏ tông môn—To leave a sect, to break the door.
Phá Nát: To destroy completely.
Phá Ngục: To break open a prison.
Phá Nhan Vi Tiếu: Phá lên cười, tướng giác ngộ của Ngài Ca Diếp, khi Đức
Phật tuyên bố rằng pháp của Ngài là tâm truyền tâm. Đây chính là chỉ giáo của
Thiền Tông—To break into a smile, the mark of Kasyapa’s enlightenment when
Buddha announced on Vulture Peak that he had a teaching which was propagated
from mind to mind, a speech taken as authoritative by the Intuitional School.
Phá Pháp: Hủy bỏ chánh pháp bằng cách dùng tà kiến để phá bỏ chánh
pháp của Như Lai (chẳng tu theo kinh luật, chẳng nghe lời khuyên bảo của các
bậc tôn túc, mà ngược lại đui tu mù luyện theo thói của tà kiến ngoại đạo, để
đi đến phạm giới và thích theo thế tục)—To break the Buddha law, e.g. by the
adoption of heresy.
Phá Quấy: To disturb.
Phá Sản: To go bankrupt.
Phá Sập: To pull down.
Phá Tà Hiển Chánh: Phá bỏ tà chấp tà kiến tức là làm rõ chánh đạo chánh
kiến—To break or disprove the false and make manifest the right—Theo Tam Luận
Tông, học thuyết Tam Luận Tông có ba khía cạnh chính, khía cạnh đầu tiên là
‘phá tà hiển chánh.’ Phá tà là cần thiết để cứu độ chúng sanh đang đắm chìm
trong biển chấp trước, còn hiển chánh cũng là cần thiết vì để xiển dương Phật
pháp—According to the Madhyamika School, the doctrine of the school has three
main aspects, the first aspect is the “refutation itself of a wrong view, at
the same time, the elusidation of a right view.” Refutation is necessary
to save all sentient beings who are drowned in the sea of attachment while
elucidation is also important in order to propagate the teaching of the Buddha.
1) Phá Tà—Refutation of all wrong views: Phá tà là phủ nhận tất
cả những quan điểm y cứ trên sự chấp trước. Như thế những quan điểm như thuyết
về ‘Ngã’ của các triết gia Bà La Môn, thuyết ‘Đa Nguyên Luận’ của các luận sư A
Tỳ Đàm và Câu Xá, cũng như những nguyên tắc độc đoán của các luận sư Đại Thừa,
không bao giờ được thông qua mà không bị bài bác chi ly. ‘Hữu’ hay tất cả đều
có, cũng như ‘không’ hay tất cả đều không đều bị chỉ trích—Refutation means to
refute all views based on attachment. Also views such as the ‘self’ or atman,
the theory of Brahmanic philosophers. The pluralistic doctrines of the Buddhist
Abhidharma schools (Vaibhasika, Kosa, etc) and the dogmatic principles of
Mahayana teachers are never passed without a detailed refutation. The Realistic
or all exists, and the Nihilistic or nothing exists are equally condemned.
2) Hiển Chánh—Elucidation of a right view—Theo Giáo Sư Takakusu
trong Cương Yếu Triết Học Phật Giáo, Tam Luận Tông luận rằng chân lý chỉ có thể
đạt được bằng cách phủ định hay bài bác các tà kiến bên trong và bên ngoài Phật
giáo, cũng như những sai lầm của Đại thừa và Tiểu thừa. Khi ôm giữ tà kiến sai
lầm, con người sẽ mù quáng trong phán đoán. Làm sao mà một người mù có
thể có được cái thấy đúng, và nếu không có nó thì không bao giờ tránh được hai
cực đoan. Cứu cánh vọng ngôn tuyệt lự là buổi bình minh của trung đạo. Phá tà
và chỉ có phá tà mới dẫn đến cứu cánh chân lý. Con đường giữa hay con
đường xa lìa danh và tướng là con đường hiển chánh—According to Prof. Takakusu
in The Essentials of Buddhist Philosophy, the Madhyamika School strongly
believed that the truth can be attained only by negation or refutation of wrong
views within and without Buddhism, and of errors of both the Great and Small
Vehicles. When retaining wrong views or error, one will be blind to reason. How
can a blind man get a right view without which the two extremes can never be
avoided? The end of verbal refutation is the dawn of the Middle Path.
Refutation and refutation only, can lead to the ultimate truth. The
Middel Path, which is devoid of name and character is really the way of elucidation
of a right view.
Phá Tà Tức Hiển Chánh: See Phá Tà Hiển Chánh.
Phá Quỷ: To overcome all the maras.
Phá Táo Đọa: Theo Thiền Luận, Tập II của Thiền sư D.T. Suzuki, Phá Táo
Đọa là cái tên mà Thiền sư Huệ An đặt cho một đệ tử của mình ở Tung Nhạc. Nghĩa
đen là bếp hư đổ, chỉ cho biến cố trong đời sống của một Thiền sư không
tên tuổi, nhờ đấy mà được chú ý—The P’o-Tsao-To is the name given by Zen master
Hui-An to one of his disciples at Tsung-Yueh. It literally means, ‘a broken
range falen to pieces,’ which illustrates an incident in the life of a nameless
Zen master, whereby he became famous.
· Tại một làng vùng núi Tung Nhạc, có
một cái miếu bên trong điện có để một bếp lửa. Dân ở gần xa đến tế tự bếp
lửa nầy không ngớt, họ luộc rất nhiều thú vật để cúng. Một hôm có nhà sư vô
danh dẫn các Tăng hầu vào miếu. Sư lấy gậy gõ vào bếp ba lần, và bảo: “Chặc!
Bếp ơi là bếp! Mi há không phải chỉ là bùn gạch hiệp thành sao? Thánh linh đâu
nơi mi vậy? Sao mi đòi luộc nhiều mạng thú vật để cúng như thế?” Nói xong, ông
lại gõ vào bếp ba lần nữa. Bếp liền nghiêng đổ xuống đất vỡ ra từng mảnh—There
was a shrine in one of the Tsung-Yueh villages where a lonely range was kept.
This was the object of worship for the country people far and near, who here
roasted alive many animals for sacrifice. One day a nameless monk appeared in
the shrine accompanied by his attendants. He struck the range three times with his staff, and said: “Tut! O you an old range, are you not a mere
composite of brick and clay? Whence your holiness? Whence your spirituality?
And yet you demand so many animals roasted alive for sacrifice!” So saying, the
master struck the range for another three times. The range then tipped by
itself, and falling on the ground broke in pieces.
· Chốc lát, có một người đến gần sư
cúi đầu lạy. Sư hỏi ông là ai. Y đáp: “Tôi là Táo thần của miếu nầy. Tôi ở đây
rất lâu do nghiệp báo đời trước của mình. Nay nhờ nghe ‘pháp vô sinh’ của thầy
mà thoát khỏi ràng buộc và được thác sinh lên trời. Nay tôi đến đây để bái tạ
Thầy.” Sư bảo: “Vô sinh là bản tánh của ngươi, chẳng phải nhờ ta thuyết pháp.”
Thần bếp lạy và biến mất—After a while there suddenly appeared a man, and
approaching the master bowed reverentially to him. The master asked wo he was,
and he answered: “I am the spirit of the range enshrined here. I have been here
for a long time owing to my previous karma. But listening to your sermon on the
doctrine of no-birth, I am now released from the bondage and born in the
heavens. To offer my special thanks to you I have come.” Said the master:
“No-birth is the original nature of your being. No sermonizing of mine was
needed.” The heavenly being bowed again and vanished.
· Sau đó, các Tăng hầu và các người khác
hỏi sư: “Chúng con theo hầu thầy rất lâu, nhưng chưa hề được nghe chính ngài
giảng pháp. Táo thần được ngài dạy cho pháp gì mà có thể thác sinh ngay trên
trời?”—Later on the attendant-monks and others asked the master: “We have been
with you for ever so ong, but we have never been permitted to listen to your
personal discourses on the Dharma. What effective teaching did the range-spirit
get from you which enabled him to be born immediately in the heavens?”
· Sư nói: “Ta chỉ bảo nó là nó, do bùn
gạch hiệp thành, chứ chẳng có đạo lý gì khác dạy riêng cho nó.”—The master
said: “What I told him was simply that he was a composite of brick and clay; I
had no further teaching specially meant for him.”
· Các tăng hầu và những người khác
đứng im không nói. Sư lên tiếng: “Hiểu không?”—The attendant-monks and others
stood quietly without a saying a word. The master remarked, “Do you
understand?”
· Vị chủ sự thưa: “Bẩm, chúng con
không hiểu.”—The chief secretary of the monastery said: “No, we do not.”
· Sư tiếp lời: “Tánh bản hữu của hết
thảy các pháp. Tại sao các ông không hiểu?”—The master continued: “The original
nature of all beings, why do you not understand it?”
· Các thầy Tăng bèn lạy, sư liền bảo:
“Đổ rồi! Đổ rồi! Vỡ rồi! Vỡ rồi!”—The monks all made bows to the master,
whereupon exclaimed the master: “It’s fallen, it’s fallen. It’s broken to
pieces, it’s broken to pieces!”
Năm
và nơi sư thị tịch không ai rõ—His whereabout and when he passed away were
unknown.
Phá Tăng:
1) Phá Pháp Luân Tăng: Phá rối sự thiền định của vị Tăng, hay
đưa ra một pháp để đối lập với Phật pháp (như trường hợp Đề Bà Đạt Đa)—To
break, destroy or disrupt a monk’s meditation or preaching, as in the case of
Devadatta.
2) Phá Yết Ma Tăng: Sanghabheda (skt)—Phá hòa hợp Tăng, cùng
trong một giới mà đưa ra ý kiến ngoại đạo hay lập ra loại yết ma khác để phá vở
sự hòa hợp của yết ma Tăng—Disrupt the harmony of the community of monks, to
cause schism, e.g. by heretical opinions.
Phá Thai: Abortion—Terminating life of a fetus—According to Buddhist
scriptures, abortion is a grave offence.
Phá Trai: Ngã mặn—Phá luật trai giới của tịnh xá, hoặc ăn sái giờ,
hình phạt cho sự phá giới nầy là địa ngục hoặc trở thành ngạ quỷ, những con ngạ
quỷ cổ nhỏ như cây kim, bụng ỏng như cái trống chầu, hoặc có thể tái sanh làm
súc sanh (Phật tử tại gia không bắt buộc trường chay; tuy nhiên, khi đã thọ bát
quan trai giới trong một ngày một đêm thì phải trì giữ cho tròn. Nếu đã thọ mà
phạm thì phải tội cũng như trên)—To break the monastic rule of the regulation
food, or time for meals, for which the punishment is hell, or to become a
hungry ghost like with throats small as needles and distended bellies, or
become an animal.
Phá Tướng Tông: Tông phái phá bỏ sự chấp tướng—The sect held the unreality
of all things.
1) Tông phái Phá Tướng đầu tiên sáng lập bởi ngài Vĩnh Minh,
phá bỏ sự chấp tướng: The first sect founded by Yung Ming (Vĩnh Minh) which
held the unreality of all things.
2) Tông Phá Tướng thứ hai do ngài Tịnh Ảnh sáng lập: The second
sect founded by Ching-Ying.
3) Tông Phá Tướng thứ ba do ngài Huệ Viễn sáng lập: The third
sect founded by Hui-Yuan.
Phà:
1) Chiếc phà: Ferry-boat.
2) Phà khói: To puff out (exhale) smoke.
Phả: Kha khá—Quite—Very—Somewhat—Partial.
Phả La: Phala (skt)—Quả—Fruit—Produce—Progeny—Profit.
Phả La Đọa: Bharadvaja (skt).
1) Còn gọi là Phả La Trá, dòng dõi của một trong sáu họ Bà La
Môn: Descendant of the ancient sage Bharadvaja, interpreted as one of the six
Brahmin surnames.
2) Lợi căn hay thông minh: Also has the meaning of keen mind,
or clever.
Phả Lê: Rock crystal—See Pha Lê.
Phả Ni Đa: Phanita (skt)—Đường mía—The inspissated juice of the sugar
can, or raw sugar.
Phác Họa: To outline—To sketch.
Phách:
1) Rọc ra hay tách ra: To split—To tear—To rend.
2) Vuông khăn—Kerchief—Veil.
3) Vỗ: To clap (hands).
Phách Chưởng: Phách Thủ, lệ vỗ tay lúc bắt đầu và lúc chấm dứt cuộc lễ
của phái Chân Ngôn—Clapping of hands at the beginning and end of worship, a
Shingon custom.
Phách Lối: To be haughty
Phách Tiễn Cấp: Nhanh như tên lướt gió hay chẻ gió—Rapid as an arrow
cleaving the air.
Phai Mờ: To fade.
Phái:
1) Đề cử: To delegate—To detach.
2) Môn phái: School—Sect (môn phái).
Phái Đoàn: Delegation—Mission.
Phải:
1) Bên phải: Right.
2) Cần phải: To have to—Must—Should—Ought to.
3) Đúng: Right.
Phải Chăng: Reasonable.
Phải Quấy: Right or wrong.
Phải Trái: Right or left—Right or wrong.
Phàm: Common—Ordinary—Everybody.
Phàm Chủng: Common seed—Ordinary people.
Phàm Dân: Common people.
Phàm Lệ: Foreword.
Phàm Lự: The anxieties of common or unconverted men.
Phàm Ngu: Common, ignorant, or unconverted men.
Phàm Phu:
(I) Nghĩa của Phàm Phu—The meanings of ordinary people:
1) Người phàm hay người thường: Sinner—A sane man—Ordinary
man—Worldly man—The sinner—Secular people—Common people—The unenlightened—A
common fellow.
2) Đệ tử Phàm phu: Đệ tử chưa chứng ngộ—Unenlightened
disciples—There are two kinds of ordinary disciples:
a) Nội Phàm: Đang trên đường giải thoát—The inner or higher
ranks of ordinary disciples who are on the road of liberation.
b) Ngoại Phàm: Chưa được tự tại—Lower grades who are not on the
road of liberation yet.
(II) Những lời Phật dạy về Phàm Phu trong Kinh Pháp Cú—The
Buddha’s teachings on ordinary people in the Dharmapada Sutra:
1) Đêm rất dài với những kẻ mất ngủ, đường rất xa với kẻ lữ hành
mỏi mệt. Cũng thế, vòng luân hồi sẽ tiếp nối vô tận với kẻ ngu si không minh
đạt chánh pháp—Long is the night to the wakeful; long is the road to him who is
tired; long is samsara to the foolish who do not know true Law (Dharmapada 60).
2) Không được kết bạn với kẻ hơn mình, không được kết bạn với
kẻ ngang mình, thà quyết chí ở một mình tốt hơn kết bạn với người ngu muội—If a
traveler does not meet a companion who is better or at least equal, let him
firmly pursue his solitary career, rather than being in fellowship with the
foolish (Dharmapada 61).
3) “Đây là con ta, đây là tài sản ta,” kẻ phàm phu thường lo
nghĩ như thế, nhưng chẳng biết chính ta còn không thiệt có, huống là con ta hay
tài sản ta?—These are my sons; this is my wealth; with such thought a fool is
tormented. Verily, he is not even the owner of himself. Whence sons? Whence
wealth? (Dharmapada 62).
4) Ngu mà tự biết ngu, tức là trí, ngu mà tự xưng rằng trí,
chính đó mới thật là ngu—A foolish man who knows that he is a fool, for that
very reason a wise man; the fool who think himself wise, he is
indeed a real fool (Dharmapada 63).
5) Người ngu suốt đời gần gũi người trí vẫn chẳng hiểu gì Chánh
pháp, ví như cái muỗng múc canh luôn mà chẳng bao giờ biết được mùi vị của
canh—If a fool associates with a wise man even all his life, he will understand
the Dharma as litle as a spoon tastes the flavour of soup (Dharmapada
64).
6) Người trí dù chỉ gần gủi người trí trong khoảnh khắc cũng
hiểu ngay được Chánh pháp, chẳng khác gì cái lưỡi dù mới tiếp xúc với
canh trong khoảnh khắc, đã biết ngay được mùi vị của canh—An intelligent
person associates with a wise man, even for a moment, he will quickly
understand the Dharma, as the tongue tastes the flavour of soup (Dharmapada
65).
7) Kẻ phàm phu không giác ngộ nên đi chung với cừu địch một
đường. Cũng thế, những người tạo ác nghiệp nhất định phải cùng ác nghiệp đi đến
khổ báo—A fool with little wit, goes through life with the very self as his own
greatest enemy. In the same manner, evil doers do evil deeds, the fruit
of which is bitter (Dharmapada 66).
8) Những người gây điều bất thiện, làm xong ăn năn khóc lóc,
nhỏ lệ dầm dề, vì biết mình sẽ phải thọ lấy quả báo tương lai—The deed is not
well done of which a man must repent, and the reward of which he receives,
weeping, with tearful face; one reaps the fruit thereof (Dharmapada 67).
9) Những người tạo các thiện nghiệp, làm xong chẳng chút ăn
năn, còn vui mừng hớn hở, vì biết mình sẽ thọ lấy quả báo tương lai—The deed is
well done when, after having done it, one repents not, and when, with joy and
pleasure, one reaps the fruit thereof (Dharmapada 68).
10) Khi ác nghiệp chưa thành thục, người ngu tưởng như đường
mật, nhưng khi ác nghiệp đã thành thục, họ nhứt định phải chịu khổ đắng cay—As
long as the evil deed done does not bear fruit, the fool thinks it is as sweet
as honey; but when it ripens, then he comes to grief (Dharmapada 69).
11) Từ tháng này qua tháng khác, với món ăn bằng đầu ngọn cỏ
Cô-sa (cỏ thơm), người ngu có thể lấy để nuôi sống, nhưng việc làm ấy không có
giá trị bằng một phần mười sáu của người tư duy Chánh pháp—Let a fool, month
after month, eats only as much food as can be picked up on the tip of a kusa
blade; but he is not worth a sixteenth part of them who have comprehended the
truth (Dharmapada 70).
12) Người cất sửa bò, không phải chỉ sáng chiều đã thành
ra vị đề hồ được. Cũng thế, kẻ phàm phu tạo ác nghiệp tuy chẳng cảm thụ quả ác
liền, nhưng nghiệp lực vẫn âm thầm theo họ như lửa ngún giữa tro than—An evil
deed committed may not immediately bear fruit, just as newl drawn milk does not
turn sour at once. In the same manner, smouldering, it follows the fool
like fire covered with ashes (Dharmapada 71).
13) Kẻ phàm phu, lòng thì muốn cầu được trí thức mà hành động
lại dẫn tới diệt vong, nên hạnh phúc bị tổn hại mà trí tuệ cũng tiêu tan—The
knowledge and fame that the fool gains , so far from benefiting; they destroy
his bright lot and cleave his head (Dharmapada 72).
14) Kẻ ngu xuẫn thường hay muốn danh tiếng mà mình không xứng:
chỗ ngồi cao trong Tăng chúng, oai quyền trong Tăng lữ, danh vọng giữa các gia
tộc khác—The fool always desire for an undue reputation or undeserved honour,
precedence among the monks, authority in the monasteries, honour among other
families (Dharmapada 73).
15) Hãy để cho người Tăng kẻ tục nghĩ rằng “sự nầy do ta làm,
trong mọi việc lớn hay nhỏ đều do nơi ta cả.” Kẻ phàm phu cứ tưởng lầm như thế,
nên lòng tham lam ngạo mạn tăng hoài—Let both monks and laymen think, “by
myself was this done; in every work, great or small, let them refer to me.”
Such is the ambition of the fool; his desires and pride increase (Dharmapada
74).
16) Một
đàng đưa tới thế gian, một đàng đưa tới Niết bàn, hàng Tỳ kheo đệ tửø Phật, hãy
biết rõ như thế, chớ nên tham đắm lợi lạc thế gian để chuyên chú vào đạo giải
thoát—One is the path that leads to worldly gain, and another is the path leads
to nirvana. Once understand this, the monks and the lay disciples of the
Buddha, should not rejoice in the praise and worldly favours, but cultivate
detachment (Dharmapada 75).
Phàm Phu Kiêu Ngạo: Boastful secular people.
Phàm Phu Tánh: The common underlying nature of all men.
Phàm Phúc: Phước báo nhơn thiên—The ordinary blessedness of devas and
men as compared with that of the converted.
Phàm Sở Hữu Tướng, Giai Thị Hư Vọng.
Nhược Kiến Chư Tướng Phi Tướng, Tức Kiến Như Lai: Theo Kinh Kim Cang, Đức Phật dạy: “Bất cứ vật gì hễ có
hình tướng đều là giả dối. Nếu thấy các tướng không phải hình tướng, như thế
mới tạm gọi là thấy được Như Lai.”—In the Diamond Sutra, the Buddha taught:
“All forms and phenomena are illusive. If one can see beyond forms, one sees
the Tathagata.”
Phàm Sư: Vị sư chưa giác ngộ chân lý mà Phật đã giảng dạy—Ordinary
or worldly teachers who are unenlightened by Buddhist truth.
Phàm Tánh: Common nature of all men.
Phàm Tăng: Phàm Tăng ngược lại với Thánh Tăng (những vị Tăng đã có
công đức sâu dầy, đạo cao đức trọng)—The ordinary practicing monk, as
contrasted with the holy monk (Thánh Tăng) who has achieved higher merit.
Phàm Thánh: Sinners and Saints.
Phàm Thánh Bất Nhị: Phàm Thánh đều cùng có bổn tánh như nhau: Phật
tánh—Sinners and saints are of the same fundamental nature: Buddha-nature.
Phàm Thánh Đồng Cư Địa: Thế giới nầy nơi mà Thánh phàm đồng cư—This world, where
saints and sinners dwell together.
Phàm Thánh Nhứt Như: Phàm Thánh bất nhị—Sinners and Saints are of the same
fundamental nature—See Phàm Thánh Bất Nhị and Sinh Phật Nhứt Như.
Phàm Thân: The common mortal body—The ordinary individual.
Phàm Thức: Ordinary knowledge.
Phàm Tập: The practices, good and evil, of common or unconverted
men.
Phàm Tình: Desires or passions of the unconverted.
Phàm Tục: Thói thường tốt hay xấu của phàm
nhân—Mundane—Earthly—Ordinary—Common—The practices, good or evil, of common or
unconverted men.
Phạm:
1) Phạm Thiên: Brahman (skt)—Supreme Being regarded as
impersonal.
a) Thanh Tịnh: Celibate and pure.
b) Ly Dục: Giving up desires.
2) Phạm Tội: To violate—To commit—To offend against—To break
the law.
3) Phạm trù: Khuôn phép—Pattern—Rule—Method.
Phạm Âm:
1) Brahma voice, one of the thirty-two marks of a Buddha:
a) Tiếng nói trong trẻo: The voice is clear.
b) Tiếng nói hòa nhã: The voice is melodious.
c) Tiếng nói thanh tịnh (chính trực): The voice is pure.
d) Tiếng nói sang sảng: The voice is deep.
e) Tiếng nói ấy ngân vang, ở nơi xa cũng nghe thấy: The voice
is far-reaching.
2) Tiếng ca hay tụng tán thán Phật: Singing in praise of
Buddha.
** For more information, please see Âm
Phạm Bổn: Những bộ kinh bằng tiếng Phạn (Ấn Độ)—Sutras in the Indian
language.
Phạm Ca Di: Brahma-kayikas (skt)—Tên của chư Thiên ở cõi sơ thiền sắc
giới—The Brahma-devas in the first dhyana in the realm of form.
Phạm Chí:
1) Brahmacarin (skt): Người xuất gia học Thánh điển và tu hành
phạm hạnh—Studying sacred learning; practising continence or chasity.
2) Brahamacari (skt): Người trẻ Bà La Môn tu tập giai đoạn đầu
trong bốn giai đoạn đi vào Phạm Thiên—Young Brahman in his first sarama or
period of life; ther are four such periods.
3) Người Phật tử xuất gia tu đời thanh tịnh: A Buddhist ascetic
with his will set on purity.
Phạm Chung: Đại Hồng Chung của tự viện—The temple or monastery bell.
Phạm Chúng: Chư Tăng Ni—Monks and nuns.
Phạm Chúng Thiên: Brahmaparisadya or Parsadya (skt)—Các vị chư Thiên ở cõi
trời sơ thiền thuộc sắc giới (Phạm Thiên giới được chia làm ba cấp, các vị chư
thiên ở hạ cấp thì được gọi là Phạm Chúng Thiên)—The assembly of Brahmadevas,
belonging to the retinue of Brahma; the first Brahmaloka; the first region of
the first dhyana heaven of form.
**
For more information, please see Phạm
Phạm Chương: Brahmavastu (skt)—Sách học vần Phạn ngữ gồm 12 chương—A
Sanskrit syllabary in twelve parts.
Phạm Cung:
1) Cung điện của Phạm Thiên: Brahma’s palace.
2) Chùa: Buddhist temple.
3) Phạm Giới, cõi thiền thứ nhất trong cõi trời sắc giới: The
realm of Brahma; the first dhyana heaven of the realm of form.
Phạm Diên: Phạm Thiên và Trời Na La Diên—Brahma and Narayana.
Phạm Diễn Na: Bayana (skt)—Theo Eitel trong Trung Anh Phật Học Từ Điển,
Phạm Diễn Na, một vương quốc cổ trong vùng Bokhara, bây giờ là Bamian, nổi
tiếng với những tượng Phật Nhập Niết Bàn khổng lồ, dài tới 1.000 bộ
Anh—According to Eitel in The Dictionary of Chinese-English Buddhist Terms,
Bayana, an ancient kingdom and city in Bokhara (modern Bamian), famous for a
colossal statue of Buddha (entering Nirvana) believed to be 1,000 feet long.
Phạm Diện Phật: Đức Phật có gương mặt giống như Phạm Thiên, người ta nói
vị ấy sống tới 23.000 năm—A Buddha with Brahma’s face (said to be 23.000 years
old).
Phạm Đàn: Brahmadanda (skt)—Phép trị tội Phạm Đàn. Khi vị sư nào
phạm tội thì được đưa đếm “Phạm Đàn” để cách ly, cấm không cho nói chuyện với
ai—Brahma-staff—The Brahma (religious) punishment; the explanation is to send
to Coventry a recalcitrant monk, the forbidding of any conversation with him,
or exclusion to silence.
Phạm Đạo: Thanh tịnh đạo—The way of purity, or celibacy; the brahman
way.
Phạm Điển: Kinh điển Phật—The Buddhist sutras, or books.
Phạm Độ: Brahman-Land—Ấn Độ—India.
Phạm Đức: Năng lực hay phước đức của Phạm Thiên—The power, or bliss
of Brahma.
Phạm Giáp: Kinh điển làm bằng lá cây đa la (một loại cây kè có lá
giống như lá thốt nốt) Palm-leaf scriptures.
Phạm Giới: Phá phạm giới luật mà Đức Phật đã đặt ra—To turn one’s
back on the precepts—To offend against or break the moral or ceremonial laws of
Buddhism.
Phạm Hành: Noble action—High conduct.
Phạm Hạnh: Pure living.
(I) Nghĩa của “Phạm Hạnh”—The meanings of “Pure living”—Cuộc
sống thanh tịnh hay giới pháp giúp hành giả cắt đứt dâm dục, sống đời độc thân
để được sanh về cõi trời sắc giới Phạm Thiên hay cao hơn—Pure living; noble
action; the discipline of celibacy which ensures rebirth in the Brahmaloka, or
in the realms beyond form.
(II) Những lời Phật dạy về “Phạm Hạnh” trong Kinh Pháp Cú—The
Buddha’s teachings on “Pure living” in the Dharmapada Sutra:
1) Sống trăm tuổi mà phá giới và buông lung, chẳng bằng sống
chỉ một ngày mà trì giới, tu thiền định—To live a hundred years, immoral and
uncontrolled, is no better than a single-day life of being moral and meditative
(Dharmapada 110).
2) Sống trăm tuổi mà thiếu trí huệ, không tu thiền, chẳng bằng
sống chỉ một ngày mà đủ trí, tu thiền định—To live a hundred years without
wisdom and control, is no better than a single-day life of being wise and
meditative (Dharmapada 111).
3) Sống trăm tuổi mà giải đãi không tinh tấn, chẳng bằng sống
chỉ một ngày mà hăng hái tinh cần—To live a hundred years, idle and inactive,
is no better than a single-day life of intense effort (Dharmapada 112).
4) Sống trăm tuổi mà không thấy pháp vô thường sinh diệt, chẳng
bằng sống chỉ một ngày mà được thấy pháp sinh diệt vô thường—To live a hundred
years without comprehending how all things rise and pass away, is no better
than a single-day life of seeing beginning and end of all things (Dharmapada
113).
5) Sống trăm tuổi mà không thấy đạo tịch tịnh vô vi, chẳng bằng
sống chỉ một ngày mà được thấy đạo tịch tịnh vô vi—To live a hundred years
without seeing the immortal state, is no better than a single-day life of one
who sees the deathless state (nirvana) (Dharmapada 114).
6) Sống trăm tuổi mà không thấy pháp tối thượng, chẳng bằng
sống chỉ một ngày mà được thấy pháp tối thượng—To live a hundred years without
seeing the Supreme Truth, is no better than a single-day life of someone who
see the highest law (Dharmapada 115).
Phạm Hoàng:
1) Vua của Ấn Độ: The Indian Emperor.
2) Đức Phật: Buddha.
Phạm Học:
1) Nghiên cứu về Bà La Môn: The study of Brahmanism.
2) Nghiên cứu về Phật Giáo: The study of Buddhism.
Phạm Hưởng: Âm thanh của Đức Phật—The sound of Buddha’s voice
(Buddha’s preaching).
Phạm Luân:
1) Bánh xe chuyển pháp của Đức Phật: The Brahma-wheel—The wheel
of the law, or pure preaching of the Buddha.
2) Bài pháp đầu tiên mà Phạm Thiên Vương thỉnh Phật quay bánh
xe pháp: The first sermon at the request of Brahma.
3) Giáo thuyết của Phạm Thiên: The doctrine or preaching of the
Brahmans.
Phạm Luật: To offend against the law—Khi Đức Thế Tôn còn tại thế, có
hai vị Tỳ Kheo phạm luật hạnh, lấy làm hổ thẹn, không dám hỏi Phật, đến
hỏi Ưu Ba Li rằng: “Dạ thưa ngài Ưu Ba Li! Chúng tôi phạm luật thật lấy làm hổ
thẹn, không dám hỏi Phật, mong nhờ ngài giải rõ chỗ nghi hối cho chúng tôi được
khỏi tội ấy.” Ưu Ba Li liền y theo pháp, giải nói cho hai vị. Bấy giờ ông Duy
Ma Cật đến nói với Ưu Ba Li—At the time of the Buddha, there were two bhiksus
who broke the prohibitions, and being shameful of their sins they dared not call
on the Buddha. They came to ask Upali and said to him: “Upali, we have
broken the commandments and are ashamed of our sins, so we dare not ask the
Buddha about this and come to you. Please teach us the rules of
repentance so as to wipe out our sins.” Upali then taught them the rules of
repentance. At that time, Vimalakirti came to Upali and said:
· “Thưa ngài Ưu Ba Li, ngài chớ kết
thêm tội cho hai vị Tỳ Kheo nầy, phải trừ dứt ngay, chớ làm rối loạn lòng họ.
Vì sao? Vì tội tánh kia không ở trong, không ở ngoài, không ở khoảng giữa. Như
lời Phật đã dạy: ‘Tâm nhơ nên chúng sanh nhơ, tâm sạch nên chúng sanh sạch.’
Tâm cũng không ở trong, không ở ngoài, không ở khoảng giữa. Tâm kia như thế
nào, tội cấu cũng như thế ấy. Các pháp cũng thế, không ra ngoài chơn như. Như
ngài Ưu Ba Li, khi tâm tướng được giải thoát thì có tội cấu chăng?”—“Upali, do
not aggravate their sins which you should wipe out at once without further
disturbing their minds. Why? Because the nature of sin is neither
within nor without, nor in between. As the Buddha has said, ‘living
beings are impure because their mind are impure; if their minds are pure they
are all pure.’ And mind also is neither within nor without, nor in
between. Their minds being such, so are their sins. Likewise all things
do not go beyond (their ) suchness. Upali, when your mind is liberated,
is there any remaining impurity?’
· Ưu Ba Li đáp: ‘Không.”—Upali
replied: “There will be no more.”
· Ông Duy Ma Cật nói: ‘Tất cả chúng
sanh tâm tướng không nhơ cũng như thế! Thưa ngài Ưu Ba Li! Vọng tưởng là
nhơ, không vọng tưởng là sạch; điên đảo là nhơ, không điên đảo là sạch; chấp
ngã là nhơ, không chấp ngã là sạch. Ngài Ưu Ba Li! Tất cả pháp sanh diệt không
dừng, như huyễn, như chớp; các Pháp không chờ nhau cho đến một niệm không dừng;
các Pháp đều là vọng kiến, như chiêm bao, như nắng dợn, như trăng dưới nước,
như bóng trong gương, do vọng tưởng sanh ra. Người nào biết nghĩa nầy gọi là
giữ luật, người nào rõ nghĩa nầy gọi là khéo hiểu.”—Vimalakirti said:
“Likewise, the minds of all living beings are free from impurities. Upali, false thoughts are impure and the absence of false thought is purity.
Inverted (ideas) are impure and the absence of inverted (ideas) is
purity. Clinging to ego is impure and non-clinging to ego is
purity. Upali, all phenomena rise and fall without staying (for an
instant) like an illusion and lightning. All phenomena do not wait for one
another and do not stay for the time of a thought. They all derive from
false views and are like a dream and a flame, the moon in water, and an image
in a mirror for they are born from wrong thinking. He who understands
this is called a keeper of the rules of discipline and he who knows it is
called a skillful interpreter (of the precepts).”
· Lúc đó hai vị Tỳ Kheo khen rằng:
“Thật là bực thượng trí! Ngài Ưu Ba Li nầy không thể sánh kịp. Ngài là bực giữ
luật hơn hết mà không nói được.”—At that “time, the two bhiksus declared: ‘What
a supreme wisdom which is beyond the reach of Upali who cannot expound the
highest principle of discipline and morality?”
· Ưu Ba Li đáp rằng: “Trừ Đức Như Lai
ra, chưa có bực Thanh Văn và Bồ Tát nào có thể chế phục được chỗ nhạo thuyết
biện tài của ông Duy Ma Cật. Trí tuệ ông thông suốt không lường.”—Upali said:
‘Since I left the Buddha I have not met a sravaka or a Bodhisattva who can
surpass hi rhetoric for his great wisdom and perfect enlightenment have reached
such a high degree.’
· Khi ấy, hai vị Tỳ Kheo dứt hết nghi
hối, phát tâm Vô thượng Chánh đẳng Chánh giác và phát nguyện rằng: “Nguyện làm
cho tất cả chúng sanh đều được biện tài như vậy.”—Thereupon, the two bhiksus
got rid of their doubts and repentance, set their mind on the quest of supreme
enlightenment and took the vow that make all living beings acquire the same
power of speech.
Phạm Ma:
1) Phạm Thiên và Ma La Vương—Brahma or Brahman and Mara.
a) Phạm Thiên là vị chủ ở các cõi trời sắc giới: Brahma is the
lord of the realm of form.
b) Ma là chủ Lục Dục Thiên hay cõi Tha Hóa Tự Tại—Mara is the
lord of desire or passion.
2) Phạm Thiên: Brahma—See Phạm Thiên.
Phạm Ma Đạt: Brahmadatta (skt).
1) Tên vị vua của xứ Kanyakubja: A king of Kanyakubja.
2) Tên vua xứ Varanasi, cha của Ca Diếp: A king of Varanasi,
father of Kasyapa.
Phạm Ma La: See Phạm Ma (1).
Phạm Ma Ni: Brahma-mani (skt).
1) Tịnh Châu: Tên một loại ngọc báu—Pure pearl.
2) Ngọc báu như ý của Phạm Thiên: The magic pearl of Brahma.
Phạm Ma Tam Bát: Brahma-sahampati or Mahabrahma-sahampati (skt)—Phạm Thiên,
là vị chủ của thế giới—Brahma, lord of the world.
Phạm Nan: Sự khó khăn trong việc duy trì đời sống phạm hạnh—The
diffculty of maintaining celibacy, or purity.
Phạm Ngữ: Ngôn ngữ của Phạm Thiên—The language came from Brahma.
1) Ngôn ngữ Phạn: Brahma language (Sanskrit).
2) Mẫu tự Phạn: The Sanskrit alphabet.
3) Ngôn ngữ của Ấn Độ: The language of India.
Phạm Nữ:
1) Con gái của Phạm Chí: A noble woman.
2) Người con gái phạm hạnh: A woman of high character.
Phạm Pháp: To break the law.
Phạm Phú Lâu: Brahmapurohita (skt).
1) Những vị cận thần hay phụ tá của Phạm Thiên: The ministers,
or assistants of Brahma.
2) Tên cõi trời sơ thiền thứ hai thuộc sắc giới: The second
Brahmaloka; the second region of the first dhyana heaven of form.
Phạm Phụ Thiên: The Brahmapurohitas, or the etinue of Brahma—See Phạm Phú
Lâu (2).
Phạm Phục: Kasaya (skt).
1) Y phục của Phạm Thiên: Brahma’s robe.
2) Áo cà sa: Monk’s robe.
3) Y phục của người tu phạm hạnh: The garment of celibacy.
Phạm Sát: Brahmaksetra (skt).
1) Cõi Phật: Buddha-land.
2) Tên gọi tự viện như là nơi thanh tịnh: A name for a Buddhist
monastery, i.e. a place of purity.
Phạm Tăng:
1) Vị Tăng Ấn Độ thời xưa. Vào thời đó Tăng sĩ Ấn Độ mặc áo
trịch (để lộ) vai phải: A monk from India: Brahman monk is a Buddhist Master of
ancient India. During those days, Buddhist monks wore rope, Buddhist monks wore
roped exposing thei right shoulders.
2) Vị Tăng gìn giữ tịnh hạnh: A monk who maintains his purity.
Phạm Tâm: Tâm tu theo phạm hạnh hay thanh cao và tinh khiết mà
người thực tập sẽ được sanh về cõi trời vô sắc—The noble or pure mind (which
practises the discipline that ensures rebirth in the realm without form).
Phạm Thanh: Tiếng của Đức Phật—The voice of Buddha
Phạm Thân:
1) Thân tâm thanh tịnh: The pure spiritual body.
2) Pháp thân của Phật: Dharmakaya of the Buddha.
Phạm Thân Thiên: Quyến thuộc của Phạm Thiên (Phạm Chúng Thiên, Phạm Phụ
Thiên, và Đại Phạm Thiên)—The Brahmakayika, or retinue of Brahma.
**
For more information, please see Phạm
Phạm Thất: Nơi Tăng đoàn trú ngụ và tu tập, chùa hay tự viện—A
dwelling where the sangha is practicing Buddhist laws—A dwelling where celibate
discipline is practised, a monastery, temple.
Phạm Thế Giới: Brahmaloka (skt)—Phạm Thế Thiên—Các cõi trời thuộc sắc
giới—The Brahmaloka of the realm of form.
Phạm Thế Thiên: Brahmaloka (skt)—See Phạm Thế Giới.
Phạm Thích: Trời Phạm Thiên và trời Đế Thích—Brahma and Sakra:
1) Trời Phạm Thiên, chủ cung trời sắc giới: Brahma, the lord of
the form-realm.
2) Trời Đế Thích, chủ của trời dục giới: Sakra, the lord of the
desire-realm.
Phạm Thích Tứ Thiên: Trời Phạm Thiên, Đế Thích, và Tứ Thiên Vương—Brahma,
sakra, and the four Maharajas.
Phạm Thiên: Brahmas (skt).
(A) Nghĩa của Phạm Thiên—The meanings of Brahma:
1) Vị thần chính của Ấn giáo, thường được diễn tả như ngưới
sáng tạo hệ thống thế giới—A chief of Hindu gods often described as the
creator of world system.
2) Chủ của cung trời sắc giới. Ngài làm chúa tể của chúng sanh,
được Phật giáo thừa nhận là chư Thiên, nhưng thấp hơn Phật hay người đã giác
ngộ—Lord of the heavens of form. The father of all living beings; the first
person of the Brahmanical Trimurti, Brahma, Visnu, and Siva, recognized by
Buddhism as devas but as inferior to a Buddha, or enlightened man.
3) Các chư Thiên trong cõi trời sắc giới: Devas in the realm of
form.
(B) Ba loại Phạm Thiên—Three kinds of Brahmas:
1) Phạm Chúng Thiên: The assembly of brahmadevas, i.e.
Brahmakayika.
2) Phạm Phụ Thiên: Brahmapurohitas, or retinue of Brahma.
3) Đại Phạm Thiên: Phạm Thiên Vương—Mahabrahman, or Brahman
himself.
** For more information,
please see Thế Chủ.
Phạm Thiên Giới: The realm of Brahma.
Phạm Thiên Hậu: Hậu phi của Phạm Thiên (Phạm Thiên trong Phật giáo không
có hậu phi, tuy nhiên, dân gian Ấn Độ tôn sùng và cho rằng ngài có ba bà hậu
phi)—The queen or wife of Braham.
Phạm Thiên Ngoại Đạo: Brahmadeva-heretics—Bà La Môn cho rằng Phạm Thiên là Đấng
Tạo Hóa, nhưng với Phật giáo điều nầy trái với chân lý—The Brahmans consider
Brahma to be the Creator of al things and the Supreme Being, which is heresy
with Budhism.
Phạm Thiên Vương: See Phạm Thiên (B) (3).
Phạm Thừa: Brahmayana (skt)—Phạm Thiên Thừa hay Bồ Tát Thừa—The
noblest of the vehicles, that of the bodhisattva.
Phạm Thượng: To be impertinent to superiors.
Phạm Tội: To commit a crime—To commit offences.
Phạm Trọng: Vi phạm giới trọng hay những giới chính—To break the
weightier laws.
Phạm Tự:
1) Chữ Phạn—Brahma letters—samskrtam—Sanskrit.
a) Bắc Phạn: Sanskrit.
b) Nam Phạn: Tiếng Phạn Pali được vài học giả Trung Hoa cho
rằng cổ hơn tiếng Phạn Sanskrit về cả tiếng nói lẫn chữ viết—Pali, considered
more ancient by some Chinese writers than Sanskrit both as a written and spoken
language.
2) Phạm Thư: Văn Tự cổ của Ấn Độ, phân biệt với tiếng nói bình
dân Prakrit. Chỉ vài ngoại lệ kinh điển Trung Quốc được dịch từ tiếng Phạn Pali
(Nam Phạn), còn thì đa phần được dịch sang từ tiếng Phạn Sanskrit (Bắc Phạn).
—The classical Aryan language of India, in contradistinction to Prakrit,
representing the language as ordinarily spoken. With the exception of a few
ancient translations probably from Pali versions, most of the original texts
used in China were Sanskrit.
Phạm Tướng: Brahmadhvaja (skt)—Một trong những người con trai của
Mahabhijna, trong cõi Phật ở về phía tây nam vũ trụ của chúng ta—One of the
sons of Mahabhijna; his Buddha domain is south-west of our universe.
Phạm Uyển: Tự viện, nơi các vị xuất gia sống đời độc thân tu tập—A
monastery or any place where celibate discipline is practised.
Phạm Vi:
1) Phạm trù: Domain—Field.
2) Khuôn khổ hay nguyên tắc: Rule and restraint—To guard by
proper means.
Phạm Võng: Brahmajala (skt)—Brahma-net.
Phạm Võng Giới: See Phạm Võng Giới Bổn.
Phạm Võng Giới Bổn: Bồ Tát Giới Kinh hay phần sau của Kinh Phạm Võng—The
latter part of the Brahma-sutra.
**
For more information, please see Bốn Mươi
Phạm Võng Giới Phẩm: Tên của Kinh Phạm Võng (Kinh Phạm Võng ngày nay chỉ còn
lại một phẩm Bồ Tát Tâm Địa Giới trong bộ Kinh Phạm Võng nên gọi là Phạm Võng
Giới Phẩm)—A name for the Brahma-sutra.
Phạm Võng Kinh: Tên gọi tắt của Phạm Võng Kinh Lư Xá Na, Phật Thuyết Bồ
Tát Tâm Địa Giới Phẩm Đệ Thập Phạm Võng Kinh, được ngài Cưu Ma La Thập dịch
sang Hoa ngữ khoảng năm 406 sau Tây Lịch. Lấy tên Phạm Võng là vì pháp giới vô
biên, như những mắt lưới của vua Trời Đế Thích (giao nhau mà không hề vướng víu
trở ngại), cũng giống như giáo pháp của của chư Phật cũng tầng tầng vô tận,
trang nghiêm pháp thân cũng không hề có chướng ngại—Brahmajala-sutra,
translated into Chinese by Kumarajiva around 406 A.D., the infinitude of worlds
being as the eyes or holes in Indra’s net, which is all-embracing, like the Buddha’s
teaching. There are many treatises on it.
** For More information, please see Kinh Phạm Võng,
Mười Giới Trọng của chư Bồ Tát trong Kinh Phạm Võng, and Bốn Mươi Tám Giới
Khinh.
Phạm Võng Tông: Luật Tông được mang vào hoằng hóa tại Nhật Bản bởi một nhà
sư Trung Hoa tên Giám Chân vào khoảng năm 754 sau Tây Lịch—The sect of Ritsu,
brought into Japan by the Chinese monk Chien-Chen in 754 A.D.
Phạm Vũ: Chùa hay tự viện—A sacred house, i.e. a Buddhist
monastery, or temple.
Phạm Vương: See Phạm thiên.
Phạm Vương Cung: Cung điện của Phạm Thiên—The palace of Brahma.
Phan:
1) Cờ phướn: Pataka (skt)—Ba Đa Ca—Lá cờ hay phướn treo tại
chùa trong các ngày lễ (vật trang nghiêm biểu tượng cho uy đức của Đức
Phật)—Flag—Banner—Streamer—Pennant.
2) Leo lên: To climb.
3) Nắm lấy: To grasp—To detain.
Phan Duyên: Duyên—Tâm nương vịn vào cảnh sở mà khởi lên, giống như
người già vịn vào cây gậy mà đứng lên (tâm thay đổi lúc thế nầy lúc thế khác,
tùy theo sự vật của thế giới bên ngoài, giống như con vượn chuyền cây, hay con
ngựa vô cương)—Something to lay hold of, a reality, cause, basis, similar to an
old man relies on his cane (the mind likea monkey, the thought like a horse).
**
For more information, please see Duyên in
Vietnamese-English Section.
Phan Giác: Nắêm lấy và hiểu biết những cái cạn cợt bên ngoài, như con
vượn chuyền hết cành nầy qua cành khác—Seizing and perceiving, like a monkey
jumping from branch to branch, i.e. attracted by external unstable.
Phán:
1) Phán lệnh: To order.
2) Phán Quyết: To judge—To try.
3) Phán định: To decide.
4) Phán xét: To examine and judge.
Phán Đoán: Phán quyết—To judge.
Phán Lự Tư: Phân biệt tư tưởng—Discriminating thought.
Phán Quyết: Determination—Decision.
Phán Giáo: Phân chia hay phân tích giáo pháp hay giáo tướng một đời
của Đức Phật—Division of the Buddha’s teaching.
1) Phán Giáo Thiên Thai Ngũ Thời Bát Giáo: Division of
T’ien-T’ai, into the five periods and eight teachings—See Thiên Thai Ngũ Thời
Bát Giáo.
2) Phán Giáo Hoa nghiêm Ngũ Giáo: Division of Hua-Yen into five
teachings—See Hoa nghiêm Thời and Ngũ Giáo.
Phán Thích: Phán đoán ý chỉ của kinh luận, và giải thích ý nghĩa của
nó. Phê phán phân tích giáo lý mà Đức Thích Ca Mâu Ni thuyết giảng—To divide
and explain sutras; to arrange in order, analyse the Buddha’s teaching.
Phàn Nàn: To blame—To complain.
Phản:
1) Chiếc phản: Camp-bed—Plank bed.
2) Chống lại: Anti—Counter.
3) Làm phản: To rebel.
4) Ngược lại: Contrary.
5) Phản bội: To betray.
6) Trở về: Turn over—Trun or send back.
Phản Ảnh: To reflect
Phản Chiếu: Paribimbaya (skt)—Phản ánh—To reflect.
Phản Đạo Đức: Immoral.
Phản Đối: To oppose—To object.
Phản Quang: Reflected light.
Phản Quang Tự Kỷ: Hồi quang tự kỷ—Hồi quang biến chiếu—To turn the spotlight
to ourselves—To turn back and reflect ourselves.
Phản Xoa Hợp Chưởng: Một trong mười hai cách chấp tay, đan bện những ngón tay
vào nhau—One of the twelve forms of folded hands, with interlocking fingers.
Phản Suất Sanh Tử:
1) Một trong bảy loại sanh tử—One of the seven kinds of
mortality.
2) Thoát vòng sanh tử để đi vào Niết Bàn—Escape from mortality
into nirvana.
Phản Tỉnh: A turning about.
Phản Tỉnh Khẩu Nghiệp: Trong Kinh Giáo Giới La Hầu La ở Rừng Am Bà La trong Trung
Bộ Kinh, Đức Phật đã dạy La Hầu La về ‘Phản Tỉnh Khẩu Nghiệp’—The Buddha taught
Venerable Rahula about ‘Action With the Speech’ in the Ambalatthikarahulovada
Sutta in the Middle Length Discourses of the Buddha:
1) Này La Hầu La, khi ông muốn làm một khẩu nghiệp gì,
hãy phản tỉnh khẩu nghiệp ấy như sau: “Khẩu nghiệp nầy của ta có thể đưa đến tự
hại, có thể đưa đến hại người, có thể đưa đến hại cả hai; thời khẩu nghiệp nầy
là bất thiện, đưa đến đau khổ, đem đến quả báo đau khổ.” Rahula, when you wish
to do an ction by speech (please see Phản Tỉnh Thân Nghiệp 1, just substituting
“speech” for “body”).
a) Này La Hầu La, nếu trong khi phản tỉnh, ông biết:”Khẩu
nghiệp nầy ta muốn làm. Khẩu nghiệp nầy của ta có thể đưa đến tự hại, có thể
đưa đến hại nguời, có thể đưa đến hại cả hai; thời khẩu nghiệp nầy là bất
thiện, đưa đến đau khổ, đem đến quả báo đau khổ.” Một khẩu nghiệp như vậy, này
La Hầu La, nhất định chớ có làm (please see Phản Tỉnh Thân Nghiệp 1a, just
substituting “speech” for “body”).
b) Này La Hầu La, nếu trong khi phản tỉnh, ông biết: “Khẩu
nghiệp nầy ta muốn làm. Khẩu nghiệp nầy của ta không có thể đưa đến tự hại,
không có thể đưa đến hại người; không có thể đưa đến hại cả hai; thời khẩu
nghiệp nầy là thiện, đưa đến an lạc, đem đến quả báo an lạc.” Một khẩu nghiệp
như vậy, này La Hầu La, ông nên làm (please see Phản Tỉnh Thân Nghiệp 1b, just
substituting “speech” for “body”).
2) Này La Hầu La, khi ông đang làm một khẩu nghiệp, ông cần
phải phản tỉnh khẩu nghiệp ấy như sau: “Khẩu nghiệp nầy ta đang làm. Khẩu
nghiệp nầy của ta đưa đến tự hại, đưa đến hại người, đưa đến hại cả hai; thời
khẩu nghiệp nầy là bất thiện, đưa đến đau khổ, đem đến quả báo đau khổ.” Rahula, when you are doing an action by speech (please see Phản Tỉnh Thân
Nghiệp 2, just substituting “speech” for “body”).
a) Này La Hầu La, nếu trong khi phản tỉnh, ông biết: “Khẩu
nghiệp nầy ta đang làm. Khẩu nghiệp nầy của ta đưa đến tự hại, đưa đến hại người,
đưa đến hại cả hai; thời khẩu nghiệp nầy là bất thiện, đưa đến đau khổ, đem đến
quả báo đau khổ.” Này La Hầu La, ông hãy từ bỏ một khẩu nghiệp như vậy (Please
see Phản Tỉnh Thân Nghiệp 2a, just substituting “speech” for “body”).
b) Nhưng nếu này La Hầu La, khi phản tỉnh, ông biết như sau:
“Khẩu nghiệp nầy ta đang làm. Khẩu nghiệp nầy của ta không đưa đến tự hại,
không đưa đến hại người, không đưa đến hại cả hai; thời khẩu nghiệp nầy là
thiện, đưa đến an lạc, đem đến quả báo an lạc.” Khẩu nghiệp như vậy, nầy La Hầu
La, ông cần phải tiếp tục làm (please see Phản Tỉnh Thân Nghiệp 2b, just
substituting “speech” for “body”).
3) Sau khi ông làm xong một khẩu nghiệp, này La Hầu La, ông cần
phải phản tỉnh khẩu nghiệp ấy như sau: “Khẩu nghiệp nầy ta đã làm. Khẩu nghiệp
nầy của ta đưa đến tự hại, đưa đến hại người, đưa đến hại cả hai; thời khẩu
nghiệp nầy là bất thiện, đưa đến đau khổ, đem đến quả báo khổ.”—Rahula, after
you have done an action by speech (please see Phản Tỉnh Thân Nghiệp 3, just
substituting “speech” for “body”).
a) Nếu trong khi phản tỉnh, này La Hầu La, ông biết như sau:
“Khẩu nghiệp nầy ta đã làm. Khẩu nghiệp nầy đưa đến tự hại, đưa đến hại người,
đưa đến hại cả hai; thời khẩu nghiệp nầy là bất thiện, đưa đến đau khổ, đem đến
quả báo đau khổ.” Một khẩu nghiệp như vậy, này La Hầu La, ông cần phải thưa
lên, cần phải tỏ lộ, cần phải trình bày trước vị Đạo Sư, hay trước các vị đồng
phạm hạnh có trí. Sau khi đã thưa lên, tỏ lộ, trình bày, cần phải phòng hộ
trong tương lai (please see Phản Tỉnh Thân Nghiệp 3a, just substituting
“speech” for “body”).
b) Nếu trong khi phản tỉnh, này La Hầu La, ông biết như sau:
“Khẩu nghiệp nầy ta đã làm. Khẩu nghiệp nầy không đưa đến tự hại, không đưa đến
hại người, không đưa đến hại cả hai; thời khẩu nghiệp nầy là thiện, đưa đến an
lạc, đem đến quả báo an lạc.” Do vậy, này La Hầu La, ông phải an trú trong niềm
hoan hỷ, tự mình tiếp tục tu học ngày đêm trong các thiện pháp (please see Phản
Tỉnh Thân Nghiệp 3b, just substituting “speech” for “body”).
Phản Tỉnh Thân Nghiệp: Trong Kinh Giáo Giới La Hầu La Ở Rừng Am Bà La trong Trung
Bộ Kinh, Đức Phật đã dạy La Hầu La về ‘Phản Tỉnh Thân Nghiệp’—The Buddha taught
Venerable Rahula about ‘Action With the Body’ in the Ambalatthikarahulovada
Sutta in the Middle Length Dicourses of the Buddha:
1) “Này La Hầu La, khi ông muốn làm một thân nghiệp gì, hãy
phản tỉnh thân nghiệp ấy như sau: “Thân nghiệp nầy của ta có thể đưa đến tự
hại, có thể đưa đến hại người, có thể đưa đến hại cả hai; thời thân nghiệp nầy là
bất thiện, đưa đến đau khổ, đem đến quả báo đau khổ.”—Rahula, when you wish to
do an action with the body, you should reflect upon that same bodily action
thus: “Would this action that I wish to do with the body lead to my own
affliction, or to the affliction of others, or to the affliction of both? Is it
an unwholesome bodily action with painful consequences, with painful
results?”
a) Này La Hầu La, nếu trong khi phản tỉnh ông biết: “Thân
nghiệp nầy ta muốn làm. Thân nghiệp nầy của ta có thể đưa tự hại, có thể đưa
đến hại người, có thể đưa đến hại cả hai; thời thân nghiệp nầy là bất thiện,
đưa đến đau khổ, đem đến quả báo đau khổ.” Một thân nghiệp như vậy, này La Hầu
La, ông nhất định chớ có làm—When you reflect, if you know: “This action that I
wish to do with the body would lead to my own affliction, or to the affliction
of others, or to the affliction of both; it is an unwholesome bodily action
with painful consequences, with painful results,” then you definitely should
not do such an action with the body.
b) Này La Hầu La, khi ông muốn làm một thân nghiệp, nếu sau khi
phản tỉnh ông biết: “Thân nghiệp nầy ta muốn làm. Thân nghiệp nầy của ta không
có thể đưa đến tự hại, không có thể đưa đến hại người, , không thể đưa đến hại
cả hai; thời thân nghiệp nầy là thiện, đưa đến an lạc, đưa đến quả báo an lạc.”
Một thân nghiệp như vậy, này La Hầu La, ông nên làm—When you reflect, if you
know: “This action that I wish to do with the body would not lead to my own
affliction, or to the affliction of others, or to the affliction of both; it is
a wholesome bodily action with pleasant consequences, with pleasant results,”
then you may do such an action with the body.
2) Này La Hầu La, khi ông đang làm một thân nghiệp, ông cần
phải phản tỉnh thân nghiệp ấy như sau: “Thân nghiệp nầy ta đang làm. Thân
nghiệp nầy của ta đưa đến tự hại, đưa đến hại người, đưa đến hại cả hai; thời
thân nghiệp nầy là bất thiện, đưa đến đau khổ, đem đến quả báo đau
khổ.”—Rahula, while you are doing an action with the body, you should reflect
upon that same bodily action thus: “Does this action that I am doing with the
body lead to my own affliction, or to the affliction of others, or to the
affliction of both? Is it an unwholesome bodily action with painful
consequences, with painful results?”
a) Này La Hầu La, nếu trong khi phản tỉnh, ông biết: “Thân
nghiệp nầy ta đang làm. Thân nghiệp nầy của ta đưa đến tự hại, đưa đến hại
người, đưa đến hại cả hai; thời thân nghiệp nầy là bất thiện, đưa đến đau khổ,
đem đến quả báo đau khổ.” Này La Hầu La, ông hãy từ bỏ một thân nghiệp như
vậy.—Rahula, when you reflect, if you know: “This action that I am doing with
the body leads to my own affliction, or to the affliction of others, or to the
affliction of both; it is an unwholesome bodily action with painful
consequences, with painful results,” then you should suspend such a bodily
action.
b) Nhưng nếu, này La Hầu La, trong khi phản tỉnh, ông biết như
sau: “Thân nghiệp nầy ta đang làm. Thân nghiệp nầy của ta không đưa đến tự hại,
không đưa đến hại người, không đưa đến hại cả hai; thời thân nghiệp nầy là
thiện, đưa đến an lạc, đem đến quả báo an lạc.” Thân nghiệp như vậy, này La Hầu
La, ông cần phải tiếp tục làm.—But when you reflect, if you know: “This action
that I am doing with the body does not lead to my own affliction, or to the
affliction of others, or to the affliction of both; it is a wholesome bodily
action with pleasant consequences, with pleasant results,” then you may
continue in such a bodily action.
3) Này La Hầu La, sau khi làm xong một thân nghiệp, ông cần
phải phản tỉnh thân nghiệp ấy như sau: “Thân nghiệp nầy ta đã làm, thân nghiệp
nầy của ta đưa đến tự hại, đưa đến hại người, đưa đến hại cả hai; thời thân
nghiệp nầy là bất thiện, đưa đến đau khổ, đem đến quả báo đau khổ.”—Rahula,
after you have done an action with the body, you should reflect upon that same
bodily action thus: “Does this action that I have done with the body lead to my
own affliction, or to the affliction of others, or to the affliction of both?
Was it an unwholesome bodily action with painful consequences, with painful
results?”
a) Nếu trong khi phản tỉnh, này La Hầu La, ông biết như sau:
“Thân nghiệp nầy ta đã làm. Thân nghiệp nầy đưa đến tự hại, đưa đến hại người,
đưa đến hại cả hai; thời thân nghiệp nầy là bất thiện đưa đến đau khổ, đem đến
quả báo đau khổ.” Một thân nghiệp như vậy, này La Hầu La, ông cần phải thưa
lên, cần phải tỏ lộ, cần phải trình bày trước các vị Đạo Sư, hay trước các vị
đồng phạm hạnh có trí. Sau khi đã thưa lên, tỏ lộ, trình bày, cần phải phòng hộ
trong tương lai.—When you reflect, if you know: “This action that I have done
with the body leads to my own affliction, or to the affliction of others, or to
the affliction of both; it was an unwholesome bodily action with painful
consequences, with painful results,” then you should confess such a bodily
action, reveal it, and lay it open to the Teacher or to your wise companions in
the holy life. Having confessed it, revealed it, and laid it open, you should
undertake restraint for the future.
b) Này La Hầu La, nếu trong khi phản tỉnh, ông biết như sau:
“Thân nghiệp nầy ta đã làm. Thân nghiệp nầy không đưa đến tự hại, không đưa đến
hại người, không đưa đến hại cả hai; thời thân nghiệp nầy thiện, đưa đến an
lạc, đem đến quả báo an lạc.” Do vậy, này La Hầu La, ông phải an trú trong niềm
hoan hỷ tự mình tiếp tục tu học ngày đêm trong các thiện pháp.—Rahula, but when
you reflect, if you know: “This action that I have done with the body does not
lead to my own affliction, or to the affliction of others, or to the affliction
of both; it was a wholesome bodily action with pleasant consequences, with
pleasant results," you”can abide happy and glad, training day and night in
wholesome states.
Phản Tỉnh Ý Nghiệp: Đức Phật đã dạy Đại Đức La Hầu La về ‘Phản Tỉnh Ý Nghiệp’
trong Kinh Giáo Giới La Hầu La Ở Rừng Am Bà La—The Buddha taught Venerable
about ‘Action With the Mind’ in the Ambalatthikarahulovada Sutta in the Middle
Length Discourses of the Buddha:
1) Này La Hầu La, như ông muốn làm một ý nghiệp gì, hãy phản
tỉnh ý nghiệp ấy như sau: “Ý nghiệp nầy của ta có thể đưa đến tự hại, có thể
đưa đến hại người, có thể đưa đến hại cả hai; thời ý nghiệp nầy là bất thiện,
đưa đến đau khổ, đem đến quả báo đau khổ.”—Rahula, when you wish to do an
action by mind (please see Phản Tỉnh Thân Nghiệp 1, just substituting “mind”
for “body’).
a) Này La Hầu La, nếu trong khi phản tỉnh, ông biết: “Ý nghiệp
nầy ta muốn làm. Ý nghiệp nầy của ta có thể đưa đến tự hại, có thể đưa đến hại người,
có thể đưa đến hại cả hai; thời ý nghiệp nầy là bất thiện, đưa đến đau khổ, đem
đến quả báo đau khổ.” Một ý nghiệp như vậy, này La Hầu La, ông nhất định chớ có
làm (please see Phản Tỉnh Thân Nghiệp 1a, just substituting “mind” for “body”).
b) Này La Hầu La, nếu trong khi phản tỉnh, ông biết: “Ý nghiệp
nầy ta muốn làm. Ý nghiệp nầy của ta không có thể đưa đến tự hại, không có thể
đưa đến hại người, không có thể đưa đến hại cả hai; thời ý nghiệp nầy là thiện,
đưa đến an lạc, đem đến quả báo an lạc.” Ý nghiệp như vậy, này La Hầu La, ông
nên làm (please see Phản Tỉnh Thân Nghiệp 1b, just substituting “mind” for
“body”).
2) Này La Hầu La, khi ông đang làm một ý nghiệp, ông cần phải
phản tỉnh ý nghiệp ấy như sau: “Ý nghiệp nầy ta đang làm. Ý nghiệp nầy của ta
đưa đến tự hại, đưa đến hại người, đưa đến hại cả hai; thời ý nghiệp nầy là bất
thiện, đưa đến đau khổ, đem đến quả báo đau khổ.” Rahula, while you are doing
an action by mind (please see Phản Tỉnh Thân Nghiệp 2, just substituting “mind”
for “body”).
a) Này La Hầu La, nếu trong khi phản tỉnh, ông biết: “Ý nghiệp
nầy ta đang làm. Ý nghiệp nầy của ta đưa đến tự hại, đưa đến hại người, đưa đến
hại cả hai; thời ý nghiệp nầy là bất thiện, đưa đến đau khổ, đem đến quả báo
đau khổ.” Này La Hầu La, ông hãy từ bỏ một ý nghiệp như vậy (please see Phản
Tỉnh Thân Nghiệp 2a, just substituting “mind” for “body”).
b) Nhưng nếu, này La Hầu La, khi phản tỉnh ông biết như sau: “Ý
nghiệp nầy ta đang làm. Ý nghiệp nầy của ta không đưa đến tự hại, không đưa đến
hại người, không đưa đến hại cả hai; thời ý nghiệp nầy là thiện, đưa đến an
lạc, đem đến quả báo an lạc.” Ý nghiệp như vậy, này La Hầu La, ông phải tiếp
tục làm (please see Phản Tỉnh Thân Nghiệp 2b, just substituting “mind” for
“body”).
3) Sau khi làm xong một ý nghiệp, này La Hầu La, ông cần phải
phản tỉnh ý nghiệp ấy như sau: “Ý nghiệp nầy ta đã làm. Ý nghiệp nầy của ta đưa
đến tự hại, đưa đến hại người, đưa đến hại cả hai; thời ý nghiệp nầy là bất
thiện, đưa đến đau khổ, đem đến quả báo đau khổ.”—Rahula, after you have done
an action by mind (please see Phản Tỉnh Thân Nghiệp 3, just substituting “mind”
for “body”).
a) Này La Hầu La, nếu trong khi phản tỉnh, ông biết như sau: “Ý
nghiệp nầy ta đã làm. Ý nghiệp nầy đưa đến tự hại, đưa đến hại người, đưa đến
hại cả hai; thời ý nghiệp nầy là bất thiện, đưa đến đau khổ, đem đến quả báo
đau khổ.” Một ý nghiệp như vậy, này La Hầu La, ông cần phải lo âu, cần phải tàm
quý, cần phải nhàm chán. Sau khi lo âu, tàm quý, nhàm chán, cần phải phòng hộ
trong tương lai (please see Phản Tỉnh Thân Nghiệp 2a, just substituting “mind”
for “body”).
b) Còn nếu trong khi phản tỉnh, này La Hầu La, ông biết: “Ý
nghiệp này ta đã làm. Ý nghiệp nầy không đưa đến tự hại, không đưa đến hại
người, không đưa đến hại cả hai; thời ý nghiệp nầy là thiện, đưa đến an lạc,
đem đến quả báo an lạc.” Do vậy, này La Hầu La, ông phải an trú trong niềm hoan
hỷ, tự mình tiếp tục tu học ngày đêm trong các thiện pháp (please see Phản Tỉnh
Thân Nghiệp 3b, just substituting “mind” for “body”).
Phản Trắc: Unreliable—Dishonest.
Phản Ứng: Reaction.
Phản Xuất Sanh Tử: See Phản Suất Sanh Tử.
Phạn:
1) Ăn cơm: To eat a meal.
2) Cơm: Rice.
3) Thức ăn: Food.
Phạn Âm: Buddha’s voice—See Phạm Âm and Âm Thanh của Đức Như Lai.
Phạn Đái Tử: Cái túi đựng gạo, ví với Tỳ Kheo vô dụng, chỉ biết có ăn
uống ngủ nghỉ—A rice-bag fellow, a useless monk who only devoted to his food,
drinking, sleeping, and resting.
Phạn Đầu: Vị Tăng coi về việc nấu nướng trong chùa—A monk who is
responsible for the cooking (kitchen) in a monastery.
Phạn Khánh: Chiếc khánh nhỏ dùng để đánh báo giờ cơm—The
dinner-gong.
Phạn Na: Vana (skt)—Một chòm cây—A wood—A grove.
Phạn Ngữ: Sanskrit (skt)—See Phạm Ngữ.
Phảng Phất: Vaguely—Dimly—Faintly
Phanh Phui: To speak out the truth.
Phao Ngôn: To spread a rumour.
Phao Vu: To slander—To calumniate.
Phân Biệt: Distinction.
Phân Biệt Giai Cấp: Distinction of class and caste.
Phân Chia: Division-Separation.
Phân Tách: Analyst.
Phẩn Nộ: Anger—Fierce;
Phẩn Nộ Minh Vương: Maharajas as opponents of evil and guardian of Buddhism.
Pháp: Dhamma (p)—Dharma
(skt)—Doctrine—Law—Method—Phenomena—Thing—Truth—Pháp là một danh từ rắc rối,
khó xử dụng cho đúng nghĩa; tuy vậy, pháp là một trong những thuật ngữ quan
trọng và thiết yếu nhất trong Phật Giáo. Pháp có nhiều nghĩa—Dharma is a very
troublesome word to handle properly and yet at the same timeit is one of the
most important and essential technical terms in Buddhism. Dharma has many
meanings:
1) Luật lệ: Rule—Law.
2) Theo Phạn ngữ, chữ “Pháp” phát xuất từ căn ngữ “Dhri” có
nghĩa là cầm nắm, mang, hiện hữu, hình như luôn luôn có một cái gì đó thuộc ý
tưởng “tồn tại” đi kèm với nó—Etymologically, it comes from the Sanskrit root “Dhri”
means to hold, to bear, or to exist; there seems always to be something of the
idea of enduring also going along with it.
a) Ý nghĩa thông thường và quan trọng nhất của “Pháp” trong
Phật giáo là chân lý—The most common and most important meaning of “Dharma” in
Buddhism is “truth,” “law,” or “religion.”
b) Thứ hai, pháp được dùng với nghĩa “hiện hữu,” hay “hữu thể,”
“đối tượng,” hay “sự vật.”Secondly, it is used in the sense of “existence,”
“being,” “object,” or “thing.”
c) Thứ ba, pháp đồng nghĩa với “đức hạnh,” “công chánh,” “chuẩn
tắc,” về cả đạo đức và tri thức—Thirdly, it is synonymous with “virtue,”
“righteousness,” or “norm,” not only in the ethical sense, but in the
intellectual one also.
d) Thứ tư, có khi pháp được dùng theo cách bao hàm nhất, gồm
tất cả những nghĩa lý vừa kể, nên chúng ta không thể dịch ra được. Trong trường
hợp nầy cách tốt nhất là cứ để nguyên gốc chứ không dịch ra ngoại ngữ—Fourthly,
it is occasionally used in a most comprehaensive way, including all the senses
mentioned above. In this case, we’d better leave the original untranslated
rather than to seek for an equivalent in a foreign language.
3) Luật vũ trụ hay trật tự mà thế giới chúng ta phải phục tòng.
Theo đạo Phật, đây là luật “Luân Hồi Nhân Quả”—The cosmic law which is
underlying our world. According to Buddhism, this is the law of karmically
determined rebirth.
4) Hiện Tượng: Phenomenon—Mọi hiện tượng, sự vật và biểu hiện
của hiện thực. Mọi hiện tượng đều chịu chung luật nhân quả, bao gồm cả cốt tủy
giáo pháp Phật giáo—All phenomena, things and manifestation of reality. All
phenomena are subject to the law of causation, and this fundamental truth
comprises the core of the Buddha’s teaching.
5) Chân Lý: Ultimate truth.
6) Dharma (skt)—Đạt Ma—Đàm Ma—Đàm Vô—Giáo pháp của Phật hay
những lời Phật dạy—Con đường hiểu và thương mà Đức Phật đã dạy—Phật dạy: “Những
ai thấy được pháp là thấy được Phật.” Vạn vật được chia làm hai loại: vật chất
và tinh thần; chất liệu là vật chất, không phải vật chất là tinh thần, là
tâm—The teaching of the Buddha (Understanding and
Loving)—Law—Doctrine—Things—Events—Phenomena—The way of understanding and love
taught by the Buddha—The Buddha says: “He who sees the Dharma sees me.”. All
things are divided into two classes: physical and mental; that which has
substance and resistance is physical, that which is devoid of these is mental
(the root of all phenomena is mind).
7) Toàn bộ giáo thuyết Phật giáo, các quy tắc đạo đức bao gồm
kinh, luật, giới: The doctrines of Buddhism, norms of behavior and ethical
rules including pitaka, vinaya and sila.
8) Theo Giáo Sư Junjiro Takakusu trong Cương Yếu Triết Học Phật
Giáo, chữ Dharma có năm nghĩa như sau—According to Prof. Junjiro Takakusu in
The Essentials of Buddhist Philosophy, the word “Dharma” has five meanings:
a) Dharma là cái được nắm giữ hay lý tưởng nếu chúng ta giới
hạn ý nghĩa của nó trong những tác vụ tâm lý mà thôi. Trình độ của lý tưởng nầy
sẽ sai biệt tùy theo sự tiếp nhận của mỗi cá thể khác nhau. Ở Đức Phật,
nó là sự toàn giác hay viên mãn trí (Bodhi): Dharma would mean ‘that which is
held to,’ or ‘the ideal’ if we limit its meaning to mental affairs only. This
ideal will be different in scope as conceived by different individuals.
In the case of the Buddha it will be Perfect Enlightenment or Perfect Wisdom
(Bodhi).
b) Thứ đến, lý tưởng diễn tả trong ngôn từ sẽ là giáo thuyết,
giáo lý, hay giáo pháp của Ngài: Secondly, the ideal as expressed in words will
be his Sermon, Dialogue, Teaching, Doctrine.
c) Thứ ba, lý tưởng đề ra cho các đệ tử của Ngài là luật nghi,
giới cấm, giới điều, đức lý: Thirdly, the ideal as set forth for his pupils is
the Rule, Discipline, Precept, Morality.
d) Thứ tư, lý tưởng là để chứng ngộ sẽ là nguyên lý, thuyết lý,
chân lý, lý tính, bản tính, luật tắc, điều kiện: Fourthly, the ideal to be
realized will be the Principle, Theory, Truth, Reason, Nature, Law, Condition.
e) Thứ năm, lý tưởng thể hiện trong một ý nghĩa tổng quát sẽ là
thực tại, sự kiện, sự thể, yếu tố (bị tạo hay không bị tạo), tâm và vật, ý thể
và hiện tượng: Fifthly, the ideal as realized in a general sense will be
Reality, Fact, Thing, Element (created and not created), Mind-and-Matter,
Idea-and-Phenomenon.
9) Những phản ánh của các hiện tượng vào tâm con người, nội
dung tâm thần, ý tưởng: Reflection of a thing in the human mind, mental
content, object of thought or idea.
10) Những nhân tố tồn tại mà trường phái Tiểu thừa cho đó là nền
tảng của nhân cách kinh nghiệm: Factors of existence which the Hinayana
considers as bases of the empirical personality.
11) Theo phái Trung Quán, chữ Pháp trong Phật Giáo có nhiều ý
nghĩa. Nghĩa rộng nhất thì nó là năng lực tinh thần, phi nhân cách bên trong và
đằng sau tất cả mọi sự vật. Trong đạo Phật và triết học Phật giáo, chữ Pháp gồm
có bốn nghĩa—According to the Madhyamakas, Dharma is a protean word in
Buddhism. In the broadest sense it means an impersonal spiritual energy behind
and in everything. There are four important senses in which this word has been
used in Buddhist philosophy and religion:
a) Pháp có nghĩa là thực tại tối hậu. Nó vừa siêu việt vừa ở
bên trong thế giới, và cũng là luật chi phối thế giới: Dharma in the sense of
one ultimate Reality. It is both transcendent and immanent to the world, and
also the governing law within it.
b) Pháp theo ý nghĩa kinh điển, giáo nghĩa, tôn giáo pháp, như
Phật Pháp: Dharma in the sense of scripture, doctrine, religion, as the
Buddhist Dharma.
c) Pháp có nghĩa là sự ngay thẳng, đức hạnh, lòng thành khẩn:
Dharma in the sense of righteousness, virtue, and piety.
d) Pháp có nghĩa là thành tố của sự sinh tồn. Khi dùng theo
nghĩa nầy thì thường được dùng cho số nhiều: Dharma in the sense of ‘elements
of existence.’ In this sense, it is generally used in plural.
Pháp A Dục: Dharmasoka (skt)—Pháp danh vua A Dục trong ngày vị vua này
qui-y Phật—Name given to Asoka on his conversion.
** For more information, please see A Dục Vương in
Vietnamese-English Section and Asoka in Sanskrit/Pali-Vietnamese Section.
Pháp Ái: Tình yêu trong phạm trù tôn giáo—Tình yêu của những vị Bồ
tát muốn cứu độ chúng sanh, ngược lại với Dục ái hay tình yêu phàm tục—Religious
love—Bodhisattva love with desire to save all creatures, in contrast with
ordinary love (Dục ái).
1) Pháp Ái Tiểu và Đại Thừa—Hinayana and Mahayana Dharma-love:
a) Pháp Ái Tiểu Thừa: Lòng yêu niết bàn của kẻ căn cơ thấp
kém—Hinayana Dharma-love as desire for nirvana.
b) Pháp Ái Đại Thừa: Lòng ái thiện của bậc Bồ Tát Đại
Thừa—Mahayana Dharma-love or Bodhisattva attachment to illusory things
** Cả hai thứ pháp ái nầy đều cần phải loại
bỏ—Both of which are to be eradicated.
2) Pháp Ái Như Lai: Tâm Đại Bi của Như Lai hay tình yêu cứu độ
chúng sanh chân chánh vô thượng—Tathagata-love, which goes out to all beings
for salvation.
Pháp Âm: Âm thanh thuyết pháp hay của chân lý—The sound of the
Truth, or of preaching.
Pháp Ân: Ân Tam Bảo—Dharma-grace, i.e. the grace of Triratna.
Pháp Ấn:
1) Dấu ấn của diệu pháp, diệu pháp chân thực, không chuyển động
hay biến đổi nên gọi là “Ấn.”—The seal of Buddha-truth, expressing its reality
and immutability.
2) Dấu hiệu chứng ngộ mà chư Phật hay chư Tổ trao truyền tâm
pháp cho nhau—Its universality and its authentic transmission from one
Buddha or patriarch to another.
Pháp Ba La Mật: Một trong bốn vị Bồ Tát Ba La Mật trong Kim Cương Giới—One
of the four Paramita Bodhisattvas in the Diamond realm.
Pháp Báo Hóa Tam Thân: The trikaya (skt)—See Tam Thân Phật.
Pháp Bảo: Dharmaratna (skt).
1) Kho tàng Phật Pháp hay diệu pháp mà Đức Phật đã thuyết giáo,
được trân quý như của báu của người thế tục, ngôi hai trong Tam
Bảo—Dharma-treasure—The Law or Buddha-truth, the second personification in the
Triratna.
2) Những vật cá nhân của một vị Tăng hay Ni như Y Bát,
vân vân: The personal articles of a monk or nun, i.e. robe, almsbowl,
etc.
**
For more information, please see Tam Bảo.
Pháp Bảo Đàn Kinh: The Platform Sutra—See Kinh Pháp Bảo Đàn.
Pháp Bảo Tạng: Nơi tồn trữ kinh điển Phật Pháp—The storehouse of all law
and truth, i.e. the sutras.
Pháp Bích: Similes or illustrations of the dharma.
Pháp Bình Đẳng: Dharmasamata (skt).
1) Sự bình đẳng về chân lý đã được chư Phật dạy, một
trong tứ bình đẳng—The sameness of truth as taught by all the Buddhas, one of
the fourfold sameness—See Tứ Bình Đẳng (4).
2) Theo Kinh Duy Ma Cật, Phẩm Đệ Tử, khi Đức Phật bảo Tu Bồ Đề
đi đến thăm bệnh ông Duy Ma Cật dùm Ngài. Tu Bồ Đề bèn bạch Phật như
sau—According to The Vimalakirti Sutra, Chapter Three, the Disciples, when the
Buddha asked Subhuti to go to visit Vimalakirti on his behalf, Subhuti said to
the Buddha as follows:
· Tu Bồ Đề bạch Phật: “Bạch Thế Tôn!
Con không kham lãnh đến thăm bệnh ông. Vì sao? Nhớ lại thuở trước, con vào khất
thực nơi nhà ông, lúc đó trưởng giả Duy Ma Cật lấy cái bát của con đựng đầy cơm
rồi nói với con rằng ‘Thưa ngài Tu Bồ Đề! Đối với cơm bình đẳng, thì các Pháp
cũng bình đẳng, các Pháp bình đẳng thì cơm cũng bình đẳng, đi khất thực như thế
mới nên lãnh món ăn. Như Tu Bồ Đề không trừ dâm nộ si, cũng không chung cùng
với nó, không hoại thân mà theo một hình tướng, không dứt si ái sanh ra giải
thoát, ở tướng ngũ nghịch mà đặng giải thoát, không mở cũng không buộc, không
thấy tứ đế cũng không phải không đắc quả, không phải phàm phu cũng không phải
rời phàm phu, không phải Thánh nhơn, không phải không Thánh nhơn, tuy làm nên
tất cả các Pháp mà rời tướng các Pháp, thế mới nên lấy món ăn. Như Tu Bồ Đề
không thấy Phật, không nghe Pháp, bọn lục sư ngoại đạo kia như Phú Lan Na Ca
Diếp, Mạc Dà Lê Câu Xa Lê Tử, San Xà Dạ Tỳ La Chi Tử, A Kỳ Đa Xý Xá Khâm Ba La,
Ca La Cưu Đà Ca Chiên Diên, Ni Kiền Đà Nhã Đề Tử là thầy của ngài. Ngài theo
bọn kia xuất gia, bọn lục sư kia đọa, ngài cũng đọa theo, mới nên lấy món ăn.
Tu Bồ Đề! Nếu ngài vào nơi tà kiến, không đến bờ giác, ở nơi tám nạn, đồng với
phiền não, lìa Pháp thanh tịnh, ngài được vô tránh tam muội, tất cả chúng sanh
cũng được tam muội ấy, những người thí cho ngài chẳng gọi phước điền, những kẻ
cúng dường cho ngài đọa vào ba đường ác, ngài cùng với ma nắm tay nhau làm bạn
lữ, ngài cùng với các ma và các trần lao như nhau không khác, đối với tất cả
chúng sanh mà có lòng oán hận, khinh báng Phật, chê bai Pháp, không vào số
chúng Tăng, hoàn toàn không được diệt độ, nếu ngài được như thế mới nên lấy món
ăn—Subhuti said: “World Honoured One, I am not qualified to call on him and
enquire after his health. The reason is that once when I went to his
house begging for food, he took my bowl and filled it with rice, saying:
‘Subhuti, if your mind set on eating is in the same state as when confronting
all (other) things, and if this uniformity as regards all things equally applies
to (the act of) eating, you can then beg for food and eat it. Subhuti, if
without cutting off carnality, anger and stupidity you can keep from these
(three) evils: if you do not wait for the death of your body to achieve the
oneness of all things; if you do not wipe out stupidity and love in your
quest of enlightenment and liberation; if you can look into (the underlying
nature of) the five deadly sins to win liberation, with at the same time no
idea of either bondage or freedom; if you give rise to neither the four noble
truths nor their opposites; if you do not hold both the concept of winning and
not winning the holy fruit; if you do not regard yourself as a worldly or
unworldly man, as a saint or not as a saint; if you perfect all Dharmas while keeping
away from the concept of Dharmas, then can you receive and eat the food. Subhuti, if you neither see the Buddha nor hear the Dharma; if the six
heterodox teachers, Purana-kasyapa, Maskari-gosaliputra, Yanjaya-vairatiputra,
Ajita-kesakambala, Kakuda-katyayana and Nirgrantha-jnatiputra are regarded
impartially as your own teachers and if, when they induce leavers of home into
heterodoxy, you also fall with the latter; then you can take away the food and
eat it. If you are (unprejudiced about) falling into heresy and regard
yourself as not reaching the other shore (of enlightenment); if you (are
unprejudiced about) the eight sad conditions and regard yourself as not free
from them; if you (are unprejudiced about) defilements and relinquish the
concept of pure living; if when you realize samadhi in which there is absence
of debate or disputation, all living beings also achieve it; if your donors of
food are not regarded (with partiality) as (cultivating) the field of
blessedness; if those making offerings to you (are partially looked on as also)
falling into the three evil realms of existence; if you (impartially regard
demons as your companions without differentiating between them as well as
between other forms of defilement; if you are discontented with all living
beings, defame the Buddha, break the law (Dharma), do not attain the holy rank,
and fail to win liberation; then you can take away the food and eat it.
· Bạch Thế Tôn! Lúc đó con nghe những
lời ấy rồi mờ mịt không biết là nói gì, cũng không biết lấy lời chi đáp, con
liền để bát lại muốn ra khỏi nhà ông. Ông Duy Ma Cật nói ‘Thưa ngài Tu Bồ Đề!
Ngài lấy bát chớ sợ! Ý ngài nghĩ sao? Như Phật biến ra một ngàn người huyễn hóa
và nếu người huyễn hóa đó đem việc nầy hỏi Ngài, chừng ấy Ngài có sợ chăng?’
Con đáp: “Không sợ!” Trưởng giả Duy Ma Cật lại nói: “Tất cả các Pháp như tướng
huyễn hóa, ngài không nên có tâm sợ sệt. Vì sao? Vì tất cả lời nói năng không
lìa tướng huyễn hóa, chí như người trí không chấp vào văn tự, nên không sợ. Vì
sao thế? Tánh văn tự vốn ly, không có văn tự đó là giải thoát. Tướng
giải thoát đó là các Pháp vậy—“World Honoured One, I was dumbfounded when I
heard his words which were beyond my reach and to which I found no
answer. Then I left the bowl of rice and intended to leave his house but
Vimalakirti said: ‘Hey, Subhuti, take the bowl of rice without fear. Are
you frightened when the Tathagata makes an illusory man ask you
questions? I replied: ‘No.’ He then continued: ‘All things are illusory
and you should not fear anything. Why? Because words and speech are
illusory. So all wise men do not cling to words and speech, and this is
why they fear nothing. Why? Because words and speech have no
independent nature of their own, and when they are no more, you are liberated. This liberation will free you from all bondage.’
Pháp Bố Thí: The almsgiving of the Buddha-truth—See Pháp Thí and Tam Bố
Thí.
Pháp Bổn: Bhutatatthata (skt)—Chân như hay tinh yếu của vạn pháp—The
root or essence of al things.
Pháp Chấp: Chấp vào ý niệm chư pháp hay hiện tượng là có thật. Đây là
một ảo tưởng—Holding (bonding) on the concept that of the reality of dharma,
things or phenomena (holding to things as realities or false tenet that things
are real). This holding is an illusion.
Pháp Châu: Thuyền Phật pháp có thể chở người ta ra khỏi biển sanh tử
luân hồi để đến cõi Niết Bàn—The barque of the Buddha-truth which ferries men
out from the sea of mortality and reincarnation to nirvana.
Pháp Chế: Law.
Pháp Chiếu: Sự chiếu sáng của Phật pháp—Dharma-shinning.
Pháp Chiếu Đại Sư: Tên của vị Tổ thứ tư của Liên Tông, vào đời nhà Đường,
khoảng năm 767 sau Tây Lịch. Theo Hòa Thượng Thích Thiền Tâm trong Liên Tông
Thập Tam Tổ, Quê ngài ở Lô Sơn, một hôm nhập định, thần thức dạo chơi nơi miền
Cực Lạc, lễ cẩn Đức Phật A Di Đà, thì thấy đứng kề bên Đức Phật có một vị Tăng
mặc áo rách nát đứng hầu. Đức Phật A Di Đà chỉ vị Tăng ấy mà bảo rằng: “Ngươi
có biết chăng, người nầy là Sa Môn Thừa Viễn ở Hoành Sơn đấy!” Sau khi xuất
định Pháp Chiếu liền đến Hoành Sơn để tìm, lúc gặp Thừa Viễn, nhìn kỹ thì quả
đúng là vị Tăng mà ngài đã thấy, liền cúi lạy xin theo làm đệ tử. Chưa ai rõ
ngài Pháp Chiếu là người bậc như thế nào. Trong năm Đại Lịch thứ hai đời nhà
Đường, hàng đạo tục mới được biết đến ngài khi ngài ở chùa Vân Phong tại đất
Hoành Châu, ngày đêm chuyên cần tu tập. Tương truyền vào một buổi sáng, vào lúc
thanh trai nơi Tăng đường, ngài thấy trong bát cháo hiện ra bóng mây ngũ sắc,
trong mây ấy hiện rõ một cảnh sơn tự, phía đông bắc của sơn tự ấy có một dãy núi,
dưới chân núi có khe suối, phía bắc khe suối ấy có một cửa ngõ bằng đá, trong
cửa ngõ ấy lại có một ngôi chùa to, biển treo trước chùa đề tên “Đại Thánh Trúc
Lâm Tự.” Mấy hôm sau, ngài lại thấy nơi bát cháo hiện ra cảnh chùa lớn ấy.
Trong chùa gồm có vườn cây, ao nước, lâu đài tráng lệ nguy nga. Chùa lại có một
vạn vị Bồ Tát đang ở trong đó. Thấy thế, ngài bèn đem cảnh tượng ấy hỏi nơi các
bậc tri thức. Có một vị cao Tăng bảo rằng: “Sự biến hiện của chư Thánh khó có
thể nghĩ bàn, nhưng nếu luận riêng về địa thế, non sông, thì đây đích thực là
cảnh Ngũ Đài Sơn vậy.” Sau khi nghe lời ấy, ngài có ý muốn đến viếng cảnh Ngũ
Đài để thử xem sự thật như thế nào? Hai năm sau, đại sư mở “Đạo Tràng Niệm
Phật” tại chùa Hồ Đông. Ngày khai mở hội cảm được mây ngũ sắc giăng che trên
chốn đạo tràng, trong mây hiện ra cung điện, lầu các, Phật A Di Đà cùng hai vị
Quán Âm, Thế Chí hiện thân vàng sáng chói khắp cả hư không. Tại thành Hoành
Châu, bá tánh trông thấy, thảy đều đặt bàn hương án, đốt nhang đảnh lễ. Do điềm
lành nầy mà có vô số người phát tâm tinh tấn niệm Phật. Đạo tràng khai mở liên
tiếp được năm hội. Một hôm, đại sư gặp một cụ già đến bảo rằng: “Ông đã từng có
ý niệm muốn đến Kim Sắc Thế Giới tại Ngũ Đài Sơn để đảnh lễ Đức Bồ Tát Văn Thù,
vì sao đến nay mà vẫn chưa chịu thực hành ý nguyện?” Nói xong liền biến mất.
Biết là thần nhân nhắc nhở nên ngài sửa soạn hành trang, cùng thêm với mấy pháp
hữu nữa, đồng nhau đến viếng cảnh núi Đài Sơn. Năm Đại Lịch thứ năm, vào ngày
mồng 6 tháng 4, đại sư cùng đồng bạn mới đến được chùa Phật Quang ở huyện Ngũ
Đài. Đêm ấy vào khoảng canh tư, ngài thấy có ánh sáng lạ từ xa chiếu đến thân
mình, ngài liền nhắm chừng theo tia sáng ấy mà theo dõi. Đi được 50 dặm thì đến
một dãy núi, dưới chân núi có khe suối, phía bắc khe suối có cửa bằng đá, nơi
cửa có hai vị đồng tử đứng đón chờ, một vị xưng là Nan Đà, một vị tự xưng là
Thiện Tài. Ngài theo chân hai vị đồng tử dẫn đường đến một ngôi chùa cực kỳ
nguy nga lộng lẫy, có biển đề “Đại Thánh Trúc Lâm Tự.” Nơi đây đất vàng, cây
báu, ao sen, lầu các thảy đều kỳ diễm, trang nghiêm. Cảnh giới quả đúng như ảnh
tượng mà ngài đã thấy trong bát cháo khi trước. Ngài vào chùa, lên giảng đường,
thấy Đức Văn Thù Bồ Tát ở phía bên Tây, Đức Phổ Hiền Bồ Tát ở phía bên Đông.
Hai vị đều ngồi trên tòa sư tử báu cao đẹp, đang thuyết pháp cho một vạn vị Bồ
Tát ngồi phía dưới lặng lẽ lắng nghe. Đại sư Pháp Chiếu bước đến chí thành đảnh
lễ, rồi quỳ xuống thưa rằng: “Kính bạch Đại Thánh, hàng phàm phu đời mạt pháp,
cách Phật đã xa, lại thêm bị chướng nghiệp nặng sâu, trí thức kém cõi. Tuy là
có Phật tánh mà không biết làm sao hiển lộ, giáo pháp của Phật thì quá rộng rãi
mênh mông. Chưa rõ pháp môn nào thiết yếu để tu hành cho mau được giải thoát?”
Đức Văn Thù Bồ Tát bảo: “Thời kỳ nầy chính là đúng vào lúc các ngươi nên niệm
Phật. Trong tất cả các hành môn thì không chi hơn là niệm Phật và gồm tu phước
huệ. Thuở đời quá khứ, ta nhờ quán Phật, niệm Phật, cúng dường Tam Bảo mà chứng
được Nhất Thiết Chủng Trí. Tất cả các pháp như Bát Nhã Ba La Mật, những môn
Thiền Định rộng sâu, cho đến chư Phật cũng từ nơi niệm Phật mà sanh. Vì thế nên
biết Niệm Phật là Vua trong các Pháp Môn.” Ngài Pháp Chiếu lại hỏi rằng: “Kính
bạch Đại Thánh, nên niệm như thế nào?” Đức Văn Thù Bồ Tát dạy: “Về phương Tây
của thế giới nầy có Phật A Di Đà là giáo chủ cõi nước Cực Lạc, Đức Thế Tôn ấy
có nguyện lực lớn không thể nghĩ bàn. Ngươi nên chuyên niệm danh hiệu của ngài
nối tiếp nhau không gián đoạn, khi mạng chung quyết định được vãng sanh, chẳng
còn bị thối chuyển nữa.” Nói xong hai vị Bồ Tát đồng đưa tay vàng xoa đầu ngài
Pháp Chiếu và bảo rằng: “Do nơi ngươi niệm Phật nên không bao lâu nữa sẽ chứng
được quả Vô Thượng Bồ Đề. Nếu có thiện nam tín nữ nào muốn được thành Phật, thì
không còn chi hơn là niệm Phật. Kẻ ấy nhứt định sẽ mau lên ngôi Chánh Đẳng
Chánh Giác.” Được hai vị Đại Thánh thọ ký xong, ngài Pháp Chiếu vui mừng đảnh
lễ rồi từ tạ lui ra. Hai đồng tử khi nãy theo sau đưa tiển. Vừa ra khỏi cổng
chùa, quay nhìn lại thì cả người và cảnh đều biến mất. Ngài liền dựng đá đánh
dấu chỗ ấy rồi trở về chùa Phật Quang. Đến ngày 13 tháng 4, Đại sư Pháp Chiếu
cùng hơn 50 vị Tăng nữa đồng đến hang Kim Cang, thành tâm đảnh lễ hồng danh 35
Đức Phật. Vừa lạy được 10 lượt, ngài bỗng thấy hang Kim Cang hiện ra, rộng lớn,
thanh tịnh trang nghiêm, hai vị Bồ Tát Văn Thù, Phổ Hiền đều đồng ngự ở trong
đó. Hôm khác, ngài lại một mình đi riêng đến hang Kim Cang, gieo mình đảnh lễ,
nguyện thấy Đại Thánh. Đang khi cúi lạy xuống và vừa ngước lên, đại sư bỗng
thấy có một vị Phạm Tăng tự xưng tên là Phật Đà Ba Lỵ. Vị nầy đưa ngài vào
trong một đại điện trang nghiêm, biển đề tên “Kim Cang Bát Nhã Tự.” Toàn diện
do nhiều thứ báu lạ, đẹp, sắc màu trang nghiêm, ánh sáng lấp lánh chiếu tỏa
cùng khắp. Dù đã nhiều lần thấy được các sự linh dị như thế, nhưng đại sư
vẫn chưa tường thuật lại với một ai hết cả. Thánh chạp năm ấy, ngài nhập đạo
tràng niệm Phật nơi chùa Hoa Nghiêm, định kỳ tuyệt thực, tu hành nguyện được
vãng sanh về Cực Lạc Tịnh Độ. Đến đầu hôm của ngày thứ bảy, đang lúc niệm Phật,
đại sư bỗng thấy có một vị Phạm Tăng bước vào bảo: “Ông đã từng thấy cảnh giới
Ngũ Đài Sơn, sao không truyền thuật lại cho người đời cùng biết?” Nói xong vị
ấy liền ẩn mất. Hôm sau, trong lúc niệm Phật vị Tăng ấy lại hiện ra, bảo y
như hôm trước. Ngài đáp rằng: “Không phải tôi dám dấu kín Thánh tích,
nhưng chỉ sợ nói ra người đời không tin rồi sanh ra sự chê bai mà thôi.” Phạm
Tăng bảo: “Chính Đức Đại Thánh Văn Thù hiện tại ở núi nầy mà còn bị người đời
hủy báng, thì ông còn lo ngại làm chi. Hãy đem những cảnh giới mà ông đã được
thấy truyền thuật lại cho chúng sanh, hầu làm duyên cho các kẻ nghe biết để họ
phát khởi tâm Vô Thượng Bồ Đề.” Ngài tuân lời, nhớ kỹ lại những sự việc đã thấy
rồi ghi chép ra truyền lại cho mọi người. Năm sau có sư Huệ Tùy ở Giang Đông
cùng với chư Tăng chùa Hoa Nghiêm theo đại sư Pháp Chiếu đến hang Kim Cang lễ
Phật. Kế đó lại đến chỗ dựng bia đá lúc trước để chiêm ngưỡng Thánh tích. Trong
lúc đại chúng còn đang ngậm ngùi ngưỡng vọng, bỗng nghe tiếng hồng chung từ
trong vách đá vang ra, giọng chuông thanh thoát ngân nga, nhặt khoan rành rẽ.
Ai nấy thảy đều kinh lạ, đồng công nhận những lời của Pháp Chiếu đại sư tường
thuật là đúng sự thật. Vì muốn cho mọi người viếng cảnh đều được phát khởi đạo
tâm, nên Tăng chúng nhân cơ duyên ấy, cho khắc lại những sự việc của ngài nghe
thấy vào trong vách đá để lưu truyền cho các đời mai hậu. Về sau, ngay ở tại
nơi đó, một cảnh chùa trang nghiêm được xây dựng lên, cũng lấy hiệu là “Trúc
Lâm Tự” để lưu niệm. Triều vua Đường Đức Tông, đại sư Pháp Chiếu mở đạo tràng
niệm Phật tại miền Tinh Châu, cũng liên tiếp được năm hội. Mỗi đêm vua và các
người trong hoàng cung đều nghe có tiếng niệm Phật rất thanh thoát từ xa đưa
vẳng lại. Sau cho người dò tìm, được biết đó là tiếng niệm Phật ở đạo tràng
Tịnh Độ tại Tinh Châu. Vua liền phái sứ giả mang lễ vật đến thỉnh ngài vào
triều. Ngài mở đạo tràng niệm Phật tại hoàng cung, cũng gồm đủ năm hội. Vì thế
người đương thời gọi ngài là Ngũ Hội Pháp Sư. Từ đó đại sư tinh tấn tu hành,
ngày đêm không biếng trễ. Một hôm, ngài thấy vị Phạm Tăng khi trước là Phật Đà
Ba Lỵ hiện đến bảo rằng: “Hoa sen công đức của ông nơi ao thất bảo ở cõi Cực
Lạc đã được thành tựu. Ba năm sau là đúng thời kỳ hoa nở. Ông nên chuẩn bị” Đến
kỳ hạn, đại sư cho gọi Tăng chúng đến căn dặn rằng: “Ta nay về Cực Lạc, mọi
người ở lại phải cố gắng tinh tu.” Nói xong, ngài ngồi ngay ngắn, chắp tay lặng
yên mà thoát hóa—Name of the fourth patriarch of the Chinese Lotus Sect or
Pureland Buddhism, during the T’ang dynasty, around 767 A.D. According to
Most Venerable Thích Thiền Tâm in The Thirteen Patriarchs of Pureland Buddhism,
Great Master Fa-Chao, a native of Mount Lu region. One day while entering
samadhi, his spirit came to the Ultimate Bliss World. As he prostrated to
Amitabha Buddha, he saw a Bhikshu wearing a completely worn out robe attending
the Buddha. Amitabha Buddha pointed at that Bhikshu and told Fa-Chao the
following: “Do you know him? This good man is Sheng-Yien Bhikshu living in the
region of Hung-Shan.” After coming out of the samadhi, Great Master Fa-Chao
immediately went to Hung-Shan Mount to seek out the Bhikshu he had seen in his
spiritual vision. Upon meeting and observing carefully the Great Venerable
Sheng-Yien, he realized the Great Master was the Bhikshu he had seen in the
Ultimate World. He immediately prostrated himself to the Great Master and asked
to become a disciple. The Great Venerable Master Fa-Chao’s true identity
remains unclear. In the second year of the Đại Lịch reign period of the
T’ang Dynasty, Buddhists began hearing about him. He lived at Wind Cloud Temple
at Hoành Châu region, day and night always cultivating and practicing the Way.
One morning, during breakfast at the Bhiksu during area, he saw in his bowl of
rice soup a cloud of five colors. In this cloud clearly emerged a scene of a
mountainous temple; on the Northeast side of the temple was a mountain range.
Toward the bottom of the mountain lay a creek and in the North of that creek
was a stone door. Inside the small door was another large temple. The sign in
front of the temple read: “Great Saints Bamboo Grove Temple.” Several days
later, once again, he saw the great temple appearing in his bowl of rice-soup.
In this temple were a garden, a pond, large and magnificent castles and
palaces, which were occupied by ten thousand Bodhisattvas at that time. After
having these visions, the Great Master inquired about them to some of the great
knowledgeable advisors. A highly virtuous master told him: “The appearance and
transformation of the Enlightened Saints are difficult to imagine, but if we
are just referring to the landscape and general region, then what you saw has
to be the Wu-Tai-Shan Mountains. Taking the advice he received, the Great
Master wanted to visit Wu-Tai-Shan to seek the truth. Two years later, he
opened a “Buddha Recitation Congregation” at Hu-Tung Temple in Hung-Chou. His
opening of the congregation caused the cloud of five colors to appear and cover
the area. Within the cloud appeared many castles and palaces, the Amitabha
Buddha as well as Avalokitesvara and Mahasthamaprapta Maha-Bodhisattvas’ golden
bodies shone and illuminated the entire sky. In the Hung-Chou City, witnessing
this miracle, the people made shrines to light incense and prostrated
themselves to this sighting. This miraculous appearance remained for several
minutes before disappearing. Because of this magnificently virtuous event,
countless people developed faith to practice Buddha Recitation diligently. In
turn, the Great Master opened five congregations to practice Pureland
Recitation. One day, he encountered an elderly woman who told him: “You have
had the thought of going to the Golden World at the Wu-Tai-Shan Mountains to
pay homage to the Manjusri Maha-Bodhisattva, but up to this time, why have you
not carried out your intentions?” After speaking, the elderly woman immediately
vanished. Knowing this was a reminder by a guardian angel, or Dharma protector,
the Great Master made preparations to travel with several fellow Dharma friends
to visit Wu-Tai-Shan Mountain. It was not until June 4th of the fifth year of the
Tai-Li reign period before the Great Master and his fellow cultivators reached
the Buddha’s Light Temple of the Wu-Tai-Shan region. That night, approximately
at four in the morning, the Great Master saw a mysterious light from afar
shining toward him; he immediately followed the light to investigate. After
traveling about fifty miles, he came to a mountain range. At the bottom of the
mountain, there was a creek and in the North of the creek was a stone gate, at
the gate, there were two young children who awaited his arrival. One of them
introduced himself as Nanda and the other as Tien-Tsai. The Grat Master
followed the two children to a marvelously enchanting temple; the sign read
“Great Saints Bamboo Grove Temple.” In this land, the ground was made of gold.
The trees were made of jewels; the lotus pond, palaces, and castles were all
extremely beautiful and enchanting. This world was the exact duplicate of the
vision he had seen years ago in his rice-soup. As the Great Master entered the
temple and came to the large hall where the Dharma was taught, he saw Manjusri
Maha-Bodhisattva in the West (represents Wisdom) and Samantabhadra
Maha-Bodhisattva in the East (represents wholesome conducts). Both
Maha-Bodhisattvas were sitting on beautiful precious thrones high above,
preaching the Dharma to ten thousand Bodhisattvas as they sat silently below to
listen. Great Master Fa-Chao stepped forward to prostrate himself sincerely to
the Maha-Bodhisattvas. He then knelt down and asked the following: “Dear the
Great Saints, all unenlightened beings and I of this Dharma Ending Age have
been separated from the Buddha for a long time now, we are bound by heavy
and deep-rooted karma as well as lacking wisdom; thus even though having
the Buddha Nature within us, we do not know how to reveal it. The Buddha Dharma
is too vast and great making it very difficult to be certain which Dharma Door
is essential to cultivate to gain enlightenment quickly?” Manjusri
Maha-Bodhisattva told him: “This period is truly the proper time for you to
practice Buddha Recitation . In all the Ways or Dharma Doors of cultivation,
nothing surpasses the practice of Buddha Recitation to accumulate merits and
wisdom. In the past, relying on the practice of envisioning Buddha,
reciting Buddha, and making offerings to the Triple Jewels, I was able to
achieve the Great Perfect Wisdom or Maha-Prajna Wisdom. All the other Dharmas
such as Maha-Prajna Paramita, the various deep and vast doors of Zen
Meditation, including all the Buddhas themselves originated and came about by
reciting Buddha. Therefore, you must know ‘Buddha Recitation is the King of all
Dharma Doors.’” Great Maste Fa-Chao continued to ask: “Dear the Great saint,
how should I recite?” Manjusri Maha-Bodhisattva taught: “To the West of this
world, there exists a Buddha named Amitabha who rules over the Ultimate Bliss
World. That Lokanatha has an unimaginably great vow power. You should often and diligently recite His Name continuously without interruption; once
death arrives, you are guaranteed to gain rebirth and will no longer regress
from attaining Buddhahood.” After speaking, the two Maha-Bodhisattvas
simultaneously used their golden hands to rub the Great Master Fa-Chao’s head,
saying: “Through your practice of Buddha Recitation, it will not be much longer
before you will attain the Ultimate Enlightenment of Buddhahood. If any good
man or faithful woman wishes to become a Buddha, there is nothing that
surpasses cultivating Buddha Recitation. Such an individual is guaranteed to
achieve the state of ‘Ultimate and Perfect Enlightenment of Buddhahood.’” After
receiving this prophecy from the two Great Saints, Great Master Fa-Chao felt
contented. He then prostrated himself to them and then withdrew slowly
from the assembly. The two young people from before followed behind to escort
him out. As soon as he stepped outside the temple gate, when he turned
around, both people and the landscape had vanished completely. He quickly
assembled a rock to make a reference of the area and then returned to the Buddha’s
Light Temple. On April thirteenth, he and over fifty other Bhiksus came to the
“Diamond Cave” to”prostrate sincerely the virtuous names of thirty-five past
Buddhas. They had just completed ten prostrations when suddenly they saw the
Diamond Cave transformed into its full appearance. The cave was large,
tranquil, and enchantingl in it were Manjusri and Samantabhadra
Maha-Bodhisattvas. On another occasion, he came to the Diamond Cave alone,
prostrated himself to the ground as he prayed to witness the Great Saints. As
he lifted his head from the ground after a prostration, he suddenly saw a
Brahman Monk who introduced himself as Buddhabhallika. This Buddhist Master
escorted the Great Master into a great and anchanting temple; the sign read:
“Vajra Prajna Temple.” The inside was formed entirely of various rare, precious
gems and jewels. The light reflecting from these priceless treasures reflected
on one another and brilliantly radiated throughout. Despite many times
witnessing these miraculous and metaphysical worlds, he did not once mention it
to anyone. In December of that year, at the Avatamsaka Temple, he retreated and
went on a fast for a pre-determined period in order to practice Buddha
Recitation vowing to gain rebirth to the Ultimate Bliss Pureland. In the
morning of the seventh day, deeply engaged in Buddha Recitation, suddenly he
saw a Brahman Monk who said as he came in: “You have seen the greatly
enlightened world within Wu-Tai-Shan Mountain, why have you not recounted what
you saw so others will also know of it?” After speaking, the Brahman Monk
disappeared. The next day, while reciting Buddha’s name, the same Saintly
Master once again made his appearance saying exactly what he had said
previously. Great Master Fa-Chao replied: “It is not that I dare to hide the
living areas of the enlightened saints, but I am just afraid if I tell of it,
people will not believe but criticize and ridicule me.” The Brahman Monk said:
“Even the Great Saint Manjusri currently living in this mountain is often degraded
by people, what reason do you have to worry? You should recount the worlds you
have witnessed to sentient beings so they will lay a foundation for those who
hear and know of these worlds; perhaps it will help them develop their minds to
want to attain the Ultimate Enlightenment of Buddhahood.” Great Master Fa-Chao
followed these instructions as he tried to remember carefully all the details
of what he had seen and then wrote them down to pass out to everyone to read.
In the next year, a Buddhist Master named Hui-Tsuy of Jiang-Tung region as well
as the Sangha of the Avatamsaka Temple followed Great Master Fa-Chao to the
Diamond Cave to prostrate to the Buddha. Thereafter, they came to the rock
formation the Great Master had built earlier to admire the sight. They prayed
for a miracle, but felt sad because nothing happened. But then suddenly they
heard sounds of bells resonating from the mountain walls. The ringing sounds
were peaceful, enchanting, and harmonious. Everyone was overwhelmed with joy
and all accepted what the Great Master Fa-Chao had said before was true.
Because they wanted for everyone who visited this sight to develop a faithful
mind, they used this opportunity to inscribe on the mountain wall the events
the Great Master had seen and heard to pass down to future generations.
Eventually, a beautiful temple was built at this site as a memorial, also using
the title “Bamboo Grove Temple.” During the reign of Emperor T’ang-Te-Tsung,
Great Master Fa-Chao opened five consecutive Budha Recitation Congregations at
the Tinh-Chou region. For this reason, people of the day called him “Five
Buddha Recitations Dharma Master.” From then on, the Great Master cultivated
with vigor, day and night he was never lazy or late in getting to his practice.
Then one day, he once again saw the Brahman Monk, as Buddhabhallika Master
appeared to tell him: “Your lotus flower of virtues and merits in the lake of
seven jewels of the Ultimate Bliss World is now complete. Three years from now
your flower will blossom, prepare yourself." ”When that time arrived,
Great Master Fa-Chao gathered his disciples as he advised and instructed them:
“I will now go to the Ultimate Bliss World, those remaining behind must be
diligent in their cultivation.” After speaking, the great master sat up
perfectly, put his palms together, and peacefully entered
Nirvana.
Pháp Chủ: Buddha—Dharma-lord.
Pháp Chúng: Tăng lữ Phật Giáo hay một chúng hội Tăng hoặc Ni—The
Buddhist monkhood; an assembly of monks or nuns.
Pháp Cổ: Tiếng trống thúc quân được đem ví với tiếng Phật thuyết
pháp khuyên răn đại chúng tiến lên làm việc công đức—The drum of the law which
stiring all to advance in virtue.
Pháp Cú: Dharmapada (skt)—See Kinh Pháp Cú.
Pháp Cú Kinh: Dharmapada (skt)—See Kinh Pháp Cú.
Pháp Cúng Dường: Dharmapuja (skt).
1) Pháp cúng dường bằng cách tin pháp, giảng pháp, bảo vệ pháp,
tu tập tinh thần và hộ trì Phật giáo—Serving the dharma by believing it,
explaining it, obeying it, keeping it, protecting it, cultivating the spiritual
nature and assisting the Buddhism.
2) Theo kinh Duy Ma Cật, chương mười ba, phẩm Pháp Cúng Dường,
do oai thần của Phật, một vị trời từ trên hư không nói với chúng Bồ Tát: “Nầy
thiện nam tử! Pháp cúng dường là hơn hết trong các việc cúng dường.”—According
to the Vimalakirti Sutra, chapter thirteen, the Offering of Dharma, under the
influence of the Buddha’s transcendental power a deva in the sky said to the
Bodhisattvas: “Virtuous man, the offering of Dharma surpasses all other forms
of offering.”
· Nguyệt Cái liền hỏi: “Sao gọi là
Pháp cúng dường?”—Lunar Canopy asked: ‘What is this offering of Dharma?’
· Vị trời đáp: “Ông đến hỏi Đức Dược
Vương Như Lai, Ngài sẽ nói rõ thế nào là Pháp cúng dường.”—The deva replied:
‘Go to the Tathagata Bhaisajya who will explain it fully.’
· Tức thì Nguyệt Cái vương tử đến chỗ
Dược Vương Như Lai cúi đầu lễ dưới chân Phật, rồi đứng qua một bên bạch Phật:
“Bạch Thế Tôn! Trong việc cúng dường, pháp cúng dường là hơn hết. Thế nào gọi
là Pháp cúng dường?”—Thereupon, Lunar Canopy came to the Tathagata Bhaisajya,
bowed his head at his feet and stood at his side, asking: ‘World Honoured One,
(I have heard that) the offering of Dharma surpasses all other forms of
offering; what is the offering of Dharma?’
· Phật dạy rằng: “Thiện nam tử! Pháp
cúng dường là kinh thâm diệu của chư Phật nói ra, tất cả trong đời khó
tin khó nhận, nhiệm mầu khó thấy, thanh tịnh không nhiễm, không phải lấy suy
nghĩ phân biệt mà biết được. Kinh nầy nhiếp về pháp tạng của Bồ Tát, ấn đà la
ni, ấn đó cho đến bất thối chuyển, thành tựu lục độ, khéo phân biệt các nghĩa,
thuận pháp Bồ Đề, trên hết các kinh, vào các đại từ bi, lìa các việc ma và các
tà kiến, thuận pháp nhân duyên, không ngã, không nhơn, không chúng sanh, không
thọ mạng, không vô tướng, vô tác, vô khởi, làm cho chúng sanh ngồi nơi đạo
tràng mà chuyển pháp luân, chư Thiên, Long thần, Càn thát bà thảy đều ngợi
khen, đưa chúng sanh vào pháp tạng của Phật, nhiếp tất cả trí tuệ của Hiền
Thánh, diễn nói cách tu hành của Bồ Tát, nương theo nghĩa thực tướng của các
pháp, tuyên bày các pháp vô thường, khổ, không, vô ngã, tịch diệt, cứu độ chúng
sanh hủy phá giới cấm, làm cho tà ma ngoại đạo và người tham lam chấp trước đều
sợ sệt, chư Phật, Hiền, Thánh đều ngợi khen, trái cái khổ sanh tử, chỉ cái vui
Niết Bàn, chư Phật ba đời ở trong mười phương đều nói ra, nếu người nghe những
kinh như thế mà tin hiểu, thọ trì, đọc tụng, dùng sức phương tiện phân biệt
giải nói, chỉ bày rành rẽ cho chúng sanh, giữ gìn chánh pháp, đó gọi là Pháp
cúng dường.”—“The Tathagata replied: ‘Virtuous one, the offering of Dharma is
preached by all Buddhas in profound sutras but it is hard for worldly men to
believe and accept it as its meaning is subtle and not easily detected, for it
is spotless in its purity and cleanness. It is beyond the reach of
thinking and discriminating; it contains the treasury of the Bodhi-sattva’s
Dharma store and is sealed by the Dharani-symbol; it never backslides for it
achieves the six perfections (paramitas), discerns the difference between
various meanings, is in line with the bodhi Dharma, is at the top of all
sutras, helps people to enter upon great kindness and great compassion, to keep
from demons and perverse views, and to conform with the law of causality and
the teaching on the unreality of an ego, a man, a living being and life and on
voidness, formlessness, non-creating and non-uprising. It enables living
beings to sit in a bodhimandala to turn the wheel of the law. It is
praised and honoured by heavenly dragons, gandharvas, etc. It can help
living beings to reach the Buddha’s Dharma store and gather all knowledge
(sarvajna realized by) saints and sages, preach the path followed by all
Bodhisattvas, rely on the reality underlying all things, proclaim the (doctrine
of) impermanence, suffering, voidness and absence of ego and nirvana. It
can save all living beings who have broken the precepts and keep in awe all
demons, heretics and greedy people. It is praised by the Buddhas, saints
and sages for it wipes out suffering from birth and death, proclaims the joy in
nirvana as preached by past, future and present Buddhas in the ten directions.
“If
a listener after hearing about this sutra, believes, understands, receives,
upholds, reads and recites it and uses appropriate methods (upaya) to preach it
clearly to others, this upholding of the Dharma is called the offering of
Dharma.
· Lại theo các pháp đúng như lời nói
tu hành, tùy thuận 12 nhơn duyên, lìa tà kiến, được vô sanh nhẫn, quyết định
không có ngã, không có chúng sanh, mà đối với quả báo nhơn duyên không trái
không cãi, lìa các ngã sở, y theo nghĩa không y theo lời, y theo trí không y
theo thức, y theo kinh liễu nghĩa không y theo kinh không liễu nghĩa, y theo
pháp không y theo người, thuận theo pháp tướng, không chỗ vào, không chỗ về, vô
minh diệt hết thời hành cũng diệt hết, cho đến sanh diệt hết thời lão tử cũng
diệt hết, quán như thế thì 12 nhơn duyên không có tướng diệt, không có tướng
khởi, đó gọi là Pháp cúng dường hơn hết.”—“Further, the practice of all Dharmas
as preached, to keep in line with the doctrine of the twelve links in the
chain of existence, to wipe out all heterodox views, to achieve the
patient endurance of the uncreate (anutpatti-dharma-ksanti) (as beyond
creation), to settle once for all the unreality of the ego and the
non-existence of living beings, and to forsake all dualities of ego and its
objects without deviation from and contradiction to the law of causality and
retribution for good and evil; by trusting to the meaning rather than the
letter, to wisdom rather than consciousness, to sutras revealing the whole
truth rather than those of partial revelation; and to the Dharma instead of the
man (i.e. the preacher); to conform with the twelve links in the chain of
existence (nidanas) that have neither whence to come nor wither to go,
beginning from ignorance (avidya) which is fundamentally non-existent, and
conception (samskara) which is also basically unreal, down to birth (jati)
which is fundamentally non-existent and old age and death (jaramarana) which
are equally unreal. Thus contemplated, the twelve links in the chain of
existence are inexhaustible, thereby putting an end to the (wrong) view of
annihilation. This is the unsurpassed offering of Dharma.”
Pháp Cự: Đuốc pháp—The torch of Buddhism.
Pháp Danh:
1) Pháp Danh: Tên trong đạo hay tên mà vị thầy đặt
cho—Religious name—Buddha name which named by the master on the ordination.
2) Giới Danh: Từ được dùng bởi Chân Tông—The term chiefly
used by the Shin Sect.
Pháp Diễn Thiền Sư: Fa-Yan (1024-1104)—Thiền Sư Pháp Diễn ở Ngũ Tổ sanh năm
1024, đệ tử của Thiền Sư Bạch Vân Thủ Đoan. Khởi đầu sư học triết lý Bách Pháp
Luận của phái Duy Thức, ông đọc thấy câu nầy ‘Khi Bồ Tát vào chỗ thấy đạo thì
trí hay ý thức suy luận và lý hay tâm thể trực giác ngầm hợp nhau, cảnh hay
ngoại giới và thần hay nội tâm gặp nhau, không còn phân biệt có chủ thể hay
năng chứng và khách thể hay sở chứng nữa. Giới ngoại đạo Ấn Độ từng vấn nạn
phái Duy Thức rằng đã không phân biệt năng chứng sở chứng thì làm sao có chứng.
Các nhà Duy Thức không đáp được lời công kích ấy. Pháp sư Tam Tạng Huyền Trang
lúc ấy đang ở Ấn Độ, đến cứu nguy phái Duy Thức bằng câu nói ‘Như người uống
nước, nóng lạnh tự biết.’ Đọc câu ấy Pháp Diễn tự hỏi ‘Nóng lạnh có thể biết
được, vậy cái gì khiến ta tự biết.’ Sư mang nỗi thắc mắc ấy đến hỏi các pháp sư
thông thái của phái Duy Thức, nhưng không ai đáp được. Có người đáp: “Ông muốn
rõ ý ấy hãy sang phương nam gõ cửa phái Thiền truyền Tâm ấn Phật.” Thế là rốt
cùng Pháp Diễn đi đến với Thiền tông—Zen master was born in 1024, was a
disciple of Bai-Yun-Shou-T’uan. He first studied the Yogacara school of
Buddhist philosophy and came across the following passage, ‘When the
Bodhisattva enters on the path of knowledge, he finds that the discriminating
intellect is identified with Reason, and that the objective world is fused with
Intelligence, and there is no distinction to be made between the knowing and
the known.’ The anti-Yogacarians refuted this statement, saying that if the knowing
is not distinguishing from the known, how is knowledge at all possible? The
Yogacarians could not answer this criticism, when Hsuan-chang, who was at the
time in India, interposed and saved his fellow-monks in the Yogacara. His
answer was: “It is like drinking water; one knows by oneself whether it is cold
or not.” When Fa-Yan read this answer, he questioned himself ‘What is this that
makes one know thus by oneself.’ This was the way he started on his Zen tour,
for his Yogacara friends, being philosophers, could not enlighten him, and he
finally came to a Zen master for instruction.
· Khi gặp Bạch Vân, Pháp Diễn hỏi Thủ
Đoan về câu chuyện của Thiền Sư Nam Tuyền và Châu Ma Ni. Khi vừa dứt câu hỏi
thì sư Bạch Vân Thủ Đoan liền nạt, ngang đây sư lãnh ngộ, bèn dâng bài kệ lên
thầy
“Sơn tiền nhất phiến nhàn điền địa
Xoa thủ đinh ninh vân tổ tông
Kỷ độ mãi lai hoàn tự mại
Vị lân tùng trúc dẫn thanh phong.”
(Trước núi một mảnh đất thong dong
Tay chấp tận tình hỏi tổ tông
Mấy thuở bán ra rồi mua lại
Vui thay tùng trúc quyện thanh phong).
—Upon meeting Bai-Yun, Fa-Yan inquired to him about a story
concerning Nan-Xan and the Mani Jewel. Just when he finished asking this
question, Bai-Yun-Shou-T’uan shouted at Fa-Yan, causing him to instantly attain
enlightenment. Fa-Yan then thanked Bai-Yun-Shou-T'’an by offering the following
verse:
“Before the mountain quietly lies a patch
of farm.
Repeatedly, with folded hands before my chest, I asked the
elders.
How often have you sold it and bought it back by yourself?
I like the pines and bamboos that bring forth the cloudless
wind.
· Theo Pháp Diễn, Thiền là hành chứ
không phải là lý luận hay nói. Do đó, ngài ít khi nói về Thiền trong các bài
giảng của ngài. Một hôm sau khi nghe Viên Ngộ thuyết về Thiền, Pháp Diễn bèn
quở nhẹ đệ tử là Phật Quả Viên Ngộ. Pháp Diễn nói: “Được lắm, nhưng có chút
chưa ổn.” Viên Ngộ gạn hỏi hai ba lần về chút ấy là chút gì, rốt cùng Pháp Diễn
mới nói: “Ông nói đến Thiền nhiều quá.” Viên Ngộ phản ứng lại: “Sao vậy? Học
Thiền thì tự nhiên phải nói Thiền, sư phụ ghét là sao?” Ngũ Tổ Pháp Diễn nói:
“Nếu ông nói như một cuộc nói chuyện thường ngày vậy là tốt hơn.” Một vị Tăng
có mặt lúc ấy hỏi: “Tại sao Hòa Thượng lại ghét người ta nói đến Thiền chứ?”
Pháp Diễn trả lời: “Vì nó làm cho ta bợn dạ.”—According to Fa-Yan, Zen is
practical, not reasoning or talking. Thus, in all his preaching, he seldom
talked about Zen. One day, after hearing Yuan-Wu, one of his disciples, taught
about Zen, he told Yuan Wu: “You are all right, but you have a little fault.”
Yuan-Wu asked two or three times what that fault was. The master said: “You
have altogether too much of Zen.” Yuan-Wu protested: “If one is studying Zen at
all, don’t you think it the most natural thing for one to be talking of it? Why
do you dislike it?” Fa-Yan replied: “When it is like an ordinary everyday
conversation, it is somewhat better.” A monk happened to be there with them,
asked: “Why do you specially hate talking about Zen?” Fa-Yan said: “Because it
turns one’s stomach.”
· Ngày 25 tháng 6 năm 1104, sư thượng
đường nói lời từ biệt với Tăng chúng: “Hòa Thượng Triệu Châu có lời cuối, các
ông có nhớ không? Nói thử xem!” Khi không có ai trả lời, sư bèn nói:
“Giàu hiềm ngàn miệng ít
Nghèo hận một thân nhiều.”
Nói xong sư nhắn mọi người: “Trân trọng!” Tối đêm đó sư thị
tịch
---On the twenty-fifth day of the sixth month of 1104,
Fa-Yan entered the hal and bade the monks farewell, saying: “Zhao-Chou
had some final words. Do you remember them? Let’s see if you can recite them!”
When no one responded, Fa-Yan then recited Zhao-Chou’s words:
“Fortune few among the thousand
But one has countless pains and sorrows.”
Fa-Yan then said: “Take care!” Later
that night Fa-Yan died.
Pháp Diệt: Sự tận diệt của Phật pháp, sau thời kỳ thứ ba của ba thời
kỳ Chánh Tượng Mạt—The extinction of the Law, or Buddhism, after the third of
the three stages.
**
For more information, please Chánh Pháp,
Pháp Dung Thiền Sư: Zen Master Pháp Dung.
1) Một trong những thiền sư sớm nhất của Trung Quốc, còn được
gọi là Ngưu Đầu, lấy tên từ ngọn núi nơi ông sống. Pháp Dung là đệ tử của Tứ Tổ
Đạo Tín; tuy nhiên, ông không được kế thừa Pháp. Do đó phái của ông không được
thừa nhận—Fa-Yung (594-657), one of the earliest Chinese Zen masters. Fa-Yung
is also called Niu-T’ou, named after the mountain on which he lived, founded
the Niu-T’ou school. He was a student of T’ao-Hsin, the fourth patriarch of
Chinese Ch’an; however, he was not confirmed as a dharma successor. Thus
Niu-T’ou school was not among the acknowledged Ch’an schools.
· Thời niên thiếu, Pháp Dung là một
nhà Khổng học uyên bác, nhưng ông bị Phật giáo lôi cuốn và tập luyện thiền
định. Cuối cùng ông lui về ngụ trong động trên núi Ngưu Đầu—In his younger
years, he was a Confucian scholar. Nevertheless, he was attracted to Buddhism,
and underwent Buddhist meditative training. Eventually he withdrew into a cave
on Mount Niu-T’ou.
· Theo Cảnh Đức Truyền Đăng Lục, Đạo
Tín linh cảm thấy một vị Thánh có sức mạnh tâm linh đang ngụ trên núi Ngưu Đầu,
ngày ngày muôn chim đều mang hoa đến cúng dường, bèn quyết định đến thăm. Sau
mấy hôm tìm kiếm, Đạo Tín tìm thấy Pháp Dung đang ngồi thiền định trên một tảng
đá. Sau khi tự giới thiệu, Đạo Tín bỗng giựt mình khi nghe tiếng hổ gầm ở sườn
núi. “Ta xem người vẫn chưa được giải thoát,” Pháp Dung nói, cố để cho Đạo Tín
biết rằng mình vẫn còn những dấu vết ràng buộc với cái tôi. Một lát sau, khi
Pháp Dung đứng lên từ chỗ tảng đá, Đạo Tín bèn viết chữ “Phật.” Khi Pháp Dung
trở lại chỗ ngồi ấy, ông lùi lại chớ không dám ngồi lên chữ “Phật” nầy. Đạo Tín
vừa nói vừa mỉm cười, “Ta xem người vẫn chưa được giải thoát.” Pháp Dung phản
ứng một cách bối rối vì vướng phải những quan niệm Phật giáo chính thống. Ngài
bèn yêu cầu Đạo Tín chỉ dạy cho mình, và Đạo Tín đã làm điều đó—According to
the Ching-Te-Ch’uan-Teng-Lu, T’ao-Hsin sensed that there was a holy man of
great power living on Mount Niu-T’ou, and birds brought all kinds of flowers to
offer to him, so Tao-Hsin decided to go there to look for him. After searching
for a few days, he found Fa-Yung on a cliff absorbed in meditation. Then
suddenly T’ao-Hsin seemed to hear the roaring of a tiger reverberating from the
cliff face, which startled him. “I see you’re not rid of it yet.” Fa-Yung
remarked, by which he certainly meant that T’ao-Hsin still showed traces of
ego. A moment later, when Fa-Yung got up from his meditation, T’ao-Hsin
inscribed the Chinese character for “Buddha” on the spot where he had been
sitting. When Fa-Yung came back to take his place again, he in his turn was
startled and unwilling to sit down on the sacred name. “I see you’re not rid of
it yet,” said T’ao-Hsin, smiling. Fa-Yung, who as shown by his reaction was
still caught in orthodox Buddhist conceptions and did not understand this
comment on the part of the fourth patriarch, asked him to instruct him in its
deep meaning, which T’ao Hsin then did.
· Người ta nói khi Đạo Tín đi khỏi đó,
thì chim không còn mang hoa về cho Pháp Dung nữa, đó là dấu hiệu chứng tỏ ngài
đã đạt tới đại giác sâu đến mức không còn để lại một dấu vết nào nữa—It is said
that after T’ao-Hsin left Fa-Yung, no more birds brought (offered) flowers to
Fa-Yung, a sign that his enlightenment now left no “traces.”
· Về sau các môn đồ tụ tập lại quanh
Pháp Dung, ông trình bày cho họ nghe về Phật Pháp theo lối hiểu của mình, do đó
tạo thành trường phái Ngưu Đầu. Một nhà sư Nhật Bản tên Saichô đã đưa học
thuyết nầy về Nhật, nhưng phái Ngưu Đầu không phát triển cả tại Trung Quốc lẫn
Nhật Bản. Sau đó vài thế hệ thì tàn lụi—Later, disciples gathered around
Fa-Yung and he taught them the Buddha-dharma in his style, thus founded the
Niu-T’ou school of Ch’an. The teachings of this school were brought to Japan by
the Japanese monk named Saichô. However, these teachings never became of major
importance for the development of the Ch’an tradition either in China or Japan
and died out after a few generations.
2) Zen Master Pháp Dung (?-1174)—Thiền sư Việt Nam, quê ở Bối
Lý, Bắc Việt. Ngài xuất gia làm đệ tử của Thiền sư Khánh Hỷ. Sau khi trở thành
pháp tử đời thứ 15 của dòng Thiền Tỳ Ni Đa Lưu Chi, ngài làm du Tăng đi hoằng
hóa. Sau đó ngài trụ lại tại chùa Khai Giác trên núi Thứu Phong, rồi dời về núi
Ma Ni ở Thanh Hóa khai sơn chùa Hương Nghiêm và trụ tại đây để hoằng pháp cho
đến khi ngài thị tịch vào năm 1174—A Vietnamese Zen master from Bối Lý, North
Vietnam. He left home and became a disciple of Zen master Khánh Hỷ. After
becoming the dharma heir of the fifteenth generation of the Vinitaruci Zen
Sect, he became a wandering monk to travel along the country to expand
Buddhism. Later he stayed at Khai Giác Temple on Mount Thứu Phong, then moved
to Mount Ma Ni in Thanh Hóa to build Hương Nghiêm temple and stayed there to
revive and expand Buddhism until he passed away in 1174.
Pháp Duyên:
1) Nhân duyên trở thành một Phật tử: To become a Buddhist.
2) Từ Bi Pháp Duyên: Bi mẫn bố thí vì hiểu rõ pháp duyên (nhân
tướng và ngã tướng)—Dharma-caused, i.e. the sense of universal altruism giving
to pity and mercy.
Pháp Duyên Khởi: Dharmadhatu—Duyên khởi của mọi hiện tượng—Mọi vật đều tùy
thuộc vào vật khác, do đó một trong tất cả và tất cả trong một—The
environmental cause of all phenomena—Everthing is being dependent on everything
else; therefore, one is in all and all is in one.
Pháp Duyệt: Pháp hỷ hay sự vui mừng khi nghe được pháp hay tự mình tư
duy về pháp—Joy from hearing and meditating on the Law.
Pháp Dược: Diệu pháp có thể chữa lành phiền não cho chúng sanh—The
medicine of the law (capable of healing all misery).
Pháp Đà La Ni: Dharma-dharani (skt)—Nghe giáo pháp của Phật mà thụ trì
không quên, đây là một trong ba pháp Đà La Ni—Holding firmly to the truth one
has heard, one of the three kinds of dharani.
**
For more information, please see Tam Đà
Pháp Đạo: Buddhism.
Pháp Đăng: Ngọn đèn Phật Pháp xua tan bóng tối vô minh—The lamp of
Dharma which dispels the darkness of ignorance.
Pháp Đăng Thiền Sư: Zen master—Pháp Đăng Thiền sư là một trong những vị Tăng
nổi tiếng đời nhà Đường—Zen master Fa-T’eng was one of the noted monks during
the T’ang dynasty.
· Một hôm Pháp Đăng hỏi một vị Thiền
Sư: “Đầu sào trăm trượng làm sao tiến được?” Vị Thiền sư trả lời: “Câm!” Ngài
cứ khán câu đó hoài trong ba năm. Một hôm ngài cưỡi ngựa đi qua cây cầu ván,
ván mục, ngựa sụp chân té nhào, quăng ngài rơi xuống cầu. Vừa rơi xuống ngài
liền ngộ và làm bài kệ:
“Ngã
hữu minh châu nhất khỏa
Cửu
bị trần lao quang tỏa
Kim
triêu trần tận quang sanh
Chiếu
phá sơn hà vạn đóa.”
(Ta
có một viên minh châu
Đã
lâu bị bụi vùi sâu
Hôm
nay bụi sạch phát sáng
Soi
thấu núi sông muôn vật)
One day he asked a famous Zen master: “The top of the pole is a hundred yards tall; how can you reach it?” The Zen
“I’ve got a precious gem
It was buried deep for a long time
Today, being completely
clean, it regains its brightness,
Illuminates rivers, mountains all over
Pháp Đế: Phật được ví như một vị Pháp Vương (Vua Pháp)—Dharma
emperor, i.e. the Buddha.
Pháp Đệ: Phật giáo đồ (tín đồ Phật giáo)—A Buddhist disciple.
Pháp Điển:
1) Kinh điển Phật giáo—The scriptures of Buddhism.
2) Tiếng chớp của chân lý, chỉ Phật pháp—The lightning of
the truth, or Buddha-teaching.
Pháp Điện:
1) Chánh điện trong tự viện—The temple or hall of law—The main
hall of a monastery—The lightening of the truth.
2) Quan Âm Điện: The Kuan-Yin Hall.
Pháp Định:
1) Pháp thiền định: Meditation dharma.
2) Phật Tánh: Inherent dharma—Buddha-nature.
Pháp Độ: Luật lệ, hay giới luật và phương cách tu hành—Rules, or disciplines
and methods.
Pháp Đường: Pháp đường hay giảng đường—The chief hall—Dharma
Hall—Lecture Hall.
Pháp Gia: Buddhism—See Pháp Môn.
Pháp Giáo: Buddhism—See Phật Giáo in Vietnamese-English Section and
Buddhism in English-Vietnamese Section.
Pháp Giới: Dharmadhatu or Dharmaksetra (skt)—Đạt Ma Đà Đô—Pháp
Tính—Thực Tướng—Dharma realm—Dharma factor—Dharma element—Cosmos—Billion-world
universe—Universe.
1) Tên của sự vật khi nói chung cả lý lẫn sự: A name for
“things” in general, noumenal or phenomenal; for physical universe, or any
portion or phase of it.
2) Chân lý tuyệt đối hay chân như pháp tính là nhân, nương dựa
vào đó mà vạn pháp sanh ra. Đây là một trong 18 pháp giới—The unifying
underlying spiritual reality regarded as the ground or cause of all things, the
absolute from which all proceeds. It is one of the eighteen dhatus.
3) Pháp Giới trong Mật giáo bao gồm Thai Tạng Giới (vật chất)
và Kim Cang Giới (bất hoại): In the Tantric school, Dharmadhatu includes
Garbhadhatu (material) and Vajradhatu (indestructible).
4) Pháp giới còn có nghĩa là xá lợi Phật: A relic of the
Buddha.
5) Trong pháp giới hay thế giới hiện tượng, có ba thế giới là
dục, sắc và tâm. Hết thảy các loài tạo vật, cả Thánh lẫn phàm, nhân và quả, đều
ở trong pháp giới đó. Chỉ có Phật là ở ngoài pháp giới: In the phenomenal world
(dharmadhatu), there are three worlds of desire, form and mind. All created
things or beings, both noble and ignoble, both cause and effect, are within the
dharmadhatu. The idea in this text is practically identical with the diagram
given above.
6) Pháp Giới có đến hai nghĩa—The Realm of Principle
(Dharma-dhatu) has a double meaning:
a) Vũ trụ hiện thực: The actual universe.
b) Thế giới không hạn định hay Niết Bàn. Nó chính là Chân Như
của Phật. Niết Bàn tịch diệt vừa có nghĩa là sự diệt vọng của thể xác con người
(theo nghĩa tiêu cực), và vừa là sự diệt tận của các điều kiện sinh tử
(theo nghĩa tích cực): The indeterminate world or Nirvana. It is identical with
the Thusness of the Buddha. Nirvana or flamelessness means, on the one hand,
the death of a human body and, on the other hand, the total extinction of life
conditions (negatively) or the perfect freedom of will and action (positively).
7) Theo Giáo Sư Junjiro Takakusu trong Cương Yếu Triết Học Phật
Giáo, pháp giới trong ý nghĩa là cảnh giới của lý tắc và vừa là sự tướng của
tất cả sự tướng, đồng nghĩa với Như Lai Tạng và cũng đồng nghĩa với vũ
trụ hay thế giới hiện thực, nghĩa là cảnh giới của tất cả sự tướng—According to
Prof. Junjiro Takakusu in the Essentials of Buddhist Philosophy, Dharmadhatu,
in its double meaning as Realm of Principle and Element of all Elements, is a
synonym with Matrix of the Thus-come (Tathagata-garbha) and also with the universe
or the actual world, i.e., the realm of all elements—See Lý Tắc Duyên Khởi.
8) Theo triết học Trung Quán, Pháp Giới cũng có nghĩa là Chân
Như hoặc Thực Tại hay Niết Bàn. Ở đây chữ ‘Giới’ có nghĩa là bản chất thâm sâu
nhất, hay bản chất tối hậu. Pháp Giới và Chân Như đều là siêu việt và nội tồn.
Nó là siêu việt như Thực Tại tối hậu, nhưng nó hiện hữu trong mỗi người
như là cơ sở và bản chất thâm sâu nhất của họ—According to the Madhyamaka
philosophy, the word ‘Dharmadhatu’ is also called ‘Tathata’ or Reality, or
Nirvana. Here the word ‘Dhatu’ means the inmost nature, the ultimate essence.
Dharmadhatu or Tathata is both transcendent and immanent. It is transcendent as
ultimate Reality, but it is present in every one as his inmost ground and
essence.
** For more information, please see Ngũ
Pháp Giới Cung: Kim Cương Pháp Giới Cung hay cung điện của Đức Đại Nhật
Như Lai trong Thai tạng Giới—Dharmadhatu palace, i.e. the shrine of Vairocana
in the Garbhadhatu.
Pháp Giới Duy Tâm: Theo Kinh Lăng Già và Kinh Hoa Nghiêm thì vạn hữu trong vũ
trụ chỉ do tâm tạo—According to the Lankavatara Sutra and the Hua-Yen sutra,
the universe is mind only.
Pháp Giới Duyên Khởi: The Principle of Universal Causation.
1) Từ ngữ “Pháp giới” (Dharmadhatu) đôi khi được dùng đồng
nghĩa với chân lý. Việt ngữ dịch là “Pháp thể của Vạn Pháp.” Tuy nhiên, đôi lúc
nó lại có nghĩa là “Vũ trụ,” hay “cảnh giới của tất cả các pháp.” Cả hai nghĩa
vũ trụ và nguyên lý phổ biến, luôn luôn phải được in sâu trong tâm trí chúng ta
mỗi khi từ ngữ nầy được dùng đến. Nghĩa nào cũng dùng được cho danh hiệu của
thuyết “Duyên Khởi.”—The term “Dharmadhatu” is sometimes used as a synonym of
the ultimate truth. Therefore, the translation “the Element of the Element” is
quite fitting. But at other times it means the universe, “the Realm of All
Elements.” The double meaning, the universe and the universal principle must
always be borne in mind whenever we use the term. Either meaning will serve as
the name of the causation theory.
2) Trong pháp giới duyên khởi, mọi hiện tượng đều tùy thuộc lẫn
nhau, cái nầy tùy thuộc cái kia, do đó một trong tất cả và tất cả trong một—The
Dharmadhatu as the environmental cause of all phenomena (everything is being
dependent on everything else, therefore one is in all and all is in one).
3) Theo nguyên lý pháp giới duyên khởi nầy, không một sự hữu
nào hiện hữu bởi chính nó và hiện hữu cho cái khác, nhưng toàn thể thế giới sẽ
vận động và hành sự trong nhất trí, cơ hồ toàn thể được đặt dưới tổ chức tổng
quát. Một thế giới lý tưởng như thế được gọi là “Nhất chân pháp giới” hay “Liên
Hoa tạng.”—According to the principle of universal causation, no one being will
exist by itself and for itself, but the whole world will move and act in unison
as if the whole were under general organization. Such an idea world is called
‘the World One-and-True’ or ‘the Lotus-store.’
4) Nguyên lý nầy căn cứ trên pháp giới duyên khởi của cảnh vực
lý tánh (Dharmadhatu) mà chúng ta có thể coi như là sự tự tạo của chính vũ trụ.
Đừng quên rằng đó chỉ là duyên khởi do cộng nghiệp của tất cả mọi loài, và
nguyên lý nầy cũng dựa trên thuyết vô ngã. Trong thuật ngữ Phật giáo, nguyên lý
viên dung được gọi là “Hoa Nghiêm” (Avatamsaka): The principle of universal
causation is based upon the universal causation of the Realm of Principle
(Dharmadhatu) which we may regard as the self-creation of the universe itself.
One should not forget that it is nothing but a causation byt the common
action-influence of all brings, and that the principle is also based on the
theory of selflessness. In the Buddhist terminology, the principle of totality
is called ‘the Avatamsaka’ (Wreath).
** For more information, please see Duyên
Pháp Giới Đẳng Lưu: Phật Pháp—The universe outflow of the spiritual body of
the Buddha (Buddha’s teaching).
Pháp Giới Định: Hai bộ Đại Nhật đều lấy lục đại pháp giới (đất, nước, lửa,
gió, hư không, thức) làm đề mục quán chiếu Thiền định—Dharmadhatu meditation
(earth, water, fire, air, space, consciousness), a term for Vairocana in both
mandalas.
Pháp Giới Gia Trì: Chúng sanh gia trì lẫn nhau hay sự tùy thuộc và giúp đở
lẫn nhau của vạn hữu trong vũ trụ—Mutual dependence and aid of all beings in a
universe.
Pháp Giới Nhất Tướng: Nhất tướng nhất vị hay sự vô ngại Pháp giới—The essential
unit of the phenomenal ealm.
Pháp Giới Phật: The Dharmadhatu Buddha (skt)—Pháp Giới Phật hay Phổ Phật,
chỉ những bậc đã thành Phật, đã chứng được tuệ nhất chân pháp giới đại trí, có
đại quang minh phổ chiếu chúng sanh—The universal Buddha—The Buddha of a
Buddha-realm, i.e. the dharmakaya.
Pháp Giới Tạng: Pháp giới tạng là nơi trữ chứa mọi hiện tượng hay chân
lý—The treasury or storehouse or source of all phenomena or truth.
Pháp Giới Thân: Dahrmakaya (skt)—Pháp giới là Pháp thân của Phật. Pháp
thân của Phật là Phật thân cảm ứng với hết thảy chúng sanh ở khắp pháp
giới—The Dharmakaya which manifests itself in all beings—The Dharmadhatu as the
Buddhakaya, all things being Buddha.
Pháp Giới Thể Tánh Trí: Thánh Trí siêu việt (vô cùng vô tận) của Đức Đại Nhật Như
Lai (trí thông minh như là tánh chất căn bản của vũ trụ), một trong năm trí của
chư Phật được dùng bởi Mật giáo—Vairocana’s immeasurable cosmic energy and
wisdom interpenetrating all elements of the universe—Intelligence as the
fundamental nature of the universe, one of the five kinds of wisdom of the
Buddha used by the esoteric sects.
**
For more information, please see Ngũ Trí.
Pháp Giới Thực Tướng: Pháp giới và thực tướng, cùng một thể mà khác tên. Thực
tướng là lý của Biệt giáo, pháp giới là lý của Viên giáo—Dharmadhatu reality,
or Dharmadhatu is reality, different names but one idea. The “Reality” is used
for noumenon by the Different Teaching, while “Dharmadhatu” is used for
noumenon by the Perfect Teaching.
Pháp Giới Tính: See Pháp Giới.
Pháp Giới Viên Dung: Các pháp thuộc pháp giới, mỗi sự việc đều đan bện và thâm
nhập vào nhau (đây là thuyết “vô ngại” của tông Hoa Nghiêm và là thuyết “tính
cụ” của tông Thiên Thai)—The perfect intercommunion or blending of all things
in the Dharmadhatu (this is the doctrine of without obstacles (apratihata) of
the Hua-Yen sect and T’ien-T’ai sect).
Pháp Giới Vô Biên Trí: Trí hiểu biết vô biên về Phật pháp giới. Đây là trí vô
biên và siêu việt của chư Phật về pháp giới—Unlimited or infinite understanding
of the whole Buddha realm—Unimpeded or unlimited knowledge or omniscience of a
Buddha in regard to all beings and things in his realm.
Pháp Giới Vô Ngại: Vạn hữu đan bện thẩm thấu hay pha trộn vào nhau trong pháp
giới—The perfect intercommunion or blending of all things in the Dharmadhatu.
Pháp Giới Vô Ngại Trí: Trí tuệ chứng ngộ được pháp giới vô ngại lý (thấu triệt
toàn thể Phật Giới)—Unimpeded understanding of the whole Buddha-realm.
**
For more information, please see Pháp Giới
Pháp Hà: Chân lý Phật pháp như sông sâu, có khả năng rữa sạch mọi
uế nhiễm của phiền não—Buddha-truth likened to a deep river able to wash away
the stains of ilusion.
Pháp Hạ: Số năm tuổi của Tỳ Kheo hay Tỳ Kheo Ni tính từ sau khi thọ
cụ túc giới—Dharma summer—The year or age of a monk or a nun after
ordination.
Pháp Hải: Chân lý Phật pháp như biển cả sâu rộng, có khả năng rữa
sạch mọi uế nhiễm của phiền não—Buddha-truth likened to a vast deep ocean able
to wash away the stains of illusion.
Pháp Hành: Hành động xãy ra do sự hiểu biết và thực tập Phật
pháp—Dharma action—Action resulting from direct apprehension of the doctrine
(for those of mentally acute ability)—Practice based on the teaching of Dharma.
Pháp Hiền: Fa-Hsien (?-626)—Sư quê ở Chu Diên tỉnh Sơn Tây. Khi mới
xuất gia, sư theo học thiền và thọ giới với Đại Sư Quán Duyên ở chùa Pháp Vân.
Đến lúc Tổ Tỳ Ni Đa Lưu Chi sang Việt Nam, sư theo Tổ học thiền và tôn Tổ làm
Thầy. Khi Tổ thị tịch, sư vào núi tiếp tục tu thiền định. Sau đó người đến tu
học với sư ngày càng đông. Sau đó ít lâu sư mới lập chùa và nhận đồ đệ. Sư thị
tịch năm 626 sau Tây Lịch—He was a native of Sơn Tây Province. When he left
home, he studied meditation and received precepts with Great Master Quán Duyên
at Pháp Vân Temple. When Patriarch Vinituraci came to Vietname, he joined
Vinituraci Zen Sect and honored Vinitaruci as his master. When the Patriarch
passed away, he went to the montain to continue to practice meditation. Later
his reputation spread and more and more people came to study meditation with
him. Sometime later, he built temple and received disciples. He passed away in
626 AD.
Pháp Hiển: Fa-Hsien 337-422—Pháp Hiển, một nhà sư và nhà hành hương
nổi tiếng người Trung Hoa. Năm 399 sau Tây Lịch, sư Pháp Hiển cùng một số bạn
đồng tu rời Trường An, đi đường bộ qua Ấn Độ bằng ngả Đôn Hoàng, Khotan, và Hy
Mã Lạp Sơn. Ngài lưu lại Ấn Độ sáu năm học giới luật. Sau đó năm 414, sư theo
đường biển trở về Trung Quốc. Ngài đã viết quyển Phật Quốc Ký và dịch bộ Tăng
Chi Luật. Pháp Hiển mở ra một phương thức mà sau đó nhiều người hành hương
Trung Quốc đã noi theo. Tầm quan trọng đặc biệt của ông đối với Phật giáo là ở
chỗ ông là người đầu tiên thật sự đến Ấn Độ, sưu tầm các văn bản, nghiên cứu
những thuyết giảng từ những vị thầy khác nhau, rồi mới trở về Trung Quốc. Cùng
với bốn nhà sư khác, ông đi từ Tràng An tới những trung tâm lớn của Phật giáo
Ấn Độ bao gồm Ba La Nại, Kiện Đà La, Bồ Đề Đạo Tràng, Ma Kiệt Đà, và Patna,
bằng con đường phía nam, rồi tới Tích Lan, Sumatra và Java. Ông đã viếng thăm trên
30 nước khác nhau. Khi ở Pataliputra, ông đã phát hiện và mang về Trung Quốc bộ
Luật Tạng của phái Đại Chúng Bộ, cũng như một bản in của Kinh Đại Bát Niết Bàn—
Fa-Hsien, the famous Chinese monk and pilgrim who with fellow-monks left
Ch’ang-An 399 A.D., overland for India, via Tun-Huang, Khotan, and Himalayas,
finally reached it, remained alone for six years, and spent three years on the
return journey, arriving by sea in 414. In India he gathered Buddhist
scriptures, particularly various versions of the Vinaya-pitaka. His records of
the Buddhist Kingdoms were made, on his information, by Buddhabhadra, an Indian
monk in China. His own chief translation is the work on monastic discipline.
Fa-Hsien set a precedent that many other Chinese pilgrims were to follow. His
particular importance lies in the facts that he was the first actually to reach
India, to collect scriptures, to study the teaching under various masters, and
returned to China. His journey, begun together with four other monks, led him
from Ch’ang-An by the southern route to the centers of India Buddhism,
including Benares, Gandhara, Bodhigaya, Magadha, and Patna, to Ceylon, where he
spent two years; and finally to Sumatra and Java. Altogether he visited thirty
different countries. In Pataliputra, he found and brought back to China the
Vinaya-pitaka of the mahasanghikas and the Sarvastivadas as well as an edition
of the Mahaparinirvana-sutra.
· Theo Giáo sư P.V. Bapat trong Hai
Ngàn Năm Trăm Năm Phật Giáo, Pháp Hiển là người đầu tiên trong ba vị khách
Trung Hoa đến Ấn Độ. Pháp Hiển đã ghi chép lại các chuyến đi của mình. Pháp
Hiển đã cùng bốn vị sư khác khởi hành từ Trường An và qua nhiều chặn đường, họ
đã đến Đôn Hoàng. Quan cai trị ở đây cấp cho họ mọi thứ cần thiết để họ có thể
vượt qua sa mạc Gô Bi. Ông gần như đi bộ trong suốt đoạn đường từ miền trung
Trung Hoa băng ngang sa mạc Gô Bi, vượt qua dãy núi Hindu Kush, băng qua miền
Bắc Ấn để đến hải cảng Tamralipti ở Bengal. Đến đây, ông lên thuyền đi Tích Lan
rồi trở về Trung Quốc bằng đường biển sau một cuộc hành trình đầy phiêu lưu.
Ông đã mang về Trung Quốc những gì mà ông đã qua Ấn Độ để tìm kiếm: các kinh
sách Phật giáo cùng những tượng Phật. Khi băng qua sa mạc Gô Bi, Pháp Hiển đã
ghi lại như sau: “Trong sa mạc nầy có rất nhiều ma quái và gió nóng, sức người
không chịu nổi. Trên trời chẳng có chim, dưới đất chẳng có thú. Đưa mắt nhìn
thật xa, mọi hướng để tìm một dấu vết đường đi, nhưng chẳng thấy gì ngoài mấy
bộ xương khô của những khách bộ hành xấu số, nhờ đó mà biết đường đi.” Ông ghi nhận ảnh hưởng mạnh mẽ của văn hóa Ấn Độ tại những nước ông đến ở miền
Trung Á. Những nước ông đi qua đều học kinh sách Ấn Độ và ngôn ngữ được dùng
tại Ấn Độ. Pháp Hiển đã viết về Kashgar như sau: “Nước nầy có một cái ống nhổ
của Đức Phật, ống nhổ nầy làm bằng đá và có cùng màu với bát khất thực của
Ngài. Tại đây người ta xây lên một ngôi tháp để thờ xá lợi những chiếc răng của
Phật.” Đáng chú ý nhất là đoạn đường cực kỳ nguy hiểm dọc theo dãy núi
Bolor-Tagh và việc vượt qua sông Ấn Hà, trong đó ông mô tả như sau: “Bám theo
dãy núi, đoàn chúng tôi tiếp tục cuộc hành trình về hướng Tây Nam trong mười
lăm ngày trên một con đường gay go dốc đứng và hiểm nghèo, vì sườn núi giống
như một bức tường đá cao hơn mười ngàn bộ. Khi lên đến gần sống núi thì mắt đã mờ
và khi muốn bước tới thì cũng không có chỗ để đặt bàn chân nữa. Dưới kia là con
sông Ấn Hà. Những người đến trước đục đá làm đường đi và phải đặt thang vào
sườn đá. Tất cả có đến mấy trăm bậc đá. Khi đã vượt qua hết những bậc đá và
những cây thang nầy thì chúng tôi phải qua sông bằng cầu treo làm bằng dây
thừng. Hai bên bờ sông cách xa nhau gần tám mươi bước.” Sau khi trải qua mùa hè
tại Udyana, khi ấy là một trung tâm Phật giáo phồn thịnh, Pháp Hiển đi bộ theo
hướng Nam để đến Gandhara và Taksasila, nơi mà Đức Phật đã tiên đoán vua Ca Ni
Sắc Ca sẽ cho xây một ngôi chùa ở Peshawar. Pháp Hiển đã viết: “Trong số các
đền chùa mà đoàn hành hương được thấy thì không nơi nào có thể sánh được với
chùa nầy về mặt vĩ đại và uy nghi, truyền thuyết cũng nói rằng trong số các
ngôi chùa trên thế giới thì ngôi chùa nầy được xếp vào hạng nhất.” Từ
Peshawar, Pháp Hiển một mình đi đến Nagarahara (Hadda) vì những người cùng đi
đã rời bỏ ông. Thành phố nầy có một đền thờ, trong có thờ xương sọ của Phật. Xá
lợi nầy được niêm phong hằng đêm bằng tám con dấu, mỗi con dấu do một
nhân vật lãnh đạo thành phố trông coi. Mỗi buổi sáng, nhà vua đều đến dâng lễ
vật và cúng xá lợi. Cách một nửa do tuần (khoảng 10 km) về phía Nam thành phố,
Pháp Hiển nhìn thấy hang mà Đức Phật đã lưu lại dấu vết. Ông nói rõ: “Vua các
nước láng giềng xung quanh đã phái nhiều nghệ sĩ tài giỏi đến để vẽ lại hang
nầy mà họ không làm nổi.” Tại A Phú Hãn, nơi Pháp Hiển đến được sau khi băng
qua Safed Koh, có ba ngàn tu sĩ Đại Thừa và Tiểu Thừa. Ở Bannu cũng có số tu sĩ
đông như vậy, nhưng tất cả đều thuộc về Tiểu Thừa. Băng qua Punjab, Pháp Hiển
đến nước Mathura sau khi đi qua nhiều tu viện với số tu sĩ lên đến mười ngàn
người. Ở vùng Mathura có rất nhiều người theo đạo Phật, các tu sĩ ở đây rất
được dân chúng và triều thần tôn vinh. Sau đó Pháp Hiển đến vương quốc Trung
Bộ, trái tim của đế quốc Gupta. Ông đã mô tả như sau: “Nước nầy có khí hậu ôn
hòa, không có sương hay tuyết. Dân cư sung túc và an lạc, không phải đăng ký gì
cả, cũng không có những hạn chế của chính quyền. Chỉ những người cày đất của
vua là phải trả phần lợi tức thu hoạch khá nặng. Ai muốn bỏ đi thì bỏ đi, ai
muốn ở lại thì ở. Trong việc cai trị, nhà vua không dùng đến cực hình. Người
phạm tội chỉ bị phạt tiền tùy theo mức độ nặng nhẹ. Cả đến tội phản loạn lần
thứ hai cũng chỉ bị chặt một bàn tay phải. Những người cận vệ của vua được trả
lương cố định. Cả nước chẳng có một ai giết hại mạng sống, cũng không ai uống
rượu. Trong nước nầy, người ta không nuôi heo hay gà, không có chuyện buôn bán
gia súc, không có lò mổ hay tiệm rượu ngoài chợ. Các tu sĩ thường trú hay lưu
trú được cấp giường, nệm, thực phẩm, y áo một cách chu đáo.”—According to Prof.
P.V. Bapat in The Twenty-Five Hundred Years of Buddhism, Fa-Hsienwas the first
of the three Chinese pilgrims, has recorded his own travels. Together with four
other monks, Fa-Hsien started from Chang-An and travelled stage by stage. They
first reached Tun-Huang; the governor there gave them all that was required to
enable them to cross the Gobi desert. He practically walked all the way from
Central China across the Gobi desert, over the Hindu Kush and across Northern
India to the seaport of Tamralipti in Bengal. There he embarked for Ceylon and
returned to China by sea after an adventurous voyage. He brought back with him
what he had gone to seek in India: sacred books of Buddhism and images of
Buddhist deities. In his accounts, he recorded: “There are a great many evil
spirits and also hot winds that men cannot stand. There are neither birds above
nor beasts below. Gazing on all sides as far as eye can reach in order to mark
the track, no guidance is to be obtained, except the rotting bones of death
travellers, which point the way.” He notices the prevalence of Indian
culture in the States he visited in Central Asia. They study Indian books and
the Indian spoken language. Fa-Hsien says of Kashgar as follows: “This country
has a spittoon which belonged to the Buddha; it is made of stone and is of the
same color as his alms bowl. There is also a relic of the Buddha’s teeth, for
which people raised a pagoda to worship.” A significantly dangerous section of
his route along the Bolor-Tagh range and the first crossing of the Indus as
described by Fa-Hsien are worth relating: “Keeping to the range, the party
journeyed on in a south-western direction for fifteen days over a difficult and
dangerous road, the side of the mountain being like a stone wall ten thousand
feet high. On nearing the edge, the eye becomes confused; and wishing to
advance, the foot finds no resting place. Below, there is a river named Indus.
The men of former times had cut away the rock to make a way down, and had
placed ladders on the side of the rock. There are several hundred rock-steps in
all; and after passing all the ladders and rock-steps, the river is crossed by
a suspension bridge of ropes. The two banks of the river are somewhat less than
eighty paces apart. After spending the summer in retreat in Udyana, then a
flourishing center of Buddhism, Fa-Hsien marched South to Gandhara and Taksasila,
where the Buddha prophesied that king Kaniska would raise a pagoda in Peshawar.
Fa-Hsien writes: “Of all the pagodas and temples seen by the pilgrims, not one
could compare with this in grandeur and dignity, and tradition says that of the
various pagodas in the inhabited world this one takes the highest
rank.” From Peshawar, Fa-Hsien proceeded alone to Nagarahara
(Hadda) for his companions had already left him. That city had a shrine
containing the Buddha’s skull bone. It was sealed with eight seals every night
for safety, each in the custody of one of the leading men in the city. Fa-Hsien
records: “Every morning the king makes offerings and worships the relic.” Half
a yojana to the south of the city, Fa-Hsien notes the the cave inside
which the Buddha left his shadow: “The kings of the various countries around
have sent artists to sketch it, but they have not ben able to do so.” In
Afghanistan, which he entered after crossing the Safed Koh, there were three
thousand monks belonging to both the Greater and Lesser Vehicles. There were
the same number in Bannu, but all belonging to the Lesser Vehicle. Crossing the
Punjab, he reached the Mathura country after passing many monasteries where
there were nearly ten thousand monks. Buddhism was very popular in the Mathura
region and its monks were honored by the people and the officials of the Court.
Then Fa-Hsien reached the Middle Kingdom, the heart of the Gupta Empire. He
noted: “The Mathura country has a temperate climate, without frost or snow; and
the people are prosperous and happy, without registration or official
restrictions. Only those who till the king’s land have to pay so much on the
profit they make. Those who want to go away may go; those who want to stay may
stay. The king and his administration has no corporal punishments; criminals
are merely fined according to the gravity of their offences. Even for a second
attempt at rebellion the punishment is only the loss of the right hand. The men
of the king’s body-guard have all fixed salaries. Throughout the country, no
one kills any living thing, nor drinks wine. In this country, they do not raise
pigs or fowls; there are no dealings in cattle, no butchers’ shops or
distilleries in their market place. In this country, Buddhist monks are
venerated and well respected. Rooms with beds and matresses, food and clothes
are provided for resident and travelling monks without fail, and this is the
same in all places.”
· Sau đó, Pháp Hiển lần lượt đến thăm
Sankasya (Kapitha), Kanyakubja (Kanauj) hay thành phố của những thiếu nữ lưng
gù Shaki, Saketa hoặc Ayodhya, Xá Vệ với vườn Kỳ Thọ Cấp Cô Độc Viên, Ca Tỳ La
Vệ, thành phố của vua Tịnh Phạn, phụ vương của Đức Phật, lúc đó như một vùng
hoang dã ngoại trừ một số tu sĩ và vài chục gia đình, thành Tỳ Xá Ly, nước Ma
Kiệt Đà với Hoa Thị thành (Pataliputra), tại đây ông được thấy cung điện tuyệt
vời của vua A Dục. Ông đã hết lời ca ngợi Ma Kiệt Đà như sau: “Trong tất cả các
nước vùng Trung Ấn, thì Ma Kiệt Đà có những đô thị, thành phố rộng lớn nhất.
Dân chúng giàu có, thịnh vượng và đua nhau làm việc thiện, giúp đỡ láng giềng.”
Ông cũng nói đến các bệnh viện miễn phí ở các thành phố với vẻ rất khâm phục.
Từ đây ông đi đến Na Lan Đà, Vương Xá, và Bồ Đề Đạo Tràng. Ông nói: “Một cảnh
hoang dã hoàn toàn bên trong những bức tường,” nhưng chung quanh là những dấu
tích thiêng liêng, tất cả đều được Pháp Hiển ghi nhận đầy đủ, kể cả Ba La Nại,
vườn Nai ở Sarnath, nơi Đức Phật có bài thuyết pháp đầu tiên, và cuối cùng là
Kausambi với khu vường Ghociranava, ngày nay mới được tìm thấy với tên
Ghositarama. Tại nơi đây, ông đã ghi lại những gì ông được nghe nói về tu viện
Paravata ở Deccan. Từ Ba La Nại, Pháp Hiển quay trở lại Hoa Thị thành. Những gì
ông ghi lại về các nỗ lực của mình để có được các bản viết tay về kinh điển Phật
giáo khá lý thú. Thường thì các kinh sách nầy chỉ được truyền miệng từ thế hệ
nầy sang thế hệ khác, và chỉ ở điện Kỳ Viên trong một tu viện Đại Thừa ông mới
kiếm được một bản sao phù hợp với kinh sách đã được Nghị Hội lần thứ nhất chấp
nhận và đã được các vị sư khắp nơi hành trì trong khi Đức Phật còn tại
thế—Fa-Hsien then visited in succession Sankasya (Kapitha); Kanyakubja
(Kanauj), the city of hump-back maidens; Shaki, Saketa or Ayodhya; Sravasti
with its shrine of the Garden of Gold; Kapilavastu, the city of Suddhodana, the
Buddha’s father, then just like a wilderness, except for monks and some tens of
families; Vaisali (Beshar); and the country of Magadha and the city of
Pataliputra where he saw the marvelous palace of Asoka. He has high praise for
Magadha: “Of all the countries of Central India, this has the largest cities
and towns. Its people are rich and thriving to practise charity to their
neighbor.” He also mentioned the free hospitals in the cities with much
admiration. From there he went to Nalanda (Bargaon), Rajagrha and Gaya, then a
complete waste within its walls, but surrounded by many hallowed spots, all
duly noted by Fa-Hsien. Banares, including the Deer Park at Sarnath where the
Buddha preached his first sermon, and lastly Kausambi with its garden of
Ghociravana, the Ghositarama of recent discovery. AT this point he records what
he heard of the Paravata monastery in the Deccan. From Banares, Fa-Hsien
returned to Pataliputra. What he records of his efforts to gain written texts
of Buddhism is interesting. Usually, they were transmitted orally from
generation to generation, and only at the shrine of the Garden of Gold in
Sravasti in a monastery of the Greater Vehicle he obtained a copy according to
the text accepted at the First Council and practised by monks generally while
the Buddha was still alive.
· Sau đó ông đến Tích Lan trên đường
trở về Trung Hoa. Tại Tích Lan, ông dành ra hai năm để thu thập và sao chép các
kinh sách bằng tiếng Phạn chưa từng có tại Trung Hoa. Từ Tích Lan, Pháp Hiển
lên một thương thuyền lớn đi Java. Pháp Hiển lưu lại Java năm tháng. Tại đây,
ông thấy đạo Bà La Môn phát triển mạnh, trong khi niềm tin đạo Phật rất yếu ớt.
Từ Java Pháp Hiển đáp tàu về Quảng Châu. Ông lưu lại Quảng Châu trong mùa đông
trước khi lên đường về Nam Kinh. Khi đến Nam Kinh, ông trao lại cho Giáo Hội
tất cả những Kinh Luật mà ông đã thu thập được—He then arrived in Ceylon on his
way back to China. In Ceylon, he spent two years to collect and copy Sanskrit
texts unknown in China. From Ceylon, Fa-Hsien sailed in a big merchant
vessel to Java. He stayed in Java for five months. There he found Brahmanism
flourishing while the faith of the Buddha was very weak. From Java, Fa-Hsien
sailed in another merchant vessel to Kuang-Chou. He spent a winter in
Kuang-Chou before going south to the capital, Nan-Ching, where he handed over
to the Order all the Sutras and the Disciplines he had collected.
· Phần kết của tập ký sự ông viết rất
xúc động: “Pháp Hiển đã mất sáu năm để đi từ Trường An đến Trung Ấn, ở
lại đây sáu năm, và mất thêm ba năm nữa mới về Quảng Châu. Bần đạo đã đi qua
tất cả gần 30 nước. Trong cuộc hành trình dài với biết bao khó khăn nguy hiểm,
Pháp Hiển chẳng nghĩ gì đến thân mạng tự nghĩ là không quan trọng của mình. Rất
may là nhờ có sự hộ trì che chở của Tam Bảo, bần đạo đã bình an trở về được đến
quê nhà. Thế nên, Pháp Hiển đã ghi lại trên các thẻ tre và bản lụa câu chuyện
chuyến đi để mong chia sẻ cùng các độc giả tại Trung Quốc về những điều ít ai
được biết đến nầy.”—The conclusion of his account is very touching, he says:
“Fa-Hsien spent six years in travelling from Ch’ang-An to Central India; he
stayed there for six years, and it took him three more years to get back to
Kuang-Chou. He passed through thirty countries from the sandy desert westwards
all the way to India. In the long journey with tremendous difficulties and
dangers, Fa-Hsien had given no thought to his own unimportant life. Happily,
owing to the protection of the Precious Trinity, he returned home safely. Therefore,
he wrote down on bamboo tablets and silk accounts of what he had been through,
desiring to share with the readers in China this rare
information.”
Pháp Hiệu: Tên đạo của một vị sư khi được làm lễ thọ giới—The name
received by a monk on ordination.
Pháp Hoa:
1) Kinh Diệu Pháp Liên Hoa—The Dharma-flower, i.e. the Lotus
Sutra.
2) Tên của một ngôi chùa nổi tiếng tọa lạc trong quận Phú
Nhuận, thành phố Sài Gòn, Nam Việt Nam. Chùa được Hòa Thượng Đạo Thanh xây năm
1928 và trùng tu năm 1932. Trong Chánh điện có tượng Phật tạc 150 năm về trước
từ nguyên khối đá cẩm thạch của núi Ngũ Hành Sơn Đà Nẳng. Trên tường bên hông
Chánh điện có bản “Công Cứ Niệm Phật” bằng gỗ, được Hòa Thượng Khánh Anh khắc
năm 1920. Giữa là một bao lam khắc Tam Thánh, Cửu Phẩm Liên Hoa và Thánh chúng
bên dưới—Name of a famous pagoda located in Phú Nhuận district, Saigon City,
South Vietnam. The pagoda was built in 1928 and rebuilt in 1932. In the Main
Hall, the statue of Sakyamuni Buddha is worshipped. The statue is made of a
block of marble stone, and was cast 150 years ago from Mount Ngũ Hành in Đà
Nẳng province. On the wall of the Main Hall, there is the “Công Cứ Niệm Phật”
board, carved in wood by Most Venerable Khánh Anh in 1920. In the middle of the
board is the bas-relief of the Three Amitabha Noble Ones, the Lotus of Nine
Stages and Sages are placed at the bottom.
Pháp Hoa Kinh: Saddharma-pundarika-sutra (skt)—The Lotus Sutra.
**
For more information, please see Kinh
Pháp Hoa Nhứt Thực: Toàn Thừa Pháp Hoa—The one perfect Vehicle of the Lotus
Sutra.
Pháp Hoa Tam Bộ Kinh: The Threefold Lotus Sutra.
Pháp Hoa Tam giáo: Theo Kinh Pháp Hoa thì Phật pháp chia làm ba phương
pháp—The three modes of Sakyamuni’s teaching according to the Lotus Sutra:
1) Đốn giáo: Giáo pháp chỉ thẳng và tức thì khai ngộ hành
giả—Direct, or sudden, or immediate teaching, by which the learner is
taught the whole truth at once.
2) Tiệm giáo: Giáo pháp khai ngộ từ từ—The gradual teaching.
3) Viên giáo: Giáo pháp khai ngộ hoàn toàn—The perfect
teaching.
Pháp Hoa Tam Muội: Saddharma-pundarika-samadhi (skt)—Pháp nhất thực của lý
tam đế viên dung, ví như một bông sen (thâu hết các phép mà quy về thực
tướng)—The contemplation of the Lotus, the samadhi which sees into the
three dogmas.
1) Không Đế: Lý “Không tướng”—The dogma of unreality or the
noumenal.
2) Giả Đế: Lý “Giả tướng”—The dogma of dependent reality or
phenomenal.
3) Trung Đế: Lý “Thực tướng”—The dogma of transcendence or the
absolute which unites both noumenal and phenomenal.
Pháp Hoa Tông: Pháp Hoa Tông nguyên là tên gọi của tông Thiên Thai vì
tông nầy lấy Kinh Pháp Hoa làm kinh căn bản—The Lotus sect, i.e. that of
T’ien-T’ai, which had this sutra for its basis. There are many treatises with
this as part of the title.
Pháp Hóa: Chuyển hóa bằng Phật pháp (sự giáo hóa của chánh
pháp)—Transformation by Buddha-truth (teaching in or by it).
Pháp Hóa Sinh Thân: The nirmanakaya or corporeal manifestation of the
spiritual Buddha.
Pháp Hộ: See Dhammapala in Sanskrit/Pali-Vietnamese Section.
Pháp Hội:
1) Cuộc đại hội để hành lễ hay nghe thuyết pháp—An assembly for
worship or preaching.
2) Tên của một ngôi chùa nổi tiếng nằm trong quận 10, thành phố
Sài Gòn, Nam Việt Nam. Chùa do Hòa Thượng Đạt Bình, dòng Thiền Thiên Thai, khởi
công xây dựng từ năm 1945. Chùa được trùng tu năm 1960. Từ năm 1954, chùa được
chọn làm Phật Học Đường của Giáo Hội Tăng Già Việt Nam, mỗi năm đều mở hai khóa
Hạ và Đông để đào tạo Tăng tài. Chùa có nhiều pho tượng bằng gỗ được tạc vào
khoảng thập niên 60, như tượng của Phật A Di Đà, tượng Phật Thích Ca Đản Sanh,
tượng Quán Thế Âm Bồ Tát, Đại Thế Chí Bồ Tát, tượng Diệm Ma Vương, tượng Hộ
Pháp—Name of a famous pagoda located in the tenth district, Saigon City, South
Vietnam. It was built in 1945 by Most Venerable Đạt Bình from the T’ien-T’ai
Meditation Sect. It was rebuilt in 1960. Since 1954, the pagoda has been chosen
as the School of Buddhist Studies of Vietnam Buddhist Sangha Association. The
course has been opened per annum in Summer and Winter to train monks and nuns
as Heads as well as Buddhist Dharma propagators. The pagoda has kept lots of
wooden statues of Amitabha Buddha, Lord Buddha’s Holy Birth, Avalokitesvara
Bodhisattva, Mahasthama Bodhisattva, Yama of Hell, and Dharma Guardians. All of
these statues were created in the 1960s.
Pháp Hội Xã: Tự viện—A monastery.
Pháp Hữu: Tà kiến Tiểu Thừa cho rằng vạn hữu, hay những yếu tố tạo
thành vạn hữu là có thật—The false view of Hinayana that things, or elements of
which they are made, are real.
Pháp Hữu Ngã Vô Tông: Phái Thuyết Nhất Thiết Hữu Bộ chủ trương pháp thì có,
nhưng cái ta thì không (thể của các pháp do nhân duyên sinh ra có thực thể, còn
cái ta là do sự hòa hợp của giả tạm của các pháp, là hư vọng)—The
Sarvastivadins who while disclaiming the reality of personality claimed the
reality of things.
Pháp Hữu Lậu: Pháp còn nằm trong phạm trù điều kiện, làm cho ý chí và
nghị lực chúng ta hướng ngoại cầu hình thay vì hướng nội cầu lấy tâm
Phật—Outflows—Conditioned dharmas—Leaking—Anything which serves to divert
beings away from inherent Budha-nature. Outflows are so called because they are
turning of energy and attention outward rather than inward.
Pháp Hỷ:
1) Vui mừng khi nghe hay nếm được vị pháp—Joy of the Law—The
joy of hearing or tasting dharma.
2) Tên của vị Tỳ Kheo Pháp Hỷ: A monk with the name of
Dharmanandi.
3) Theo Kinh Duy Ma Cật, Phẩm Bồ Tát, Ma Vương giả làm Trời Đế
Thích, đem hiến một muôn hai ngàn thiên nữ cho Bồ Tát Trì Thế—According to the
Vimalakirti Sutra, Chapter Bodhisattvas, a demon pretended to be Indra, offered
twelve thousand goddesses (devakanya) to the Bodhisattva Ruler of the World.
· Ma vương nói với Trì Thế: “Thưa
Chánh sĩ! Xin ngài nhận một muôn hai ngàn Thiên nữ nầy để dùng hầu hạ quét
tước.”—The demon said to the Ruler of the World Bodhisattva: “Bodhisattva,
please take these twelve thousand goddesses who will serve you.”
· Trì Thế nói rằng: “Nầy Kiều Thi Ca!
Ông đừng cho vật phi pháp nầy, tôi là kẻ Sa Môn Thích tử, việc ấy không phải
việc của tôi.”—The Ruler of the World Bodhisattva replied: “Sakra, please do
not make to a monk this unclean offering which does not suit me.”
· Nói chưa dứt lời, bỗng ông Duy Ma
Cật đến nói với Trì Thế: “Đây chẳng phải là Đế Thích, mà là Ma đến khuấy nhiễu
ông đấy!” Ông lại bảo ma rằng: “Các vị Thiên nữ nầy nên đem cho ta, như ta đây
mới nên thọ “Even before the Ruler of the World Bodhisattva had finished speaking,
Vimalakirti came and said: “He is not Sakra; he is a demon who comes to disturb
you.” He then said to the demon: ‘You can give me these girls and I will keep
them.”
· Ma sợ hãi nghĩ rằng: “Có lẽ ông Duy
Ma Cật đến khuấy rối ta chăng?” Ma muốn ẩn hình mà không thể ẩn, rán hết thần
lực, cũng không đi được. Liền nghe giữa hư không có tiếng rằng: “Nầy Ba Tuần!
Hãy đem Thiên nữ cho ông Duy Ma Cật thì mới đi được. Ma vì sợ hãi, nên miễn
cưởng cho—The demon was frightened, and being afraid that Vimalakirti might
give him trouble, he tried to make himself invisible but failed, and in spite
of his use of supernatural powers he could not go away. Suddenly a voice
was heard in the air, saying: ‘Demon, give him the girls and then you can
go.’ Being scared, he gave the girls.’
· Khi ấy ông Duy Ma Cật bảo các Thiên
nữ rằng: “Ma đã đem các ngươi cho ta rồi, nay các ngươi đều phải phát tâm Vô
thượng Chánh đẳng Chánh giác. Rồi ông theo căn cơ của Thiên nữ mà nói Pháp để
cho phát ý đạo, và bảo rằng các ngươi đã phát ý đạo, có Pháp vui để tự vui chớ
nên vui theo ngũ dục nữa.”—At that time, Vimalakirti said to them: “The
demon has given you to me. You can now develop a mind set on the quest of
supreme enlightenment.” Vimalakirti then expounded the Dharma to them urging
them to seek the truth. He declared: “You have now set your minds on the
quest for the truth and can experience joy in the Dharma instead of in the five
worldly pleasures (arising from the objects of the five senses).”
· Thiên nữ hỏi: “Thế nào là Pháp
vui?”— The goddesses asked him: ‘What is this joy in the Dharma?”
· Ông đáp: “Vui thường tin Phật; vui
muốn nghe pháp; vui cúng dường Tăng; vui lìa ngũ dục; vui quán ngũ ấm như oán
tặc; vui quán thân tứ đại như rắn độc; vui quán nội nhập (sáu căn) như
không; vui gìn giữ đạo ý; vui lợi ích chúng sanh; vui cung kính cúng dường bực
sư trưởng; vui nhẫn nhục nhu hòa; vui siêng nhóm căn lành; vui thiền định chẳng
loạn; vui rời cấu nhiễm đặng trí tuệ sáng suốt; vui mở rộng tâm Bồ Đề; vui hàng
phục các ma; vui đoạn phiền não; vui thanh tịnh cõi nước Phật; vui thành tựu
các tướng tốt mà tu các công đức; vui trang nghiêm đạo tràng; vui nghe pháp
thâm diệu mà không sợ; vui ba môn giải thoát mà không vui phi thời; vui gần bạn
đồng học; vui ở chung với người không phải đồng học mà lòng thương không chướng
ngại; vui giúp đỡ ác tri thức; vui gần thiện tri thức; vui tâm hoan hỷ thanh
tịnh; vui tu vô lượng Pháp đạo phẩm. Đó là Pháp vui của Bồ Tát”—He
replied: “Joy in having faith in the Buddha, joy in listening to the Dharma,
joy in making offerings to the Sangha, and joy in forsaking the five worldly
pleasures; joy in finding out that the five aggregates are like deadly enemies,
that the four elements (that make the body) are like poisonous snakes, and that
the sense organs and their objects are empty like space; joy in following and
upholding the truth; joy in being beneficial to living beings; joy in revering
and making offerings to your masters; joy in spreading the practice of charity
(dana); joy in firmly keeping the rules of discipline (sila); joy in
forbearance (ksanti); joy in unflinching zeal (virya) to sow all excellent
roots; joy in unperturbed serenity (dhyana); joy in wiping out all defilement
that screens clear wisdom (prajna); joy in expanding the enlightened (bodhi)
mind; joy in overcoming all demons; joy in eradicating all troubles (klesa);
joy in purifying the Buddha land; joy in winning merits from excellent physical
marks; joy in embellishing the bodhimandala (the holy site); joy in
fearlessness to hear (and understand ) the profound Dharma; joy in the three
perfect doors to nirvana (i.e. voidness, formlessness and inactivity) as contrasted
with their incomplete counterparts (which still cling to the notion of
objective realization); joy of being with those studying the same Dharma and
joy in the freedom from hindrance when amongst those who do not study it; joy
to guide and convert evil men and to be with men of good counsel; joy in
thestat of purity and cleanness; joy in the practice of countless conditions
contributory to enlightenment. All this is the Bodhisattva joy in the
Dharma.”
Pháp Hỷ Thực: Lấy pháp hỷ làm thức ăn—The food of joy in the Law.
Pháp Khí:
1) Những nhạc khí dùng trong thờ phượng: Implements used in
worship.
2) Những người có thể tu hành theo đạo Phật: One who obeys the
Buddha.
Pháp Không: Tánh không hay sự không thật của chư pháp. Mọi vật đều tùy
thuộc lẫn nhau, chứ không có cá nhân hiện hữu, tách rời khỏi vật khác—The
emptiness or unreality of all things—Everything is being dependent on something
else and having no individual existence apart from other things; hence the
illusory nature of all things as being composed of elements and not possessing
reality—The non-reality of things—Things are unreal.
**
For more information, please see Nhị
Pháp Không Chân Như: Chân như được hiểu như vô ngã và vô tướng của vạn hữu—The
Bhutatathata as understood when this non-individuality or unreality of things
is perceived.
Pháp Không Quán: Một trong hai Nhị Không Quán; quan niệm cho rằng các pháp
sắc tâm đều do nhân duyên sinh ra, chứ không có tự tánh hay thực thể—Meditative
insight into the unreality of all things, one of the two kinds of meditative
insight.
**
For more information, please see Nhị
Không (C).
Pháp Kiếm: Lưỡi kiếm chân lý chặt đứt hết sự hoạt động của phiền
não—The sword of Buddha-truth, which is able to cut off the functioning of
illusion.
Pháp Kiên Na La Vương: Druma (skt)—Vua Kiên Na La—King of the Kinnaras.
Pháp Kiến: Đầu óc thô thiển hẹp hòi hay mê chấp vào một pháp; cho
pháp đó là đúng, còn các pháp khác là sai—Maintaining one tenet and considering
others wrong; narrow-minded; bigoted.
Pháp Kiều:
1) Dân Pháp: The French people.
2) Cầu Chân Lý Phật Pháp có khả năng giúp cho chúng sanh đáo bỉ
ngạn niết bàn: The bridge of Buddha-truth, which is able to carry all across to
nirvana.
Pháp Kim Cang: Dharmaraja (skt)—See Kim Cang.
Pháp Kính: Pháp kính phản chiếu trí huệ Phật—The Dharma mirror,
reflecting the Buddha-wisdom.
Pháp Lạc: Niềm vui tôn giáo—Vui khi nghe hay nếm đươc hương vị của
pháp, khi thờ kính Phật tổ, khi tạo lập công đức, cúng dường hay tụng niệm
(dùng mùi vị của pháp để làm cho tâm thần vui thú)---Religious joy—Joy of
hearing or tasting the dharma, worshipping Buddha, laying up merit, making
offerings, repeating sutras.
Pháp Lan: Gobharana (skt)—Pháp Lan cùng Sư Matanga là những vị Tỳ
Kheo Ấn Độ đầu tiên tới Trung Quốc, vào khoảng giữa thế kỷ thứ nhất sau Tây
Lịch—Gobharana, companion of Matanga, being the first Indian monk said to have
come to China, in the middle of the first centurey A.D.
Pháp Lãng: Fa-Lang 507-581—Sư Pháp Lãng là một đại diện quan trọng
của phái Tam Luận thuộc Phật giáo Trung Quốc. Ông gia nhập giáo đoàn năm 528.
Trước tiên ông tu tập thiền định và nghiên cứu Luật Tạng. Sau đó ông sang qua
nghiên cứu tu tập về những trước tác của phái Tam Luận. Năm 558, ông đến Nam
Kinh (kinh đô Trung Quốc thời bấy giờ), nơi có hàng ngàn Tăng chúng tu tập
quanh ông. Ông đã góp phần to lớn trong việc truyền bá Tam Luận. Một đệ tử của
ông là Cát Tạng đã tiếp tục truyền thống Tam Luận sau khi ông thị tịch—Fa-Lang,
an important representative of the San-Lun school of Chinese Buddhism. In 528,
he entered the Buddhist order and devoted himself initially to the practice of
meditation and the study of Vinaya texts. Later he occupied himself with the
writings of the San-Lun school. In 558, he went to Nanking (capital of China at
that time), where he gathered thousands of students around him, thus bringing
the San-Lun school great popularity. After he passed away, Chi-Tsang, one of
his disciples, carried on the tradition.
Pháp Lạp:
1) Một năm của Phật Giáo: A Buddhist year.
2) Cuối kỳ tu tập ba tháng an cư kiết hạ của một vị Tăng: The
end of the monk’s year after the summer retreat.
3) Số năm Tỳ Kheo đã an cư kiết hạ sau khi thọ giới hay tuổi hạ
lạp của Tỳ Kheo: the number of summer retreat or discipline years
indicating the years since a monk’s ordination.
** For more information, please see Hạ Lạp.
Pháp Linh: Chuông pháp hay âm thanh thanh thoát dễ chịu khi trì tụng
kinh điển—The dharma-bell; the pleasing sound of intoning the sutras.
Pháp Loa: Dharma-sankha (skt)—Loa Phật Pháp, ý ám chỉ tiếng Đức Phật
thuyết pháp như tiếng loa thổi của vỏ ốc vang rất xa (thế tục dùng tù và để
thổi ra hiệu ba quân, tiếng thuyết pháp của Đức Phật có sức mạnh hàng phục ma
quỷ)—Conch of the Law, a symbol of the universality, power, or command of the
Buddha’s teaching.
Pháp Lợi: Phúc lợi mà Phật pháp mang lại cho chúng sanh—The blessing
or benefits of Buddhism.
Pháp Lôi: Tiếng sấm của pháp, làm thức tĩnh sự u mê nơi con người và
làm tăng trưởng công đức—The thunder of dharma, awakening man from stupidity
and stimulate the growth of virtue, the awful voice of buddha-truth.
Pháp Luân: Dharma-cakra (skt)—The wheel of law—Bánh xe pháp hay chân
lý Phật pháp có khả năng nghiền nát những ác quấy, đối lập và ảo vọng. Lời
thuyết pháp của Đức phật phá vỡ mọi não phiền nghiệp hoặc, lời ấy không ngừng
nghỉ ở một người nào, một chỗ nào, mà nó xoay chuyển mãi từ thế hệ nầy qua thế
hệ khác—The Wheel of Law, or Buddha truth which is able to crush all evil and
all opposition—The preaching of a Buddha—Dharma wheel is likened a wheel
because it crushed all illusions, evil and on opposition, like Indra’s wheel,
which rolls from man to man, place to place, age to age.
Pháp Luật: Giới luật và những nguyên tắc lễ nghi trong Phật giáo—Laws
or rules.
Pháp Lữ: Người tu hành—A companion of the Dharma—A disciple.
Pháp Lực: Năng lực của chân lý Phật pháp có khả năng loại bỏ họa
hoạn và trấn áp tà vạy—The power of Buddha-truth—Able to do away with calamity
and subdue evil.
Pháp Ma: Ảo tưởng nhìn thấy vạn hữu là có thật—The illusion that
things are real and not merely seeming.
Pháp Mật: Dharmagupta (skt)—Vị sáng lập tông phái Pháp Mật tại Tích
Lan, một trong bảy phái của Nhất Thiết Hữu Bộ—Founder of the school of this
name in Ceylon, one of the seven divisions of the Sarvastivadah.
** For more information, please see
Sarvastivadah in Sanskrit/Pali-Vietnamese Section.
Pháp Mệnh:
1) Tuệ mệnh của Pháp thân: The wisdom-life of the Dharmakaya.
2) Tuổi thọ của một vị Tăng: The age or lifetime of a monk.
Pháp Minh: Dharmaprabhasa (skt)—Pháp Minh Như Lai, vị Phật sẽ xuất
hiện trong vũ trụ của chúng ta trong Bảo Minh Kiếp trong thế giới Thiện Tịnh,
khi ấy không còn sự khác biệt về giới tính, sự sanh sản chỉ bằng chuyển hóa—Brightness
of the law, a Buddha who will appear in our universe in the Ratnavabhasa-kalpa
in a realm called Suvisuddha, when there will be no sexual difference, birth
taking place by transformation.
Pháp Minh Đạo: Tâm trí thanh tịnh soi sáng đường mà chư Phật đã tu
hành—The wisdom of the pure heart which illumines the Way of all Buddhas.
Pháp Minh Môn: Giáo pháp tỏa ra ánh sáng trên vạn hữu, giúp cho chúng
sanh có thể biện biệt và giải thích vạn hữu—The teaching which sheds light on
everything, differentiating and explaining them.
Pháp Môn: Dharmaparyaya (skt)—Pháp trí của Phật là cửa ngõ giác
ngộ—Giáo pháp của Phật hay Phật pháp được coi như là cửa ngõ (những lời nói nầy
làm chuẩn tắc cho đời) vì qua đó chúng sanh đạt được giác ngộ. Chúng sanh có 8
vạn 4 ngàn phiền não, thì Đức Phật cũng đưa ra 8 vạn bốn ngàn pháp môn đối trị.
Vì biết rằng căn tánh của chúng sanh hoàn toàn khác biệt nên Đức Phật chia ra
nhiều pháp môn nhằm giúp họ tùy theo căn cơ của chính mình mà chọn lựa một pháp
môn thích hợp để tu hành. Một người có thể tu nhiều pháp môn tùy theo khả năng
sức khỏe và thời gian của mình. Tất cả các pháp môn đều có liên hệ mật thiết
với nhau. Tu tập những giáo pháp của Phật đòi hỏi liên tục, thường xuyên, có
lòng tin, có mục đích và sự cả quyết. Trây lười và vội vã là những dấu hiệu của
thất bại. Con đường đi đến giác ngộ Bồ Đề chỉ có một không hai, nhưng vì con
người khác nhau về sức khỏe, điều kiện vật chất, tính thông minh, bản chất và
lòng tin, nên Đức Phật dạy về những quả vị Thanh Văn, Duyên Giác và Bồ Tát Đạo,
cũng như những con đường của kẻ xuất gia hay người tại gia. Tất cả những con
đường nầy đều là Phật đạo. Không ai có thể không đi mà đến. Đạo không thể nào
không học, không hiểu, không hành mà có thể đạt được giác ngộ—The Dharma Door—The
doctrine or wisdom of Buddha regarded as the door (method) to enlightenment—The
teaching of the Buddha. The meaning is that the dharma is something like a
gate, because through it sentient beings attain the enlightenment. As the
living have 84,000 delusions, so the Buddha provides 84,000 methods of dealing
with them. Knowing that the spiritual level of sentient beings is totally
different from one another, the Buddha had allowed his disciples to choose any
suitable Dharma they like to practice. A person can practice one or many
dharmas, depending on his physical conditions, his free time, since all the
dharmas are closely related. Practicing Buddhist Dharma requires continuity,
regularity, faith, purpose and determination. Laziness and hurriedness are signs
of failure. There is only one path leading to Enlightenment, but, since people
differ greatly in terms of health, material conditions, intelligence, character
and faith, the Buddha taught more than one path leading to different stages of
attainment such as stage of Hearers, that of Pratyeka-buddhas, that of
Bodhisattvas, that of laymen, and that of monks and nuns. All of these
ways are ways to the Buddhahood. Nobody can reach final attainment without
following a path, and no enlightenment can be reached without studying,
understanding and practicing.
Pháp Môn Bất Nhị: Non-Dual Dharma—Theo Kinh Duy Ma Cật, phẩm thứ chín, Pháp
Môn Không Hai, cư sĩ Duy Ma Cật họp bàn cùng các Bồ Tát về pháp môn Không Hai
như sau—According to the Vimalakirti Sutra, chapter nine, Initiation into the
Non-Dual Dharma, Upasaka Vimalakirti discussed with other Bodhisattvas about
the Non-Dual Dharma as follows: Bấy giờ ông Duy Ma Cật bảo các vị Bồ Tát
rằng: “Các nhân giả! Theo chỗ các ngài hiểu thì thế nào là Bồ Tát vào pháp môn
không hai?”—At that time, Vimalakirti said to the Bodhisattvas present:
“Virtuous Ones, each of you please say something about the non-dual Dharma as
you understand it.”
a) Trong Pháp hội có Bồ Tát tên là Pháp
Tự Tại nói: “Các nhân giả! Sanh Diệt là hai. Pháp vốn không sanh, cũng không
diệt, đặng vô sanh pháp nhẫn, đó là vào pháp môn không hai.”—In the meeting a
Bodhisattva called “Comfort in the Dharma” said: “Virtuous Ones, birth and
death are a duality but nothing is created and nothing is destroyed. Realization of this patient endurance leading to the uncreate is initiation
into the non-dual Dharma.”
b) Bồ Tát Đức Thủ nói: “Ngã và Ngã Sở
là hai. Nhân có ngã mới có ngã sở, nếu không có ngã thời không có ngã sở, đó là
vào pháp môn không hai.”—The Bodhisattva called “Guardian of the Three Virtues”
said: “Subject and object are a duality for where there is ego there is also
(its) object, but since fundamentally there is no ego, its object does not
arise; this is initiation into the non-dual Dharma.”
c) Bồ Tát Bất Thuấn nói: “Thọ và Không
Thọ là hai. Nếu các pháp không thọ thời không có ‘được,’ vì không có ‘được,’
nên không thủ xả, không gây không làm đó là vào pháp môn không hai.”—The
Bodhisattva “Never Winking” said: “Responsiveness (vedana, the second
aggregate) and unresponsiveness are a duality. If there is no response to
phenomena, the latter cannot be found anywhere; hence there is neither
accepting nor rejecting (of anything), and neither karmic activity nor
discrimination; this is initiation into the non-dual Dharma.”
d) Bồ Tát Đức Đảnh nói: “Nhơ và Sạch là
hai. Thấy được tánh chân thật của nhơ, thời không có tướng sạch, thuận theo
tướng diệt, đó là vào pháp môn không hai.”—The Bodhisattva “Highest virtue”
said: “Impurity and purity are a duality. When the underlying nature of
impurity is clearly perceived, even purity ceases to arise. Hence this
cessation (of the idea of purity) is initiation into the non-dual Dharma.”
e) Bồ Tát Thiện Túc nói: “Động và Niệm
là hai. Không động thời không niệm, không niệm thời không phân biệt; thông suốt
lý ấy là vào pháp môn không hai.”—The Bodhisattva “Winner of Samadhi by Looking
at the Star” said: “(External) disturbance and (inner) thinking are a duality;
when disturbance subsides, thinking comes to an end and the absence of thought
leads to non-dual Dharma.”
f) Bồ Tát Thiện Nhãn nói: “Một Tướng và
Không Tướng là hai. Nếu biết một tướng tức là không tướng, cũng không chấp
không tướng mà vào bình đẳng, đó là vào pháp môn không hai.”—The Bodhisattva
“Skilful Eye” said: “Monistic form and formlessness are a duality. If monistic
form is realized as (fundamentally) formless, with relinquishment of
formlessness in order to achieve impartiality, this is initiation into the non-dual
Dharma.”
g) Bồ Tát Diệu Tý nói: “Tâm Bồ Tát và
Tâm Thanh Văn là hai. Quán tướng của tâm vốn không, như huyễn như hóa, thời
không có tâm Bồ Tát cũng không có tâm Thanh Văn, đó là vào pháp môn không
hai.”—The Bodhisattva “Wonderful Arm” said: “The Bodhisattva mind and the
Sravaka mind are a duality. If the mind is looked into as void and illusory,
there is neither Bodhisattva mind nor Sravaka mind; this is initiation into the
non-dual Dharma.”
h) Bồ Tát Phất Sa nói: “Thiện và Bất
Thiện là hai. Nếu không khởi thiện và bất thiện, vào gốc không tướng mà thông
suốt được, đó là vào pháp môn không hai.”—The Bodhisattva Pusya said: “Good and
evil are a duality; if neither good nor evil arises so that formlessness is
realized to attain Reality, this is initiation into the non-dual Dharma.”
i) Bồ Tát Sư Tử nói: “Tội và Phước là
hai. Nếu thông đạt được tánh của tội, thì tội cùng phước không khác, dùng tuệ
kim cang quyết liễu tướng ấy, không buộc không mở, đó là vào pháp môn không
hai.”—The Bodhisattva Simha (Lion) said: “Weal and woe are a duality; if the
underlying nature of woe is understood, woe does not differ from weal. If
the diamond (indestructible) wisdom is used to look into this with neither
bondage nor liberation (coming into play), this is initiation into the non-dual
Dharma.”
j) Bồ Tát Sư Tử Ý nói: “Hữu Lậu và Vô
Lậu là hai. Nếu chứng được các pháp bình đẳng thời không có tướng hữu lậu và vô
lậu, không chấp có tướng cũng không chấp vô tướng, đó là vào pháp môn không
hai.”—The Bodhisattva “Lion’s Fearlessness” said: “The mundane and
supra-mundane are a duality. If all things are looked into impartially,
neither the mundane nor the supra-mundane will arise, with no differentiation
between form and formlessness, this is initiation into the non-dual Dharma.”
k) Bồ Tát Tịnh Giải nói: “Hữu Vi và Vô
Vi là hai. Nếu lìa tất cả số thời tâm như hư không, dùng tuệ thanh tịnh không
có chướng ngại, đó là vào pháp môn không hai.”—The Bodhisattva “Pure
Interpretation” said: “Activity (ju wei) and non-activity (wu wei) are a
duality, but if the mind is kept from all mental conditions it will be (void)
like space and pure and clean wisdom will be free from all obstructions. This is initiation into the non-dual Dharma.”
l) Bồ Tát Na La Diên nói: “Thế Gian và
Xuất Thế Gian là hai. Tánh thế gian không tức là xuất thế gian, trong đó không
vào không ra, không đầy không vơi, đó là vào pháp môn không hai.”—The
Bodhisattva Narayana said: “The mundane and the supra-mundane are a duality but
the underlying nature of the mundane is void (or immaterial) and is but the
supra-mundane which can be neither entered nor left and neither overflows (like
the stream of transmigration) nor scatters (like smoke). This is
initiation into the non-dual Dharma.”
m) Bồ Tát Thiện Ý nói: “Sanh Tử và Niết Bàn là hai. Nếu thấy
được tánh sanh tử thời không có sanh tử, không buộc không mở, không sinh không
diệt, hiểu như thế đó là vào pháp môn không hai.”—The Bodhisattva “Skillful
Mind” said: “Samsara and nirvana are a duality. If the underlying nature
of samsara is perceived there exists neither birth nor death, neither bondage
nor liberation, and neither rise nor fall. Such an understanding is
initiation into the non-dual Dharma.”
n) Bồ Tát Hiện Kiến nói: “Tận và Không
Tận là hai. Pháp đến chỗ rốt ráo thời tận hoặc không tận đều là tướng Vô Tận
tức là Không, không thời không có tướng tận và không tận, được như thế đó là
vào pháp môn không hai.”—The Bodhisattva “Direct Insight” said: “The exhaustible
and the inexhaustible are a duality. If all things are looked into
exhaustively, both the exhaustible and the inexhaustible cannot be exhausted;
and the inexhaustible is identical with the void which is beyond both the
exhaustible and the inexhaustible. Such an interpretation is initiation
into the non-dual Dharma.”
o) Bồ Tát Phổ Thủ nói: “Ngã và Vô Ngã
là hai. Ngã còn không có, thời Phi Ngã đâu có được. Thấy được thực tánh của Ngã
không còn có hai tướng, đó là vào pháp môn không hai.”—The Bodhisattva
“Upholder of Universality” said: “The ego and non-ego are a duality. Since the ego cannot be found, where can the non-ego be found? He who
perceives the real nature of the ego will not give rise to dualities; this is
initiation into the non-dual Dharma.”
p) Bồ Tát Điển Thiên nói: “Minh và Vô
Minh là hai. Thực tánh của vô minh là minh, minh cũng không thể nhận lấy, lìa
tất cả số, ở đó bình đẳng không hai, đó là vào pháp môn không hai.”—The
Bodhisattva “Lightning Perception” said: “Enlightenment and unenlightenment are
a duality, but the underlying nature of unenlightenment is enlightenment which
should also be cast away; if all relativities are discarded and replaced by
non-dual impartiality, this is initiation into the non-dual Dharma.”
q) Bồ Tát Hỷ Kiến nói: “Sắc và Không là
hai. Sắc tức là không, chẳng phải sắc diệt rồi mới không, tánh sắc tự không;
thọ, tưởng, hành, thức cũng thế. Thức và Không là hai. Thức tức là không, chẳng
phải thức diệt rồi mới không, tánh thức tự không. Thông hiểu lý đó là vào pháp
môn không hai.”—The Bodhisattva Priyadarsana said: “Form (rupa) and voidness
are a duality, (but) form is identical with voidness, which does not mean that
form wipes out voidness, for the underlying nature of form is void of itself. So are (the other four aggregates) reception (vedana), conception (sanjna),
discrimination (samskara) and consciousness (vijnana- in relation to voidness).
“Consciousness and voidness are a duality (yet) consciousness is identical with
voidness, which does not mean that consciousness wipes out voidness for the
underlying nature of voidness is void of itself. A thorough understanding
of this is initiation into the non-dual Dharma.”
r) Bồ Tát Minh Tướng nói: “Tứ Đại và
Không Đại là hai. Tánh tứ đại tức là tánh không đại, như lớp trước lớp sau
không, thời lớp giữa cũng không. Nếu biết được thực tánh các đại thời đó là vào
pháp môn không hai.”—The Bodhisattva “Understanding the Four Elements” said:
“The four elements (earth, water, fire and air) and their voidness are a
duality (but) the underlying nature of the four elements is identical with that
of voidness. Like the past (before the four elements came into being) and
the future (when they scatter away) which are both void, the present (when they
appear) is also void. Identical understanding of the underlying nature of
all four elements is initiation into the non-dual Dharma.”
s) Bồ Tát Diệu Ý nói: “Con Mắt và Sắc
Trần là hai. Nếu biết được tánh của mắt thời đối với sắc không tham, không sân,
không si, tức là tịch diệt. Tai với tiếng, mũi với hương, lưỡi với vị, thân với
xúc, ý với pháp cũng là hai. Nếu biết được tánh của ý thời đối với pháp không
tham, không sân, không si, tức là tịch diệt. Nhận như thế đó là vào pháp môn
không hai.”—The Bodhisattva “Deep Thought” said: “Eyes and form are a duality
(but) if the underlying nature of the eye is known with neither desire nor
anger nor stupidity in relation to things seen, this is nirvana. “Likewise, the
ear and sound, the nose and smell, the tongue and taste, the body and touch,
and the mind and ideation are dualities (but) if the underlying nature of the
mind is known with neither desire, anger and stupidity in relation to things
(heard, smelt, tasted, touched and thought), this is nirvana. Resting in this
state (of nirvana) is initiation into the non-dual Dharma.”
t) Bồ Tát Vô Tận Ý nói: “Bố Thí và Hồi
Hướng Nhứt Thiết Trí là hai. Tánh bố thí tức là tánh hồi hướng nhứt thiết trí.
Trì giới, nhẫn nhục, tinh tấn, thiền định, trí tuệ và hồi hướng nhứt thiết trí
lại cũng là hai. Tánh trí tuệ tức là tánh hồi hướng nhứt thiết trí, ở trong đó
vào một tướng là vào pháp môn không hai.”—The Bodhisattva “Inexhaustible Mind”
said: “Charity-perfection (dana-paramita) and the dedication (parinamana) of its
merits towards realizing the all-knowledge (sarvajna) are a duality, (but) the
underlying nature of charity is dedication towards the All-knowledge.
“Likewise, discipline perfection (sila-paramita), patience-perfection,
(ksanti-paramita), zeal-perfection (virya-paramita), meditation-perfection
(dhyana-paramita) and wisdom-perfection (prajna-paramita), with dedication to
the All-knowledge, are (five) dualities, but their underlying natures are but
dedication to the All-knowledge, while realization of their oneness is
initiation into the non-dual Dharma.”
u) Bồ Tát Thâm Tuệ nói: “Không Vô Tướng
và Vô Tác là hai. Không tức là vô tướng, vô tướng tức là vô tác. Nếu không vô
tướng, vô tác thời không có tâm, ý thức. Một món giải thoát là ba món giải
thoát, đó là vào pháp môn không hai.”—The Bodhisattva “Profound Wisdom” said:
“Voidness, formlessness and non-activity are (three different gates to
liberation, and when each is compared to the other two there are) three
dualities, (but) voidness is formless and formlessness is non-active. For
when voidness, formlessness and non-activity obtain, there is neither mind, nor
intellect nor consciousness, and liberation through either one of these three
gates is identical with liberation through all the three. This is
initiation into the non-dual Dharma.”
v) Bồ Tát Tịnh Căn nói: “Phật, Pháp, và
chúng Tăng là hai. Phật tức là Pháp, Pháp tức là chúng Tăng. Ba ngôi báu ấy đều
là tướng vô vi, cũng như hư không. Tất cả pháp cũng vậy, theo được hạnh ấy là
vào pháp môn không hai.”—The Bodhisattva “Unstirred Sense Organs” said:
“Buddha, Dharma and Sangha are three different treasures and when each is
compared to the other two there are three dualities (but) Buddha is identical
with Dharma, and Dharma is identical with Sangha. For the three treasures
are non-active (wu wei) and are equal to space, with the same equality for all
things. The realization of this (equality) is initiation into the
non-dual Dharma.”
w) Bồ Tát Tâm Vô Ngại nói: “Thân và Thân Diệt là hai. Thân tức
là thân diệt. Vì sao? Thấy thực tướng của thân thời không thấy thân và thân
diệt. Thân và thân diệt không hai, không khác, theo đó chẳng kinh chẳng sợ là
vào pháp môn không hai.”—The Bodhisattva “Unimpeded Mind” said: “Body and its
eradication (in nirvana) are a duality but body is identical with
nirvana. Why? Because if the underlying nature of body is
perceived, no conception of (existing) body and its nirvanic condition will
arise, for both are fundamentally non-dual, not being two different
things. The absence of alarm and dread when confronting this ultimate
state is initiation into the non-dual Dharma.”
x) Bồ Tát Thượng Thiện nói: “Thân
Thiện, Khẩu Thiện và Ý Thiện là hai. Ba nghiệp này là tướng vô tác. Tướng vô
tác của thân tức là tướng vô tác của khẩu, tướng vô tác của khẩu tức là tướng
vô tác của ý. Tướng vô tác của ba nghiệp nầy tức là tướng vô tác của tất cả các
pháp. Tùy thuận trí tuệ vô tác như thế là vào pháp môn không hai.”—The
Bodhisattva “Superior Virtue” said: “The three karmas (produced by) body, mouth
and mind (are different when each is compared to the other two and make three)
dualities (but) their underlying nature is non-active; so non-active body is
identical with non-active mouth, which is identical with non-active mind. These three karmas being non-active, all things are also non-active. Likewise, if wisdom (prajna) is also non-active, this is initiation into the
non-dual Dharma.”
y) Bồ Tát Phước Điền nói: “Làm Phước,
Làm Tội, Làm Bất Động là hai. Thực tánh của ba việc làm tức là Không, không
thời không làm phước, không làm tội, không làm bất động. Ở ba việc nầy mà không
khởi là vào pháp môn không hai.”—The Bodhisattva “Field of Blessedness” said:
“Good conduct, evil conduct and motionlessness are (different and when each is
compared to the other two make three) dualities (but) the underlying nature of
all three is voidness which is free from good, evil and motionlessness. The non-rising of these three is initiation into the non-dual Dharma.”
z) Bồ Tát Hoa Nghiêm nói: “Do Ngã mà
Khởi ra là hai. Thấy được thực tướng của ngã thời không khởi ra hai pháp. Nếu
không trụ hai pháp thời không có thức. Không có thức là vào pháp môn không
hai.”—The Bodhisattva “Majestic Blossom” said: “The ego and its objective are a
duality, (but) if the underlying nature of the ego is looked into, this duality
vanishes. If duality is cast away there will be no consciousness, and
freedom from consciousness is initiation into the non-dual Dharma.”
aa) Bồ Tát Đức Tạng nói: “Có tướng Sở Đắc là hai. Nếu không có
sở đắc thời không có lấy bỏ. Không lấy bỏ là vào pháp môn không hai.”—The
Bodhisattva “Treasure of Threefold Potency” said: “Realization implies subject
and object which are a duality, but if nothing is regarded as realization,
there will be neither grasping nor rejecting, and freedom from grasping and
rejecting is initiation into the non-dual Dharma.”
bb) Bồ Tát Nguyệt Thượng nói: “Tối và Sáng là hai. Không tối,
không sáng thời không có hai. Vì sao? Như vào định diệt thọ tưởng thời không có
tối, không có sáng. Tất cả pháp tướng cũng như thế; bình đẳng vào chỗ ấy là vào
pháp môn không hai.”—The Bodhisattva “Moon in Midheaven” said: “Darkness and
light are a duality. Where there is neither darkness nor light, this
duality is no more. Why? Because in the state of samadhi resulting from
the complete extinction of sensation and thought there is neither darkness nor
light, while all things disappear. A disinterested entry into this state is
initiation into the non-dual Dharma.”
cc) Bồ Tát Ấn Thủ nói: “Ưa Niết Bàn, Không Ưa Thế Gian là hai.
Nếu không ưa Niết Bàn, không chán thế gian thời không có hai. Vì sao? Nếu có
buộc thời có mở, nếu không có buộc thì nào có cầu mở. Không buộc, không mở,
thời không ưa, không chán, đó là vào pháp môn không hai.”—The Bodhisattva Ratna
Mudra( (Precious Symbol) said: Joy in nirvana and sadness in samsara are a
duality which vanishes when there is no longer joy and sadness. Why? Because where there is bondage, there is also (desire for) liberation, but if
fundamentally there is no bondage nor liberation, there will be neither joy nor
sadness; this is initiation into the non-dual Dharma.”
dd) Bồ Tát Châu Đảnh Vương nói: “Chánh Đạo và Tà Đạo là hai. Ở
chánh đạo thời không phân biệt thế nào là tà, thế nào là chánh. Lìa hai món
phân biệt đó là vào pháp môn không hai.”—The Bodhisattva “Gem on the Head”
said: “Orthodoxy and heterodoxy are a duality, (but) he who dwells in (i.e.
realizes) orthodoxy does not discriminate between orthodoxy and
heterodoxy. Keeping from these two extremes is initiation into the
non-dual Dharma.”
ee) Bồ Tát Nhạo Thật nói: “Thực và Không Thực là hai. Thực thấy
còn không thấy thực, huống là không thực thấy. Vì sao? Không phải mắt thịt mà
thấy được, chỉ có mắt tuệ mới thấy được. Nhưng mắt tuệ không thấy mà chỗ nào
cũng thấy cả, đó là vào pháp môn không hai.”—The Bodhisattva “Joy in Reality”
said: “Reality and unreality are a duality, (but) he who realizes reality does
not even perceive it, still less unreality. Why? Because reality is
invisible to the ordinary eyes and appears only to the eye of wisdom.
Thus (realization of) the eye of wisdom, which is neither observant nor
unobservant, is initiation into the non-dual Dharma.”
ff) Các Bồ Tát nói như thế rồi, hỏi ngài Văn Thù Sư Lợi thế nào
là Bồ Tát vào pháp môn không hai—After the Bodhisattva had spoken, they asked
Manjusri for his opinion on the non-dual Dharma.
gg) Ngài Văn Thù Sư Lợi nói: “Như ý tôi đối với tất cả các pháp
không nói, không rằng, không chỉ, không biết, xa lìa các vấn đáp, đó là vào
pháp môn không hai.”—Manjusri said: “In my opinion, when all things are no
longer within the province of either word or speech, and of either indication
or knowledge, and are beyond questions and answers, this is initiation into the
non-dual Dharma.”
hh) Khi đó ngài Văn Thù Sư Lợi hỏi ông Duy Ma Cật rằng: “Chúng
tôi ai ai cũng nói rồi, đến lượt nhân giả nói thế nào là Bồ Tát vào pháp môn
không hai?”—At that time, Manjusri asked Vimalakirti: “All of us have spoken;
please tell us what is the Bodhisattva’s initiation into the non-dual Dharma.”
ii) Ông Duy Ma Cật im lặng không nói một
lời. Bấy giờ Ngài Văn Thù Sư Lợi khen rằng: “Hay thay! Hay thay! Cho đến không
có văn tự ngữ ngôn, đó mới thật là vào pháp môn không hai.”—Vimalakirti kept
silent without saying a word. At that, Manjusri exclaimed: “Excellent,
excellent; can there be true initiation into the non-dual Dharma until words
and speech are no longer written or spoken?
jj) Sau khi nói phẩm pháp môn không hai
nầy, trong chúng có năm ngàn Bồ Tát đều vào pháp môn không hai, chứng Vô Sanh
Pháp Nhẫn—After this initiation into the non-dual Dharma had been expounded,
fie thousand Bodhisattvas at the meeting were initiated into it thereby
realizing the patient endurance of the uncreate.
Pháp Môn Hải: Pháp môn đối trị phiền não của Phật nhiều như biển cả—The
ocean of Buddha’s methods.
Pháp Môn Không Hai: Non-Dual Dharma—See Pháp Môn Bất Nhị.
Pháp Môn Lợi Ích Cho Tự Ngã: Theo Tương Ưng Bộ Kinh, Phẩm Veludvara, Đức Phật đã dạy về
Pháp Môn Đưa Đến Bảy Điều Lợi Ích Cho Tự Ngã. Vị nào thành tựu bảy điều lợi ích
này, nếu muốn có thể tuyên bố: “Ta đã đoạn tận địa ngục, đoạn tận khỏi sanh vào
loại bàng sanh, đoạn tận cõi ngạ quỷ, đoạn tận các ác sanh, ác thú, đọa xứ,
được các bậc Thánh ái kính, không bị phá hoại, không bị đâm cắt, không bị điểm
ố, không bị uế nhiễm, đem lại giải thoát, được người trí tán thán, không bị
chấp thủ. Vị nầy đã đạt quả “Dị Lưu—According to The Connected Discourses of
the Buddha, Chapter Veludvara, the Buddha taught about the Dharma exposition
applicable to oneself. Those who possess these below mentioned good qualities.
(A) Thân Hành Thanh Tịnh—Purified bodily conduct:
1) Vị Thánh đệ tử suy nghĩ như sau: “Ta muốn sống, không muốn
chết; muốn lạc, không muốn khổ. Nếu có ai đến đoạt mạng sống của ta, một người
muốn sống, không muốn chết, muốn lạc, không muốn khổ, như vậy là một việc không
khả ái, không khả ý đối với ta. Nhưng nếu ta đoạt mạng sống của một người muốn
sống sống, không muốn chết, muốn lạc, không muốn khổ, như vậy cũng là một việc
không khả ái, không khả ý đối với người ấy. Một pháp không khả ái, không khả ý
cho ta, thời pháp ấy cũng không khả ái, không khả ý cho người khác. Và một pháp
này không khả ái, không khả ý cho ta, thời sao lại đem cột pháp ấy cho một
người khác? Do suy tư như vậy, vị ấy từ bỏ sát sanh, khuyến khích người khác từ
bỏ sát sanh, nói lời tán thán từ bỏ sát sanh. Như vậy về thân hành, vị ấy hoàn
toàn thanh tịnh—A noble disciple reflects thus: “I am one who wishes to live,
who does not wish to die; I desire happiness and am averse to suffering. Since
I am one who wish to live, who do not wish to die; if someone were to take my
life, that would not be pleasing and agreeable to me. Now if I were to take the
life of another, of one who wishes to live, who does not wish to die, who
desires happiness and is averse to suffering; that would not be pleasing and
agreeable to the other either. What is displeasing and disagreeable to me is
displeasing and disagreeable to other too. How can I inflict upon another what
is displeasing and disagreeable to me?” Having reflected thus, he himself
abstains from the destruction of life, exhorts others to abstain from the
destruction of life, and speaks in praise of abstinence from destruction of
life. Thus this bodily conduct of his is purified.
2) Vị Thánh đệ tử suy tư như sau: “Nếu có ai lấy của không cho
của ta, gọi là ăn trộm, như vậy là một việc không khả ái, không khả ý cho ta.
Nhưng nếu ta lấy của không cho của người khác, gọi là ăn trộm, như vậy là một
việc không khả ái, không khả ý cho người ấy. Một pháp này không khả ái, không
khả ý cho ta, thời pháp ấy cũng không khả ái và không khả ý cho người khác. Và
một pháp này không khả ái, không khả ý cho ta, thời sao lại đem cột pháp ấy cho
người khác?” Do suy tư như vậy, vị ấy từ bỏ lấy của không cho, khuyến khích
người khác từ bỏ lấy của không cho, nói lời tán thán từ bỏ lấy của không cho.
Như vậy về thân hành, vị ấy được hoàn toàn thanh tịnh—A noble disciple reflects
thus: “If someone were to take from me what I have not given, that is, to
commit theft, that would not be pleasing and agreeable to me. Noe if I were to
take from another what he has not given, that is, to commit theft, that would
not be pleasing and agreeable to the other either. What is displeasing and
disagreeable to me displeasing and disagreeable to me is displeasing and
disagreeable to the other too. How can I inflict upon another what is
displeasing and disagreable to me?” Having reflected thus, he imself abstains
from taking what is not given, exhorts others to abstain from taking what is
not given. Thus this bodily conduct of his is purified.
3) Vị Thánh đệ tử suy nghĩ như sau: “Nếu ai có tà hạnh với vợ
của ta, như vậy là một việc không khả ái, không khả ý cho ta. Nhưng nếu ta có
tà hạnh với vợ của người khác, như vậy là một việc không khả ái, không khả ý
cho người ấy. Một pháp này không khả ái, không khả ý cho ta, thời pháp này
không khả ái, không khả ý cho người khác. Và một pháp này không khả ái, không
khả ý cho ta, thời sao ta lại đem cột pháp ấy cho người khác?” Do suy tư như
vậy, vị ấy tự mình từ bỏ tà hạnh trong các dục, khuyến khích người khác
từ bỏ tà hạnh trong các dục, nói lời tán thán từ bỏ tà hạnh trong các
dục. Như vậy về thân, vị ấy được hoàn toàn thanh tịnh—A noble disciple reflects
thus: “If someone were to commit adultery with my wife, that would not be
pleasing and agreeable to me. Now if I were to commit adultery with the wives
of another, that would not be pleasing and agreeable to the other either. What
is displeasing and disageable to me is displeasing and disagreeable to the
other too. How can I inflict upon another what is displeasing and disagreeable
to me?” Having reflected thus, he himself abstains from sexual misconduct,
exhorts others to abstain from sexual misconduct. Thus this bodily conduct of
his is purified.
(B) Khẩu Hành Thanh Tịnh—Purified verbal conduct:
1) Vị Thánh đệ tử suy nghĩ như sau: “Nếu có ai làm tổn hại lợi
ích của ta với lời nói láo, như vậy là một việc không khả ái, không khả ý cho
ta. Nhưng nếu ta cũng làm tổn hại lợi ích của người khác với lời nói láo, như
vậy cũng là một việc không khả ái, không khả ý cho người ấy. Một pháp này không
khả ái, không khả ý cho ta, thời pháp này không khả ái, không khả ý cho người
khác. Và một pháp này không khả ái, không khả ý cho ta, thời sao lại đem cột
pháp ấy cho người khác?” Do suy tư như vậy, vị ấy tự mình bỏ nói láo, khuyến
khích người khác từ bỏ nói láo, nói lời tán thán từ bỏ nói láo. Như vậy về khẩu
hành, vị ấy được hoàn toàn thanh tịnh—A noble disciple reflects thus: “If
someone were to damage my welfare with false speech, that would not be pleasing
and agreeable to me. Now if I were to damage the welfare of another with false
speech, that would not be pleasing and agreeable to the other either. What is
displeasing and disagreeable to me is displeasing and disagreeable to the other
too. How can I inflict upon another what is displeasing and disagreeable
to me?” Having reflected thus, he himself abstains from false speech,
exhorts others to abstain from false speech, and speaks in praise of
abstinence from false speech. Thus this verbal conduct of his is purified.
2) Một vị Thánh đệ tử suy tư như vầy: “Nếu có ai chia rẽ bạn bè
ta bằng lời nói hai lưỡi, như vậy là một việc không khả ái, không khả ý cho ta.
Nhưng nếu ta chia rẽ bạn bè người khác bằng lời nói hai lưỡi, như vậy là một
việc không khả ái, không khả ý cho người ấy…” (phần còn lại giống như #4). Do
suy tư như vậy, vị ấy tự mình từ bỏ nói hai lưỡi, khuyến khích người khác từ bỏ
nói hai lưỡi, nói lời tán thán từ bỏ nói hai lưỡi. Như vậy, về khẩu hành, vị ấy
được hoàn toàn thanh tịnh—A noble disciple reflects thus: “If someone were to
divide me from my friends by divisive speech, that would not be pleasing and
agreeable to me. Now if I were to divide another from his friends by divisive
speech, that would not be pleasing and agreeable to the other either…” (the
rest remains the same as in #4). Thus this verbal conduct of his is purified.
3) Vị Thánh đệ tử suy nghĩ như vầy: “Nếu có ai đối xử với ta
bằng thô ác ngữ, như vậy là một việc không khả ái, không khả ý cho ta. Nhưng
nếu ta cũng đối xử với người khác bằng thô ác ngữ, như vậy cũng là một việc
không khả ái, không khả ý cho người ấy. Và một pháp không khả ái… đem cột pháp
ấy vào cho một người khác?” (phần còn lại cũng giống như phần còn lại của #4).
Do suy tư như vậy, tự ấy tự mình từ bỏ thô ác ngữ, khuyến khích người khác từ
bỏ thô ác ngữ, nói lời tán thán từ bỏ thô ác ngữ. Như vậy, về khẩu hành, vị ấy
được hoàn toàn thanh tịnh—A noble disciple reflects thus: “If someone
were to address me with some harsh speech, that would not be pleasing and
agreeable to me. Now if I were to address another with harsh speech, that would
not be pleasing and agreeable to the other either…” (the rest remains the same
as in #4). Thus this verbal conduct is purified.
4) Vị Thánh đệ tử suy tư như vầy: “Nếu có ai đối xử với ta bằng
lời tạp ngữ phù phiếm, như vậy là một việc không khả ái, không khả ý cho ta.
Nhưng nếu ta cũng đối xử với người khác lời tạp ngữ phù phiếm, như vậy là một
việc không khả ái, không khả ý cho người ấy. Và một pháp không khả ái, không khả
ý cho ta, thời pháp ấy cũng không khả ái, không khả ý cho người khác… đem cột
pháp ấy cho người khác?” Do suy tư như vậy, vị ấy tự mình từ bỏ lời nói phù
phiếm, khuyến khích người khác từ bỏ lời nói phù phiếm, tán thán từ bỏ lời nói
phù phiếm. Như vậy, về khẩu hành, vị ấy được hoàn toàn thanh tịnh—A noble
disciple reflects thus: “If someone were to address me with frivolous speech
and idle chatter, that would not be pleasing and agreeable to me. Now if I were
to address another with frivolous speech and idle chatter, that would not be
pleasing and agreeable to the other either. What is displeasing and
disagreeable to me is displeasing and disagreeable to the other too. How can I inflict upon another what is displeasing and disagreeable to me?” Having
reflected thus, he himself abstains from idle chatter, exhorts others to
abstain from idle chatter, and speak in praise of abstinence from idle chatter.
Thus this verbal conduct of his is purified.
Pháp Môn Nhẫn Nhục: Dharma gate of Patience—Trong sáu pháp Ba La Mật, nhẫn
nhục vô cùng quan trọng. Nếu chúng ta tu tập toàn thiện pháp môn nhẫn nhục,
chúng ta sẽ chắc chắn hoàn thành đạo quả—Dharma door of patience—Among the six
paramitas, the Dharma door of patience is very important. If we cultivate the Dharma
door of patience to perfection, we will surely reach an accomplishment—Thực tập
pháp môn nhẫn nhục, chúng ta chẳng những không nóng tánh mà còn kham nhẫn mọi
việc—To practice the Dharma door of patience, one must not only be hot
tempered, but one should also endure everything.
Pháp Môn Niệm Phật: Dharma Door of Buddha Recitation—Dù pháp môn Niệm Phật
giản dị, nhưng rất thâm sâu. Điều tối cần là phải niệm một cách chí thành tha
thiết thì tư tưởng của mình mới giao cảm được với tư tưởng Phật, và từ đó lợi
ích mới có được trong hiện đời. Nếu bạn trây lười lơ đểnh và không có nghị lực
hăng hái, thì bạn có thể gieo nhân giải thoát, nhưng ác nghiệp khinh lờn Phật
pháp là kết quả không thể nghĩ bàn. Tuy nhiên nhờ vào phước đức của sự niệm
Phật, bạn có thể thoát khỏi tam đồ ác đạo mà sanh vào cõi người hay cõi trời,
nhưng còn lâu lắm mới có đủ phước đức để câu hội Liên Trì—Although Buddha
recitation is simple, it is very deep and encompassing. However, it is most
important to be utterly sincere and earnest, for only then will your thoughts
merge with those of Amitabha Buddha’s and can you reap true benefits in this
very life. If you are lazy and careless or lack of zealous energy, you may
still sow the seeds of future liberation, but evil karma as a result of
disrespect the Buddha teachings is inconceivable. However, thanks to the
residual merits of reciting the name of Amitabha, you escape the three evil
paths and are reborn in the human or celestial realms, but you will find it is
very difficult to join the Ocean-Wide Lotus Assembly.
Pháp Môn Thân:
1) Tông Thiên Thai lập thuyết tam thân của thân Phật—A
T’ien-T’ai definition of the Dharmakaya of the Trinity:
a) Sắc Thân: The powers of the dharmakaya.
b) Pháp Môn Thân: The methods of the Buddha.
c) Thực Tướng Thân: The reality or real qualities of the
Buddha.
2) Biểu thị vô số hình tượng chư Phật và chư Bồ Tát trong Mạn
Đà La: The various representations of the perspective characteristics of
Buddhas and Bodhisattvas in the mandalas.
Pháp Môn Tịnh Độ Bao Quát Mà Thực
Hành Quá Giản Dị: The Pure Land teaching is
all-embracing, yet its practice is extremely simple.
Pháp Môn Tịnh Độ Dễ Dàng Cho Mọi Căn
Cơ: The Pure Land method is easy for
people of all capacities.
Pháp Ngã: Pháp chấp hay khái niệm giả tạo cho rằng vạn hữu có tự
tánh (các pháp sắc tâm thực có thể tính), cá nhân hay độc lập, chứ không phải
được thành lập bởi nhiều yếu tố khác biệt nhau—The false notion of anything
being a thing in itself, individual or independent, and not merely composed of
elements to be disintegrated.
Pháp Ngã Kiến: Tà kiến pháp chấp cho rằng sự vật hiện hữu với một bản
chất độc lập—The erroneous (false) view that anything exists with an
independent nature.
**For
more information, please see Pháp Ngã.
Pháp Ngã Tướng: Dharmatmyalakshana (skt)—Sự tin rằng có một cái gì đó
thuộc về bản chất đằng sau những gì hiện ra cho người ta thấy—The belief that
there is something substantial behind what is presented to one’s view.
Pháp Ngữ:
1) Lời Phật thuyết pháp—A word or a phrase of the Buddha’s
preaching.
2) Bài thuyết pháp (có thể là của một bậc thầy): Buddhist
preaching—Dharma-words, religious discourses.
Pháp Nha: Mầm non trong Phật Giáo—The sprout or bud of Buddhism.
Pháp Nhãn:
1) Pháp nhãn có thể thấu suốt vạn hữu, có thể thấy rõ sự
thật—The (Bodhisattva) Dharma-eye which is able to penetrate all things—To see
clearly or purely the truth.
2) Tên của Thiền sư Văn Ích (885-958), người sáng lập ra Pháp
Nhãn Tông, một trong năm tông phái Thiền Trung Hoa—Name of Zen master Wen-Yi,
the founder of the Fa-Yen sect, one of the five Zen (Ch’an) schools in China.
** For more information, please see Văn Ích
Pháp Nhãn Tịnh: Thấy được chân đế một cách rõ ràng—To see clearly or
purely the truth.
1) Pháp Nhãn Tịnh Tiểu Thừa: Sơ quả kiến “Tứ Đế” pháp (thấy
được chân lý Tứ Diệu Đế)—In Hinayana, to see the truth of the four dogmas or four
Noble Truths.
2) Pháp Nhãn Tịnh Đại Thừa: Sơ địa đắc chân vô sanh pháp (thấy
chân lý giải thoát luân hồi sanh tử)—In Mahayana, to see the truth which
releases from reincarnation.
Pháp Nhãn Tông: Dòng Thiền được sáng lập bởi ngài Văn Ích Thiền Sư—The
Fa-Yen Sect, established by Wen-Yi Zen Master—See Pháp Nhãn (2) and Văn Ích
Thiền Sư.
Pháp Nhãn Văn Ích: Fa-Yen-Wen-Yi—See Văn Ích Thiền Sư.
Pháp Nhẫn: Dharmakshanti (skt).
1) Pháp nhẫn là chấp nhận sự khẳng định rằng tất cả các sự vật
là đúng như chính chúng, không phải chịu luật sinh diệt là luật chỉ được thù
thắng trong thế giới hiện tượng tạo ra do phân biệt sai lầm: Dharmakshanti
means acceptance of the statement that all things are as they are, not being
subject to the law of birth and death, which prevails only in the phenomenal
world created by our wrong discrimination.
2) Pháp Nhẫn là sự nhẫn nại đạt được qua tu tập Phật pháp có
khả năng giúp ta vượt thoát ảo vọng. Cũng là khả năng kham nhẫn những khó khăn
bên ngoài—Patience attained through dharma to overcome illusion. Also, ability
to bear patiently external hardships.
Pháp Nhập: Pháp Xứ—Cảnh giới mà ý thức nương vịnh hay duyên vào đó,
một trong thập nhị nhập—The sense-data of direct mental perception, one of the
twelve entrances or places (dvadasayatanani).
**
For more information, please see Thập Nhị
Pháp Nhĩ: See Pháp Nhiên.
Pháp Nhiên: Luật lệ tự nhiên—According to the rule, naturally.
Pháp Nhũ: Lấy pháp làm thức ăn để nuôi dưỡng pháp thân—The milk of
the Dharma which nourishes the spiritual nature
Pháp Ni: Tỳ Kheo Ni—A nun.
Pháp Niệm Xứ: The position of insight into the truth that nothing has
reality in itself.
**
For more information, please see Tứ Niệm
Xứ.
Pháp Phi Pháp: Dharmadharma (skt)—Real and unreal—Thing and nothing—Being
and non-being.
Pháp Phục: Kasaya (skt)—Pháp Y hay áo cà sa của Tăng Ni—Dharma
garment, the robe—The religious dress, general name of monastic garments.
Pháp Phược: See Pháp Chấp.
Pháp Quang Định: Đèn chân lý—Bồ Tát sơ địa chứng đắc phép nầy thì có thể
phóng ra tuệ quang (pháp quang định)—Samadhi the light of Truth, that of the
bodhisattva in the first stage.
Pháp Sa: Kashgar (skt)—Theo Eitel trong Trung Anh Tự Điển, Kashgar
từng là một vương quốc cổ ở trung Á—According to The Dictionary of
Chinese-English Buddhist Terms composed by Professor Soothill, Kashgar was an
ancient Buddhistic kingdom in Central Asia.
Pháp Sơn: Núi chân lý Phật Pháp—Buddha-truth mountain, i.e. the
exalted dharma.
Pháp Số: Phạm trù hay số của các pháp môn như tam giới, ngũ uẩn,
ngũ vị, tứ đế, lục đạo, mười hai nhân duyên, ba mươi bảy phẩm trợ đạo, vân
vân—The categories of Buddhism such as the three realms, five skandhas, five
regions, four dogmas, six paths, twelve nidanas, and thirty-seven Aids to
Enlightenment, etc.
Pháp Sư: Dharma-bhanaka (skt)—Expounder of the Law.
1) Bậc tu hành tinh thông Phật pháp, xứng đáng làm thầy của
người khác—A Buddhist teacher—Master of the Law—Teacher of the Law—Dharma
teacher (master).
2) Nhà sư chuyên giảng pháp—Có năm loại: A Buddhist monk who
preaches the Buddha-truth. There are five different kinds:
i) Thụ Trì Pháp Sư: A custodian of the
sutras.
ii) Đọc Kinh Pháp Sư: Reader.
iii) Tụng Kinh Pháp Sư: Intoner.
iv) Giải Thuyết Pháp Sư: Expounder.
v) Thư Tả Pháp Sư: Copier.
Pháp Sự: Phật Sự—Dharma work—Religious affairs.
Pháp Tài: Pháp nầy cũng có thể đem lại lợi nhuận cho mọi người như
tiền tài đem lai niềm vui hạnh phúc cho người thế tục—The riches of the Law, or
the law as wealth.
Pháp Tàng: Chân lý Phật Pháp là dấu hiệu tiêu biểu cho sức mạnh chế
ngự ma quân—The standard of Buddha-truth as an emblem of power over the hosts
of Mara.
Pháp Tạng: Dharmakara (skt)—Phật Pháp Tạng—Như Lai Tạng.
1) Lý của pháp tính hay pháp tính hàm chứa vô lượng đức tánh
trong vũ trụ—Dharma-store which contains innumerable dharma-nature in the
universe.
2) Chân lý tuyệt đối hàm chứa nơi vạn pháp trong vũ trụ, cũng
là nguồn gốc căn bản của vạn pháp: The absolute, unitary storehouse of the
universe, the primal source of all things.
3) Kho Pháp Bảo kinh điển, chứa những kim ngôn ngọc ngữ của
Phật: The treasury of Buddha’s teaching, the sutras, etc.
4) Thư viện Phật Giáo: Any Buddhist library.
5) Pháp Tạng Tỳ Kheo, một trong những tiền thân của Đức Phật A
Di Đà: Dharmakara, mine of the Law; one of the incarnations of Amitabha.
6) Hiền Thủ Pháp Tạng, tên người sáng lập ra tông Hoa Nghiêm:
Hsien-Shou-Fa-Tsang, name of the founder of the Hua-Yen Schol.
Pháp Tạng Bộ: Dharmaguptikas (skt)—Pháp Tạng Bộ tách rời ra khỏi Hóa Địa
Bộ do sự khác biệt về điểm nên cúng dường Phật hay cúng dường Tăng Bảo. Bộ phái
nầy chú trọng việc cúng dường Phật và rất tôn kính các bảo tháp thờ Phật như
được ghi rõ trong Luật Tạng của họ. Giống như Hóa Địa Bộ, họ tin là các A La
Hán đã đoạn trừ hết dục vọng, và những người ngoại đạo không thể có được những
quyền lực siêu nhiên. Trường phái nầy một thời phổ biến ở Trung Á và Trung Hoa.
Họ có Kinh, Luật, và Luận Tạng riêng. Các tu viện ở Trung Hoa đều theo các cấm
giới của họ—The Dharmaguptikas broke away from the Mahisasakas with whom they
differed on points dealing with gifts to the Buddha or to the Sangha. This
school believed in offering gifts to the Buddha and greatly revered the stupas
of the Buddha as is clear from their rules (Vinaya). Like the Mahisasakas, they
believed that an Arhat was free from passion and that heretics could not gain
supernatural powers. This school was once popular in Central Asia and China.
They had their own Sutra, Vinaya, and Abhidharma literature. The rules of their
distinctive Pratimoksa were followed in the monasteries of China.
Pháp Tánh: Tathagata-garbha or Dharmata (skt)—Chơn tánh tuyệt đối của
vạn hữu là bất biến, bất chuyển và vượt ra ngoài mọi khái niệm phân
biệt—Dharma-nature—The nature underlying all things—Thusness—True Suchness—The
absolute, the true nature of all things which is immutable, immovable and
beyond all concepts and distinctions. Dharmata (pháp tánh) or
Dharma-nature, or the nature underlying all things has numerous alternative
forms:
1) Pháp định: Inherent dharma or Buddha-nature.
2) Pháp trụ: Abiding dharma-nature.
3) Pháp giới: Dharmaksetra—Realm of dharma.
4) Pháp thân: Dharmakaya—Embodiment of dharma.
5) Thực tế: Region of reality.
6) Thực tướng: Reality.
7) Không tánh: Nature of the Void—Immaterial nature.
8) Phật tánh: Buddha-nature.
9) Vô tướng: Appearance of nothingness--Immateriality.
10) Chân như: Bhutatathata.
11) Như Lai tạng: Tathagatagarbha.
12) Bình đẳng tánh: Universal nature.
13) Ly sanh tánh: Immortal nature.
14) Vô ngã tánh: Impersonal nature.
15) Hư định giới: Realm of abstraction.
16) Bất biến dị tánh: Immutable nature.
17) Bất tư nghì giới: Realm beyond thought.
18) Tự tánh thanh tịnh tâm: Mind of absolute purity, or
unsulliedness.
Pháp Tánh Chân Như: Pháp tánh và chân như (khác tên nhưng tự thể giống
nhau)—Dharma-nature and bhutatathata.
Pháp Tánh Độ: The ksetra (skt)—Tánh Độ hay cõi mà pháp tánh thân (chơn
như) an trụ—Region of the dharma-nature, i.e. the bhutatathata.
Pháp Tánh Hải: Pháp tánh sâu rộng, không thể đo lường được, ví như biển
cả bao la—The ocean of the dharma-nature, vast, unfathomable.
Pháp Tánh Phật: Dharmatabuddha (skt)—Đức Phật của chính bản thể, từ Pháp
Thân Phật trong khía cạnh tuyệt đối của nó—The Buddha as Essence itself, i.e.,
the Dharmakaya in its absolute aspect.
Pháp Tánh Sở Lưu Phật: Dharmatanishyanda-buddha (skt)—Đức Phật được quan niệm như
là phát xuất từ bản thể tối hậu của các sự vật, tức là, một hình tướng
của tuyệt đối được hiện ra—The Buddha conceived as flowing out of the ultimate
essence of things, that is, a manifested form of the Absolute.
Pháp Tánh Sơn: Pháp tánh như núi, cố định, không lay chuyển được—The
dharma-nature as a mountain, i.e. fixed, immovable.
Pháp Tánh Tam Muội: Samadhi as the Dharma-nature.
Pháp Tánh Thân: See Pháp Thân.
Pháp Tánh Thủy: Nước pháp cam lồ của Pháp Tánh (thanh tịnh)—The
“sweet-dew” water of the dharma-nature (pure).
Pháp Tánh Thường Lạc: Pháp tánh (một tên khác của niết bàn) nên có đầy đủ tứ
tánh thường lạc ngã tịnh—The eternity and bliss of the dharma-nature.
Pháp Tánh Tông: Trường phái (Hoa Nghiêm, Thiên Thai, Chân Ngôn) cho rằng
vạn hữu đều xuất phát từ thật tánh chân như—Sects (Hua-Yen, T’ien-T’ai,
Shingnon) which hold that all things proceed from the bhutatathata (all
phenomena are of the same essence as the noumena).
Pháp Tánh Tùy Duyên: Pháp tánh tùy duyên hay chân như tùy duyên. Thể của pháp
tánh tùy theo nhiễm duyên mà sanh ra, có thể là tĩnh hay động; khi động thì
hoàn cảnh bên ngoài trở nên ô nhiễm, mà gây nên phiền não; khi tĩnh là không ô
nhiễm hay niết bàn. Khi tĩnh như tánh của nước, khi động như tánh của sóng—The
dharma-nature in the sphere of illusion. Dharma-nature, or bhutatathata, in its
phenomenal character; the dharma-nature may be static or dynamic; when dynamic
it may by environment either become sullied, producing the world of illusion,
or remain unsullied, resulting in nirvana. Static, it is like a smooth sea;
dynamic, to its waves.
Pháp Tánh Tùy Vọng: See Pháp Tánh Tùy Duyên.
Pháp Tập: See Pháp Hội.
Pháp Thanh Tịnh: Dharmaviraja (skt)—Chân lý thanh tịnh—Truth immaculate.
Pháp Thành: Phật pháp là kinh thành ngăn giữ không cho tà ngụy xâm
nhập; kinh điển là thành trì bảo hộ chân lý—Dharma as a citadel against the
false; the secure nirvana abode—The sutras as the guardian of truth.
Pháp Thành Tựu: Siddhi (skt)—Sự thành tựu của giáo pháp là không thể nghĩ
bàn—The success of the law is unconceivable.
Pháp Thân: Dharmakaya (skt).
(A) Nghĩa của Pháp thân—The meanings of Dharmakaya:
1) Pháp thân là cái thân của Pháp, theo đó Dharma có nghĩa là
phép tắc, tổ chức, cơ cấu, hoặc nguyên lý điều hành. Nhưng chữ Dharma còn có
nhiều nghĩa sâu xa hơn, nhất là khi ghép với chữ Kaya thành Dharmakaya. Nó gợi
lên một cá thể, một tánh cách người. Chân lý tối cao của đạo Phật không phải
chỉ là một khái niệm trừu tượng như vậy, trái lại nó sống động với tất cả ý
nghĩa, thông suốt, và minh mẫn, và nhất là với tình thương thuần túy, gột sạch
tất cả bệnh tật và bợn nhơ của con người: Dharmakaya is usually rendered
“Law-body” where Dharma is understood in the sense of of “law,”
“organization,” “systematization,” or “regulative principle.” But really in
Buddhism, Dharma has a very much more comprehensive meaning. Especially when
Dharma is coupled with Kaya. Dharmakaya implies the notion of personality. The
highest reality is not a mere abstraction, it is very much alive with sense and
awareness and intelligence, and, above all, with love purged of human
infirmities and defilements.
2) Pháp thân hay chân thân của Phật, thân thứ nhất trong tam
thân Phật—Dharma body—Embodiment of truth and Law—The spiritual of true
body—Nirmanakaya—The transformation Body of the Buddha—The Body-of-form of all
Buddhas which is manifested for the sake of men who cannot yet approach the
Dharmakaya—The formless true body of Buddhahood. The first of the Trikaya.
3) Pháp thân là một quan niệm hệ trọng trong giáo lý Phật giáo,
chỉ vào thực tại của muôn vật hoặc pháp: Dharmakaya or the law body is an
important conception in Buddhist doctrine of reality, or things.
4) Theo Thiền Sư D.T. Suzuki trong Cốt Tủy Đạo Phật, Pháp Thân
không có trí và bi. Pháp thân tự nó là trí hoặc là bi, tùy lúc ta cần nhấn mạnh
ở mặt nầy hay mặt khác. Nếu ta hình dung Pháp thân như hình ảnh hoặc phản ảnh
của chính ta sẳn có về con người là chúng ta lầm. Pháp thân không hề có thứ
thân nào mường tượng như vậy. Pháp Thân là Tâm, là miếng đất của hành động, tại
đó bi và trí hòa đồng trong nhau, chuyển hóa cái nầy thành cái kia, và gây
thành nguồn năng lực kích động thế giới giác quan và tri thức: According to Zen
Master D.T. Suzuki in the Essence of Buddhism, the Dharmakaya is not the owner
of wisdom and compassion, he is the Wisdom or the Compassion, as either phase
of his being is emphasized for some special reason. We shall miss the point
entirely if we take him as somewhat resembling or reflecting the human
conception of man. He has no body in the sense we have a human body. He is
spirit, he is the field of action, if we can use this form of expression, where
wisdom and compassion are fused together, are transformed into each other, and
become the principle of vitality in the world of sense-intellect.
5) Theo triết học Trung Quán, Pháp là bản chất của vật tồn hữu,
là thực tại chung cực, là Tuyệt đối. Pháp thân là tánh chất căn bản của Đức
Phật. Đức Phật dùng Pháp thân để thể nghiệm sự đồng nhất của Ngài với Pháp hoặc
Tuyệt Đối, và thể nghiệm sự thống nhất của Ngài với tất cả chúng sanh. Pháp
thân là một loại tồn hữu hiểu biết, từ bi, là đầu nguồn vô tận của tình yêu
thương và lòng từ bi. Khi một đệ tử của Phật là Bát Ca La sắp tịch diệt, đã bày
tỏ một cách nhiệt thành sự mong muốn được trông thấy Đức Phật tận mắt. Đức Phật
bảo Bát Ca Lê rằng: “Nếu ngươi thấy Pháp thì đó chính là thấy ta, ngươi thấy Ta
cũng chính là thấy Pháp.”—According to the Madhyamaka philosophy, Dharma is the
essence of being, the ultimate Reality, the Absolute. The Dharmakaya is the
esential nature of the Buddha. As Dharmakaya, the Buddha experiences his
identity with Dharma or the Absolute and his unity with all beings. The
Dharmakaya is a knowing and loving, an inexhaustible fountain head of love and
compassion. When the Buddha’s disciple, Vakkali, was on his death, he addressed
his desire to see the Buddha in person. On that occasion, the Buddha remarked:
“He who sees the Dharma sees Me. He who sees Me sees the Dharma.”
(B) Phân loại Pháp Thân—Categories of Dharmakaya:
1) Hai loại Pháp Thân—Two kinds of Dharmakaya:
a) Tổng Tướng Pháp Thân: The unity of dharmakaya.
b) Biệt Tướng Pháp Thân: The diversity of dharmakaya.
2) Hai loại Pháp thân khác—Other two kinds of Dharmakaya: Theo
Giáo Sư Junjiro Takakusu trong Cương Yếu Triết Học Phật Giáo, có hai loại Pháp
Thân là bản thân giáo pháp và bản thân lý thể—According to Prof. Junjiro
Takakusu in The Essentials of Buddhist Philosophy, Dharmakaya has two senses:
a) Bản thân giáo pháp: Scripture-body—Chỉ cho giáo điển tồn tại
làm biểu tượng cho bản thân của Phật sau khi ngài khuất bóng—Scripture-body
means that the teaching remains as representative of the body after the
Buddha’s demise.
b) Bản thân lý thể: Ideal-body—Chỉ cho giác ngộ như là bản
thân Vô tướng—The Ideal-body means the Enlightenment as a
Formless-body.
** For more information, please see Nhị Pháp
Pháp Thân Bồ Tát: See Pháp Thân Đại Sĩ.
Pháp Thân Đại Sĩ: Pháp Thân Bồ Tát—Theo tông Thiên Thai, đây là bậc Bồ Tát
mới lìa bỏ được một phần của vô minh mà hiển hiện được một phần pháp tính (Bồ
Tát từ sơ địa trở lên)—According to the T’ien-T’ai sect, the Dharmakaya
Mahasattva is one who has partially freed himself from illusion and partially
attained the six spiritual powers (Lục thông). He is above the initial
stage.
Pháp Thân Hóa Sanh: The dharmakaya, or spiritual body, born or formed on a
disciple’s conversion.
Pháp Thân Huệ Mệnh: See Pháp mệnh.
Pháp Thân Kệ: Dharmakaya-gatha (skt)—See Duyên Khởi Kệ and Pháp Thân Xá
Lợi.
Pháp Thân Lưu Chuyển: Chân Như là thể của pháp thân. Chân Như có hai nghĩa bất
biến và tùy duyên. Theo nghĩa tùy duyên mà bị ràng buộc với các duyên nhiễm và
tịnh để biến sanh ra y báo và chánh báo trong thập giới (pháp thân trôi chảy
trong dòng chúng sanh)—Dharmakaya in its phenomenal character, conceived as
becoming, as expressing itself in the stream of being.
Pháp Thân Như Lai: The Dharmakaya Tathagata (skt)—Pháp thân tuy không đến
không đi, nhưng dựa vào ẩn mật của Như Lai Tạng mà hiển hiện làm pháp thân—The
Buddha who reveals the spiritual body.
Pháp Thân Phật: Thể của pháp tính (có cái đức giác tri) gọi là Pháp Thân
Phật—The Dharmakaya Buddha.
Pháp Thân Quán: Meditation on (insight into) the Dharmakaya.
Pháp Thân Tạng: Pháp thân tạng là nơi tồn trữ pháp thân, là tinh yếu của
Phật quả, bằng quán chiếu (thiền quán) mà bậc Thánh đạt được—The storehouse of
the Dharmakaya—The essence of Buddhahood by contemplating which the holy man
attains to it.
Pháp Thân Thanh Tịnh: The pure dharmabody.
Pháp Thân Tháp: Tháp có đặt xá lợi Phật. Mật giáo lấy chữ “Tông” trong
tiếng Phạn là Pháp Thân (vì chữ “Tông” là hạt giống pháp giới, hình dáng như
tháp tròn)—The pagoda where abides a spiritual relic of Buddha; the esoteric
sect uses the letter “Tsung” as such an abode of the dharmakaya.
Pháp Thân Thể Tánh: Thể tánh của pháp thân—The embodiment or totality, or
nature of the Dharmakaya.
1) Tiểu Thừa Pháp Thân Thể Tánh: Trong Tiểu Thừa, Phật tánh là
cái gì tuyệt đối, không thể nghĩ bàn, không thể nói về lý tánh, mà chỉ nói về
ngũ phần pháp thân hay ngũ phần công đức của giới, định, tuệ, giải thoát, và
giải thoát tri kiến—In Hinayana the Buddha-nature in its absolute side is
described as not discussed, being synonymous with the five divisions of the
commandments, meditation, wisdom, release, and doctrine.
2) Đại Thừa Pháp Thân Thể Tánh—In the Mahayana:
a) Đại Thừa Tam Luận Tông của Ngài Long Thọ lấy thực tướng làm
pháp thân. Thực tướng là lý không, là chân không, là vô tướng, mà chứa đựng tất
cả các pháp. Đây là thể tính của pháp thân—The Madhyamika School of Nagarjuna
defines the absolute or ultimate reality as the formless which contains
all forms, the essence of being, the noumenon of the other two manifestations
of the Triratna.
b) Pháp Tướng Tông hay Duy Thức Tông định nghĩa pháp thân thể
tính như sau—The Dharmalaksana School defines the nature of the
dharmakaya as:
· Pháp thân có đủ ba thân: The nature
or essence of the whole Triratna.
· Pháp thân trong ba thân: The
particular form of the Dharma in that trinity.
c) Nhất Thừa Tông của Hoa Nghiêm và Thiên Thai thì cho
rằng “Pháp Thân” là chân như, là lý và trí bất khả phân—The One-Vehicle Schools
represented by the Hua-Yen and T’ien-T’ai sects, consider the nature of the
dharmakaya to be the Bhutatathata, noumenon and wisdom being one and
undivided.
d) Chân Ngôn Tông thì lấy lục đại làm Pháp Thân Thể Tính—The
Shingon sect takes the six elements as the nature of dharmakaya:
· Lý Pháp Thân: Lấy ngũ đại (đất,
nước, lửa, gió, hư không) làm trí hay căn bản pháp thân—Takes the sixth
elements (earth, water, fire, air, space) as noumenon or fundamental
Dharmakaya.
· Trí Pháp Thân: Lấy tâm làm Trí Pháp
Thân—Takes mind (intelligence or knowledge) as the wisdom dharmakaya.
Pháp Thân Trí: The wisdom or expression of the Dharmakaya.
Pháp Thân Tuệ Mệnh: The wisdom life of the dharmakaya.
Pháp Thân Xá Lợi: Sarira (skt)—Pháp thân xá lợi của Đức Phật, gồm những kinh
điển, những bài kệ, và lý trung đạo thực tướng bất biến mà Đức Phật từng thuyết
giảng—The spiritual relics of the Buddha, his sutras, or verses, his doctrine
and immutable law.
Pháp Thần: Phật là Pháp Vương, chư Bồ Tát là Pháp Thần hay bề tôi của
Pháp Vương—Ministers of the Law, i.e. Bodhisattvas; the Buddha is King of the
Law, these Bodhisattvas are his ministers.
Pháp Thể:
1) Thể tính của chư pháp (hữu vi và vô vi)—Embodiment of the
Law, or of things.
a) Vi Diệu Pháp có 75 pháp thể: The Abhidharma has 75.
b) Thành Thực Tông có 84: The Satyasiddhi-sastra has 84.
c) Du Già hay Duy Thức Luận có 100: The Yogacara has 100.
2) Vị Tăng: A monk.
Pháp Thệ: Một lời thệ nguyện khi phát tâm tu hành—A religious vow.
Pháp Thí: Thuyết pháp hay ban bố chân lý Phật pháp, là một trong
những pháp cúng dường. Cúng dường pháp là pháp cúng dường cao tột vì nó giúp
người nghe có cơ duyên vượt thoát luân hồi sanh tử để đạt tới Phật quả—Truth-giving—Offering
of the Buddha-truth—Among the various offerings to the Buddhas, the offering of
the Dharma is the highest because it enables the audience to transcend Birth
and Death and ultimately attain Buddhahood—The almsgiving of the Buddha-truth.
**
For more information, please see Tam Bố
Pháp Thí Cúng Dường: See Pháp thí.
Pháp Thiên: Dharmadeva (skt)—Một vị Tăng tại tu viện Na Lan Đà, dưới
tên Pháp Thiên ngài đã dịch 46 tác phẩm từ năm 973 đến năm 981, và dưới tên
Pháp Hiền ngài đã dịch 72 tác phẩm từ năm 982 đến năm 1001—A monk from
Nalanda-samgharama who translated forty-six works under this name from 973 to
981, and under the name of Dharmabhadra seventy-two works from 982-1001.
Pháp Thông Thiện Hỷ: Thiền Sư Pháp Thông Thiện Hỷ—Zen Master Pháp Thông Thiện
Hỷ—Thiền Sư Việt Nam, quê tại Nam Việt. Ngài là Pháp tử đời thứ 36 dòng Thiền
Tào Động. Ngài khai sơn ngôi chùa Long Ẩn trên núi Long Ẩn, tỉnh Phước Long, có
lẽ vào năm 1733. Hầu hết cuộc đời ngài, ngài chấn hưng và hoằng hóa Phật giáo
tại Nam Việt. Sau khi ngài thị tịch, đệ tử xây tháp và thờ ngài ngay trước
chùa—A Vietnamese Zen Master from South Vietnam. He was the Dharma heir of the
thirty-sixth generation of the T’ao-T’ung Zen Sect. Probably in 1733, he built
Long Ẩn Temple on Mount Long Ẩn, in Phước Long province. He spent most of his
life to revive and expand Buddhism in the South. After he passed away, to honor
him, his disciples built his stupa at the right front of the Temple.
Pháp Thụ: Cây Pháp, hay Phật pháp có khả năng giúp người ta thu được
quả vị Niết Bàn—The dharma-tree or Buddha-teaching which bears nirvana
fruit.
Pháp Thuận: Thiền sư Pháp Thuận (914-990)—Zen Master Pháp Thuận
(914-990)—Thiền sư Việt Nam, sanh năm 914 tại Bắc Việt. Sư xuất gia từ thuở còn
rất nhỏ, sau thọ giới với Thiền sư Long Thọ Phù Trì và sau đó trở thành Pháp
tử, đời thứ mười của dòng Tỳ Ni Đa Lưu Chi. Vua Lê thường mời sư vào triều bàn
việc chánh trị và ngoại giao và xem sư như là Quốc Sư. Sư thị tịch năm 990, thọ
76 tuổi—Zen master Pháp Thuận, a Vietnamese Zen master, born in 914 in North
Vietnam. He left home since he was very young. Later he received precepts from
Zen Master Long Thọ Phù Trì and became the Dharma heir of the tenth
lineage of the Vinitaruci Sect. He was always invited to the Royal Palace by
King Lê to discuss the national political and foreign affairs. King Lê always
considered him as the National Teacher. He passed away in 990 A.D. at the age
of 76.
Pháp Thủy: Chân Lý Phật Pháp giống như nước có khả năng rửa sạch mọi
uế nhiễm phiền não—The Buddha-truth likened to water, able to wash away the
stains of illusion.
Pháp Thuyền: Pháp Châu—Thuyền Bát Nhã (thuyền Phật pháp) đưa con người
từ biển sanh tử luân hồi sang bờ giác ngộ Niết bàn—The barque of Buddha-truth
which ferries men out from the sea of mortality and reincarnation to
enlightenment and nirvana.
Pháp Thư: Dharma book.
Pháp Thực: Dharmahara (skt).
1) Những thức ăn đúng theo quy định hay những thức ăn đúng theo
phép tắc do Phật chế định—Diet in harmony with the rules in Buddhism.
2) Chân lý là pháp thực: Truth is dharma-food.
3) For more information, please see Dharmahara in Sanskrit/Pali-Vietnamese
Section.
Pháp Thực Thời: Quy định thời gian ăn uống, trước chứ không sau giờ
ngọ—The regulation time for meals, at or before noon, not after.
Pháp Thực Tướng: Immortal reality.
Pháp Thường Đại Mai Thiền Sư: Zen master Fa-Chang-T’a-Mei—See Đại Mai Pháp Thường Thiền
Sư.
Pháp Tính Độ: See Pháp Giới.
Pháp Trai Nhựt: Ngày trì trai giữ giới thường vào mỗi nửa tháng. Và sáu
ngày giữ tám giới khác trong tháng, tổng cộng là tám ngày Bát Quan Trai trong
tháng. Trong những ngày nầy Phật tử thuần thành thường giữ Bát quan Trai
giới—The day of abstinence observed at the end of each half month. Also the six
abstinence days, in all making the eight days for keeping the eight
commandments. On these days Good Buddhists always keep the eight commandments.
Pháp Trần: Dhammarammana (p)—Dharma-alambana (skt)—Pháp là đối tượng
của tâm hay của ý căn, hay những ý nghĩ tiến triển từ sự tiếp xúc với đối tượng
cảm nhận được trong tâm—The mental objects—Object of the mind or of mind-sense,
or thought that proceed from contact with sensible objects in the mind.
Pháp Trí: Dhamma-jnana (p)—Vô Lậu Trí hay sự hiểu biết của bậc giác
ngộ—Enlightened understanding—Dharma-wisdom, which enables one to understand
the law—The understanding of the law.
Pháp Trụ: Dharmasthitita (skt)
1) Sự tương tục của hiện hữu: Continuity of existence.
2) Diệu lý của chân như dừng trụ trong hết thảy các pháp—Dharma
abode, i.e., the omnipresent bhutatathata in all things.
*For
more information, please see Pháp Định.
Pháp Trường: Nơi dành riêng cho việc tu tập trong tự viện—Any place set
aside for religious practices, or purposes.
Pháp Tu Bất Nhị: Đa phần chúng ta hãy còn vướng mắc vào nhị nguyên nên
không thể nhận rõ đâu là tinh túy, đâu là hình tướng bên ngoài, đâu là hiện
hữu, đâu là không hiện hữu, danh sắc hay hiện tượng, vân vân. Chúng ta thường
ôm lấy tinh túy và chối bỏ hình tướng bên ngoài, ôm lấy tánh không và chối bỏ
sự hiện hữu, vân vân. Đây là loại tà kiến tạo ra nhiều tranh cãi và nghi nan.
Thật ra có sự hổ tương giữa tâm linh và hiện tượng. Hành giả nên tự hòa giải
với chính mình để loại những vướng mắc không cần thiết—Non-dual Method—Most of
us are still attached to duality and have not reconciled essence and marks,
existence and non-existence, noumenon and phenomena. We embrace essence and
reject marks, we embrace non-existence (emptiness) and reject existence and so
on. This kind of wrong view creates a lot of disputes, doubts and perplexity.
In fact, there is mutual identity between noumenon and phenomena, phenomena are
noumenon, noumenon is phenomena. Buddhist cultivators should reconcile all things and eliminate this unnecessary attachment.
Pháp Tuân Thạch Điền: Zen master Fa-Hsun-Shih-T’ien (1170-1244)—Thiền sư Trung
Hoa, người đã quan ngại đến sự tồn vong của Thiền, nhưng qua bài thơ ngài lại
cả quyết: “Con đường của Tổ tông nhà Thiền thật sâu và hiếm có ai đi được. Nó
sâu thẳm mịt mù hơn cái hố sâu không đáy; khỏi cần phải đưa tay giúp đỡ những
khách bộ hành, cứ để cho rong rêu trước sân mặc tình xanh lên.” (Tổ sư môn hạ
tuyệt nhân hành, thâm hiểm quá ư vạn nhẫn khanh, thùy thủ bất năng không phí
lực, Nhiệm giao đường thượng lục đài sanh). Theo Thiền sư D.T. Suzuki trong
Thiền Luận, Tập II, thừa nhận rằng phong thái của Thiền là phải thế. Tuy nhiên,
ngài cho rằng khi rong rêu nơi cửa Thiền chưa từng bị dẫm đạp bởi những
bước chân của một chúng sanh nào, thì Thiền sẽ thành ra cái gì? Phải làm sao
cho con đường khả dĩ đi được, ít ra trong mức độ nào đó; phải khám phá ra một
vài phương tiện giả tạm hầu dễ lôi cuốn những tâm hồn một ngày nào đó trở thành
truyền nhân đích thực của Thiền—A Chinese Zen master in the end of the twelfth
century. He was so concerned about the destiny of Zen, but he was so determined
that there was no other way to penetrate into it. Through a poem he said: “Very
dew indeed there are who can walk the path of our Fathers! In depth and
steepness an abysmal pit; uselessly I extend the hand to help the passengers;
let the moss in my front court grow as green as it chooses.” According to Zen
master D.T. Suzuki in the Essays in Zen Buddhism, Book II, this view of Zen is
what we must expect of course of a genuine Zen master. However, when the moss
of the Zen courtyard is never disturbed by the footsteps of any human beings, what
will become of Zen? The path must be made walkable, to a certain extent at
least; some artificial means must be devised to attract some minds who may one
day turn out to be true transmitters of Zen.
Pháp Tùy Duyên: Giáo pháp của Phật mà mỗi người nghe hiểu và lợi lạc khác
nhau—Indeterminate teaching—The teaching of the Buddha from which his listeners
each knowing received a different benefit.
Pháp Tứ Y: Bốn thứ y theo về pháp—The four trusts of dharma:
1) Y Pháp Bất Y Nhân: Y theo pháp chẳng y theo người—Trust in
the Law, not in men—Trust in the truth which is eternal, rather than in man,
even its propagator.
2) Y Liễu Nghĩa Kinh, Bất Y Bất Liễu Nghĩa Kinh: Y theo kinh
liễu nghĩa, chẳng y theo kinh bất liễu nghĩa—Trust in sutras containing
ultimate truth—Trust in the perfect meaning (the truth of the middle way) of
the sutras.
3) Y Nghĩa Bất Y Ngữ: Dựa theo nghĩa, chứ không dựa theo ngôn
ngữ (ngôn ngữ chỉ là công cụ để chuyên chở ý nghĩa mà thôi, không nên câu
chấp)—Trust in truth, not in words—Trust in the meaning or spirit, not the
letter.
4) Y Trí Bất Y Thức: Y Thánh Trí Bất Y Phàm Trí (tâm vọng tưởng
được khởi lên bởi lục trần)—Trust in wisdom growing out of eternal truth
and not in illusory knowledge—Trust in the Buddha’s wisdom rather than mere
knowledge.
*For more information, please see Tứ
Y Pháp.
Pháp Tử: Người đắc pháp hay một môn đệ nhà Thiền đã đạt đến cùng
một mức độ giác ngộ như Thầy và đã được Thầy cho phép thực hiện việc truyền bá
giáo lý của Thầy. Người đắc pháp có thể là một cư sĩ dù nam hay nữ. Luc Tổ Huệ
Năng cũng là một cư sĩ khi ông nhận ấn chứng từ Ngũõ Tổ (Hoàng Nhẫn)—Child of
the Dharma or Dharma Successor—One who makes his living by following Buddhism—A
Zen disciple who has reached the same degree of enlightenment as his master and
been given permission to carry on his line of teaching. A Dharma-Sucessor may
be a layman or laywoman. Hui-Neng, the Sixth Patriarch, was a layman when he
received the seal of transmission from the Fifth Patriarch.
Pháp Tự Tại: Bồ tát có khả năng thuyết pháp không ngằn mé—A Bodhisattva’s complete dialectical freedom and power, so that he can expound
all things unimpeded.
Pháp Tự Tướng Tương Vi Nhân: Một trong bốn nhân Tương Vi (nhân trái nghịch nhau) trong
Nhân Minh, lập luận hay ý thứ trái lại với ngôn trần hay pháp tự tướng—One of
the four fallacies connected with the reason, in which the reason is contrary
to the truth of the premiss.
**
For more information, please see Nhân
Pháp Tướng:
1) Pháp tướng được ví với một vị Tăng cao hạ, có đạo đức lãnh
đạo Tăng đoàn: Dharma-generals, i.e. monks of high character and leadership.
2) Vẻ bề ngoài của vạn hữu: The aspects or characteristics of
things—Things.
Pháp Tướng Tông: Dharmalaksana (skt).
(A) Còn gọi là Du Già Tông, Nhiếp Luận Tông hay Duy Thức
Tông—Also called Yogacara Sect, Samparigraha School, or Consciousness-Only
School.
1) Theo Giáo Sư Junjiro Takakusu trong quyển “Cương Yếu Triết
Học Phật Giáo,” Pháp Tướng có nghĩa là “những sự tướng biểu hiện của các pháp.”
Pháp ở đây chỉ cho các sự thể thuộc vật chất và tinh thần (sắc và tâm), bởi vì
đối tượng chính của tông phái nầy là truy cứu về bản chất và phẩm tính
của mọi hiện hữu. Sơ Tổ của tông phái nầy là Ngài Vô Trước, anh ruột của ngài
Thế Thân, tác giả của bộ Du Già Sư Địa Luận. Tại Ấn Độ, đầu tiên tông nầy được
gọi là Du Già Tông, chỉ cho sự thực hành về phép quán tưởng. Sau khi trở về với
Đại Thừa, Thế Thân đã tập đại thành các quan điểm triết học của Du Già Tông, đã
quy định chủ điểm của tông nầy là “Duy Thức,” đặt sự hiện hữu của tất cả ngoại
giới nơi thức. Nói tắt là chỉ có thức hiện hữu. Trên phương diện thể tánh luận,
tông nầy đứng giữa các tông phái chấp “Hữu” và chấp “Vô.” Nó không chấp vào học
thuyết tất cả mọi sự thể đều hiện hữu, vì quan niệm rằng không có gì ngoài tác
động của tâm, cũng không chấp vào học thuyết chẳng có gì hiện hữu, vì quả quyết
rằng có sự hiện hữu của các thức. Tông nầy hoàn toàn tán đồng học thuyết “Trung
Đạo,” không bao giờ đi đến cực đoan của chủ trương “hữu luận” cũng như “vô
luận.” Như vậy tông nầy có thể được mệnh danh là “Duy Tâm Thực Tại Luận” hay
“Thức Tâm Luận.” Danh hiệu chính thức của nó là “Duy Thức,” hay Tánh Tướng Học,
khảo cứu về bản tánh và sự tướng của các pháp—According to Prof. Junjiro Takakusu
in The Essentials of Buddhist Philosophy, Dharma-laksana means “Characteristics
of Dharma,” Dharma here denoting things substantial and mental, or matter and
mind, for the chief object of this school is to investigate the nature and
qualities of all existences. The first founder of the school was Asanga, an
elder brother of Vasubandhu, who was the author of the text “Yogacara-bhumi.”
In India the school was formerly called Yogacara, which means the practice of
self-concentration. Vasubandhu, when he was converted to Mahayana by his
brother and succeeded in the systematizing the philosophical views of the
Yogacara School, designated the tenet of the school as Mere Ideation
(Vijnaptimatra), attributing the existence of all the outer world to inner
ideation. In short, holding that nothing but ideation exists. As to ontology
this school stands between the realistic and nihilistic schools,
given above. It adheres neither to the doctrine that all things exist,
because it takes the view that nothing outside the mind (mental activity)
exists, nor to the doctrine that nothing exists, because it asserts that
ideations do exist. It firmly adheres to the doctrine of the mean, neither
going to the extreme of the theory of existence nor to that of non-existence.
This school can, therefore, be called the “ideal-realism” or “Ideation Theory.”
The academic name of this school is “Mere Ideation,” or Vijnaptimatra (Ideation
Only), a study of Nature and Characteristics of dharmas or
elements.
2) Pháp Tướng tông tuy là duy thức, lại dùng khuôn mẫu của
phương pháp phân tích dùng trong các tông phái thuộc Thực tại và Hư vô luận, và
phân thế giới hiện hữu làm năm loại, gồm 100 pháp (see bách Pháp Pháp Tướng
Tông). Một đặc điểm là tông nầy chia Tâm làm tám thức, mỗi thức là một thực tại
biệt lập. Không có tông phái nào khác trong Phật Giáo có một học thuyết như
thế. Thêm vào năm thức (nhãn, nhĩ, tỷ, thiệt, thân) còn có giác quan thứ sáu, ý
thức; thức thứ bảy, tự ý thức; và thức thứ tám là tạng thức. Hai thức bảy và
tám được gọi là mạt na và a lại da thức: The Dharmalaksana, though idealistic,
takes the model of the analytical method used in the Realistic and Nihilistic
Schools, and classifies the world of becoming into five categories which are
subdivided into one hundred dharmas (see Bách Pháp Pháp Tướng Tông). A special
of this school is that the mind is divided into eight consciousnesses, each
being a separate reality. No other school of Buddhism has such a doctrine. In
addition to the first five mental faculties (eye, ear, tongue, skin-sense
or consciousnesses) there are the sixth, the sense-center, a general perceiving
organ or conscious mind; the seventh, the thought-center or the self-conscious
mind, and the eight, the store-center or store-consciousness. The last two are
called Manas (thought) and Alaya (store-consciousness).
a) Trong số tám thức nầy, năm phần đầu họp thành thức
(vijnana): Among these eight consciousnesses the former five constitute the
sense-consciousness (Vijnana).
b) Thứ sáu là trung tâm giác quan tạo các khái niệm do những
tri giác đạt được từ thế giới bên ngoài: The sixth, the sense-center, forms
conceptions out of the perceptions obtained from the outside.
c) Thứ bảy là ý (manas): The seventh is thought (Manas)—Mạt na
thức là trung tâm tư tưởng, suy nghĩ, yêu cầu và suy luận dựa trên nền tảng ý
thức—The seventh, the thought-center, thinks, wills and reasons on a
self-centered basis.
d) Thứ tám là tâm (citta): The eighth is mind (citta)—Thức thứ
tám là A Lại Da thức, chứa giữ những chủng tử, nghĩa là giữ những hiệu quả hay
năng lực của tất cả những hiện hành—The eighth, the store-center, store seeds,
i.e., keeps efficiency or energy for all manifestations.
e) Thức thứ sáu, bảy, và tám luôn luôn dựa vào nhau mà hoạt động,
bởi vì thức thứ sáu là tâm điểm chung cho tri giác và tri nhận hướng nội; nó
hoạt động hướng ngoại dựa trên mạt na thức, mà thức nầy lại dựa trên a lại da
thức. Mạt na đáp ứng cho tự thức, tự quan tâm hay những xu huớng vị kỷ. Nhiệm
vụ chủ thể của thức thứ tám được thức thứ bảy xem như là “Ngã” mặc dầu trong
thực tế không có gì là “Ngã” cả. Ý tưởng về “Ngã giả ảo” nầy làm nhiễm ô tất cả
những tư tưởng khiến khơi dậy ý tưởng về cá thể hay tự ngã: The sixth, the
seventh and the eighth always act on one another, for The sixth is the general
center of perception and cognition inwardly which acts outwardly on the basis
of the thought-center which inturn acts on the basis of the all-storing center.
The Manas is responsible for self-consciousness, self-interest, or selfish
motives. The subjective function of the eighth is seen and regarded by the
seventh as self (atman) thought in reality there is no such thing as self. This
false idea pollutes all thoughts and gives rise to an idea of individual or
personal ego or soul.
3) For more information, please see Tam Chủng Hiện Hữu.
(B) Còn gọi là Đại Thừa Duy Thức Tông. Tông nầy chia giáo pháp
của Phật ra làm ba thời kỳ—Mahayana Dharmalaksana school (Duy Thức Tông) which
devides the Buddha’s Teaching into three periods in which he taught:
1) A Hàm: The unreality of the ego.
2) Bát Nhã: The unreality of the djarmas.
3) Giải thâm mật: Sandhinirmocana-sutra—The middle or uniting
way.
(C) Nhiếp Luận Tông là tiền thân của Pháp Tướng Tông. Một tác
phẩm tiêu biểu của Đại Thừa Duy Tâm Luận được gọi là Nhiếp Đại Thừa Luận, do Vô
Trước viết vào thế kỷ thứ 5, và Thế Thân chú giải, được Phật Thủ dịch sang Hán
văn vào năm 531, và Chân Đế dịch vào năm 563; lại được ngài Huyền Trang dịch
lần nữa vào khoảng 648-649. Trong các bản dịch nầy, bản thứ hai của Chân Đế làm
căn bản cho Nhiếp Luận Tông ở Trung Hoa. Chân Đế quê ở Ujjayini, có lẽ quan hệ
đến đại học Valabhi, một trung tâm học Phật, ông đến Trung Hoa năm 548, và
trong khoảng thời gian từ đó đến năm 557, ông đã dịch 32 tác phẩm. Người ta nói
ông cũng viết trên 40 tác phẩm khoảng 200 quyển. Đối tượng chính của ông là
truyền bá học thuyết A Tỳ Đạt Ma Câu Xá và Nhiếp Đại Thừa Luận. Hoạt động văn
học và tôn giáo của ngài dường như đã có ảnh hưởng lớn trong tâm khảm của người
Trung Hoa qua sự kiện ngài đã có những đệ tử tài ba sau nầy. Chân Đế là người
đã thiết lập Câu Xá và Nhiếp Luận Tông. Hoạt động của ông được xếp ngang hàng
với ngài Cưu Ma La Thập, người xuất hiện trước ngài, và Huyền Trang người sanh
ra sau ngài—The Samparigraha (She-Lun) school, the forerunner of the
Dharmalaksana School. A representative work of Mahayana idealism named the
Acceptance of the Great Vehicle (Mahayana-samparigraha) was written by
Asanga in the fifth century, annotated by Vasubandhu (420-500), and translated
into Chinese in 531 by Buddhasanta, in 563 by Paramartha, and again by
Hsuan-Tsang during 648-649). Of these, the second, Paramartha’s translation,
laid the foundation of the She-Lun School in China. Paramartha, a native of
Ujjayini, probably connected with Valabhi University, a center of Buddhist
learning, came to China in 548, and between that time and 557 translated
thirty-two texts. He is also said to have written more than forty works,
altogether amounting to two hundred Chinese volumes. His chief object was to
propagate the doctrine of the Abhidharma-kosa and the Mahayana-samparigraha.
His literary and religious activity seems to have greatly influenced the
Chinese mind of the time as is testified by the fact that he had many able
pupils under him. Paramartha founded the realistic Kosa School, as we have seen
before, and the Samparigraha School. His activities can be compared only with
Kumarajiva who came before him and Hsuan-Tsang who came after him.
(D) Các dòng truyền thừa—Lines of transmission: Theo Giáo Sư
Junjiro Takakusu trong Cương Yếu Triết Học Phật Giáo, ở Ấn Độ, sau khi Thế Thân
tịch diệt, dường như có đến ba dòng truyền thừa của Du Già Duy Tâm
Luận—According to Prof. Junjiro Takakusu in The Essentials of Buddhist
Philosophy, in India, after the death of Vasubandhu, there seem to have been
three lines of transmission of Yogacara Idealism.
1) Dòng đầu tiên là vào thế kỷ thứ năm, truyền chi Trần Na
(Dignaga), Vô Tánh (Agotra) và Hộ Pháp (Dharmapala); trung tâm dòng nầy là
trường đại học Na Lan Đà. Giới Hiền gốc người Na Lan Đà và vị đệ tử là Huyền
Trang cũng thuộc dòng nầy: The first was the line of Dignaga in the fifth
century, Agotra, and Dharmapala whose center of transmission was Nalanda
University. Silabhadra of Nalanda and his Chinese pupil Hsuan-Tsang belong to
this line.
2) Dòng thứ hai là truyền chi Đức Tuệ (Gunamati) và An Huệ
(Sthiramati) mà nơi truyền thừa dường như là ở đại học Valabhi; Chân Đế, sáng
tổ Nhiếp Luận Tông ở Trung Hoa thuộc dòng nầy: The second was the line of
Gunamati and Sthiramati whose center of transmission seems to have been
Valabhi University; Paramartha, the founder of Shê-Lun School in China, belongs
to this line.
3) Dòng thứ ba là truyền chi của Nan Đà (Nanda), người mà giáo
nghĩa được Chân Đế theo đuổi, và Thắng Quân (Jayasena) người đã từng giảng dạy
nhiều vấn đề cho Huyền Trang. Dòng truyền thừa chót nầy không phát triển mấy ở
Ấn Độ và dường như sớm biến mất sau đó: The third was the line of Nanda, whose
tenet was followed by Paramartha, and Jayasena, who instructed Hsuan-Tsang on
certain questions. This last line of transmission did not flourish much in
India and seemed to have soon disappeared.
** For more information, please see Du Già
Pháp Tượng: Một vị thầy có thể dùng chánh pháp để uốn nắn đệ tử—Dharma
workman, a teacher able to mould his pupil.
Pháp Tỷ Lượng: Dùng cái nầy mà lượng định ra cái kia, như lấy cái sanh mà
suy luận ra cái chết—Inferring one thing from another, as from birth deducing
death.
**
For more information, please see Nhị
Pháp Uẩn: Giáo thuyết Phật pháp—The Buddha’s detailed teaching.
**
For more information, please see Pháp
Pháp Uyển: Vườn Pháp, chỉ Phật Giáo như một khu vườn sum suê tươi
tốt—The garden of Dharma, Buddhism.
Pháp Ứng: Tùy theo nhu cầu của chúng sanh ứng hiện Pháp
thân—Dharmakaya response, its response to the needs of all.
Pháp Văn: Văn chương Phật Giáo—The literature of Buddhism.
Pháp Vân: Dharmamegha (skt)—Phật pháp như đám mây lợi nhuận chúng
sanh—Buddhism as a fertilizing cloud.
Pháp Vân Đẳng Giác: Giai đoạn sau khi vượt qua Pháp Vân Địa là Đẳng Giác Địa
hay giác ngộ phổ trí (từ đây đế Phật quả chỉ còn một địa cuối cùng là Diệu
Giác)—The stage after the tenth bodhisattva stage, that of universal knowledge,
or enlightenment.
Pháp Vân Địa: Giai đoạn thứ mười nơi mà Phật pháp tiết ra những giọt
sương mai tinh khiết—The tenth bodhisattva stage, when the dharma everywhere
drop their sweet dew.
Pháp Vị: Dharmaniyamata (skt).
1) Chân Như: The bhutatathata—Dharma state.
2) Vị cam lồ của pháp: The “sweet-dew” taste or flavour of the
dharma.
3) Thứ tự hay ổn định của các sự vật, mỗi mỗi ở trong vị trí
riêng của nó: Orderliness or fixedness of things, each in its own position.
4) Ngôi thứ của một vị Tăng: The grade or position of a monk.
Pháp Vị: The taste or flavor of the Dharma.
Pháp Vị Tự Tại Chướng: Non-attainment of complete mastery of all things.
Pháp Vô Ngã: Dharmanairatmya (skt)—Selflessness of things.
1) Vạn hữu không có thực ngã, không có tự tính, không độc
lập—Things are without independent individuality, i.e. the tenet that things
have no independent reality, no reality in themselves—No permanent
individuality in or independence of things.
2) Cái ý niệm cho rằng không có tự tính hay ngã tạo nên tính
đặc thù của mỗi sự vật được những người theo Phật Giáo Đại Thừa khẳng định là
đặc biệt của họ chứ không phải của Tiểu Thừa. Ý niệm nầy thật tự nhiên vì ý
niệm về “không tính” là một trong những đặc điểm nổi bậc nhất của Đại Thừa, nên
thật là tự nhiên khi các học giả Đại Thừa đặc “Pháp Vô Ngã” ở một vị trí nổi
bậc trong triết học của họ: The idea that there is no self-substance or “Atman”
constituting the individuality of each object is insisted on by the followers
of Mahayana Buddhism to be their exclusive property, not shared by the
Hinayana. This idea is naturally true as the idea of “no self-substance” or
Dharmanairatmya is closely connected with that of “Sunyata” and the latter is
one of the most distinguishing marks of the Mahayana., it was natural for its
scholars to give the former a prominent position in their philosophy.
3) Trong Kinh Lăng Già, Đức Phật dạy: “Khi một vị Bồ Tát Ma ha
tát nhận ra rằng tất cả các pháp đều thoát ngoài tâm, mạt na, ý thức, ngũ pháp,
và ba tự tính, thì vị ấy được gọi là hiễu rõ thực nghĩa của “Pháp Vô Ngã.”—In
the Lankavatara Sutra, the Buddha taught: “When a Bodhisattva-mahasattva
recognizes that all dharmas are free from Citta, Manas, Manovijnana, the Five
Dharmas, and the Threefold Svabhava, he is said to understand well the real
significance of Dharmanairatmya.”—See Tâm, Mạt Na Thức, Ý Thức, Ngũ Pháp, and
Tam Không (B).
Pháp Vô Ngã Trí: Dharmanairatmyajnana (skt)—Năng lực về nhận biết nhờ đó mà
cái chân lý về “Pháp Vô Ngã” được chấp nhận—The knowledge or wisdom of the
dharmanairatmya, or the power of cognisance whereby the truth of Dharmanairatmya
is accepted.
** For more information, please see Pháp Vô
Ngã.
Pháp Vô Ngại Trí: Trí tuệ hay khả năng giảng giải đúng theo Chánh Pháp một
cách vô ngại—Wisdom or power of explanation in unembarrassed accord with the
Law, or Buddha-truth.
**
For more information, please see Vô Ngại
Pháp Vũ:
1) Mưa Pháp làm thấm nhuận chúng sanh: The rain of Buddha-truth
which fertilizes all beings.
2) Mái nhà Phật Pháp: Dharma roof, or canopy.
3) Tự Viện: Monastery.
Pháp Vui: See Pháp Hỷ.
Pháp Vực: Pháp Giới—The realm of dharma.
Pháp Vương: Dharmaraja (skt)—Phật là bậc Pháp Vương vì ngài tự do tự
tại, không bị lệ thuộc ràng buộc vào bấc cứ một pháp nào—King of the
Law—Buddha—Dharma King.
Pháp Vương Tử: Kumarabhuta (skt)—Cưu Ma La Phù Đa—Cưu Ma La Phù—Pháp
Vương tử hay Bồ Tát, người kế thừa ngôi vị của Phật để nối truyền Chánh
Pháp—Son of the Dharma-king—Bodhisattva—Dharma prince.
Pháp Uy Đức Lực: The august power of Dharma.
Pháp Xứng: See Dharmakirti in Sanskrit/Pali-Vietnamese Section.
Pháp Y: See Pháp Phục.
Pháp Yếu: Sự thiết yếu của chân lý—The essentials of the
truth.
Phát:
1) Phân Phát: To issue—To distribute—To give out—To send.
2) Phát Khởi: To shoot forth—To initiate—To start.
3) Tóc trên đầu: Hair of the head.
Phát Âm: To pronounce.
Phát Biểu: To express a view—To state.
Phát Bồ Đề Tâm: Khởi lên cái tư tưởng về sự chứng ngộ—To vow to devote the
mind to bodhi, or to awake the thought of enlightenment.
Phát Cáu: To lose one’s temper.
Phát Chân: Nói lên chân lý—To exhibit the truth, to tell the truth;
to manifest the bhutatathata or innate Buddha.
Phát Chẩn: To give alms to poor people.
Phát Cuồng: To go crazy—To go mad.
Phát Dục: To develop—To grow.
Phát Đại Nguyện: To make a strong resolve
Phát Đạt: To thrive—To flourish—To prosper.
Phát Điên: To go out of one’s mind—To go crazy—To go mad.
Phát Giác: To discover—To find out.
Phát Giảng: To commence expounding the truth
Phát Giận: To get angry.
Phát Giới: Phát giới cho đệ tử, để họ lấy đó mà tu trì—To bestow the
commandments on a disciple.
Phát Hành: To publish—To circulate—To issue.
Phát Hiện: To appear.
Phát Huy: To develop.
Phát Khiếp: Terrified.
Phát Khởi: To spring up—To begin—To develop—To stimulate.
Phát Khùng: To be beside oneself (out of control) with anger.
Phát Lồ: See Phát Lộ.
Phát Lộ: Phát lồ, hay bộc lộ rõ tội đã phạm phải không một chút nào
dấu diếm—To reveal—To manifest—To confess—To confess one’s negative actions to
all Buddhas.
Phát Luận: Bộ luận của Hoàng Phát ngoại đạo (ngoại đạo tóc vàng)—The
Sastra of the non-Buddhist Kapila.
Phát Lưu: To deport—Deportation.
Phát Mại: To put on sale.
Phát Minh: To invent.
Phát Ngộ: Awakened to the Way—Phát ngộ là có khả năng ngộ đạo hay
thấy được con đường dẫn đến giác ngộ, nhưng chưa đạt được giác ngộ—Awakened to
the Way means the ability to see the clear path toward attaining enlightenment,
but enlightenment itself is not yet attained.
Phát Ngôn: To speak.
Phát Ngôn Quyền: Right of speech.
Phát Ngôn Viên (Nhân): Speaker.
Phát Nguyện: To vow—To resolve—To make a vow—Một Phật tử chơn thuần nên
luôn phát khởi thệ nguyện rằng: “Phát tâm Bồ đề, tin sâu lý nhân quả, đọc tụng
kinh điển, khuyến tấn người tu hành, và cứu độ chúng sanh.”—A devoted Buddhist
should always vow: “Awaken mind with a longing for Bodhicitta, deeply believe
in the law of Cause and Effect, recite Mahayana sutras, encourage other
cultivators and save other sentient beings.”
Phát Nguyện Cần Phải Khẩn Thiết: Vows (to become a Buddha or to be reborn in the Pure Land)
should be earnest—Vows should be made in earnest.
Phát Nguyện Lơ Là Lấy Lệ: To vow in a perfunctory manner—Phật tử thuần thành không
nên phát nguyện lơ là—Devoted cultivator should never vow in a perfunctory
manner.
Phát Nguyện Sớm Thoát Luân Hồi: To vow to speedy escape the cycle of birth and death.
Phát Nguyện Vĩnh Cửu: Eternal vows.
Phát Nộ: To get angry—To be in a rage.
Phát Phối: See Phát lưu.
Phát Quang: Phát ra ánh sáng—To send forth light—To radiate—See Phóng
quang.
Phát Quang Địa: Địa thứ ba trong Thập Địa Bồ Tát—The third of the ten
stages of the development of a Bodhisattva into a Buddha—See Thập Địa Tam Thừa
(3).
Phát Sinh: To thrive—To produce—To grow—To initiate.
Phát Tài: To become wealthy—To grow rich.
Phát Tang: To announce the death of someone.
Phát Tâm:
1) Phát nguyện nơi tâm: Mental initiation or initiative—To make
up one’s mind.
2) Phát Bồ Đề Tâm, hay phát tâm nguyện cầu vô thượng Bồ Đề: To
start out for bodhi or perfect enlightenment—To show kindness of heart, give
alms.
Phát Tâm Cúng Dường: To make an offering with pious intent.
Phát Thanh: To broadcast.
Phát Tháp: Tháp cúng dường tóc Phật (Cư sĩ Cấp Cô Độc bạch với Đức
Phật rằng: Khi Đức Thế Tôn đi du hành các quốc độ, con không có dịp được nhìn
thấy ngài, xin ngài ban cho con vật gì để con chiêm ngưỡng cúng dường. Đức Phật
bèn ban cho móng tay và một nhúm tóc. Cấp Cô Độc bèn xin phép Phật cho dựng
Phát Tháp để tóc Phật và Trảo Tháp để móng tay Phật. Đức Phật đã hứa khả—A
pagoda over a hair of Buddha’s head.
Phát Thệ: To vow.
Phát Triển: To develop.
Phát Vãng: See Phát Lưu.
Phát Vi Diệu Âm: To produce wonderful sounds.
Phát Ý: Phát tâm—To resolve on—To have a mind to—See Phát Tâm.
Phạt:
1) Hình phạt: Punishment.
2) Chặt đứt cây: To cut (chop) down.
Phạt Giam: To imprison.
Phạt Lãng Già: Varanga (skt)—Tên của một vị thần—Name of a spirit or god.
Phạt Lạp Bì: Valabhi (skt)—Vương quốc và thành phố cổ nằm trên bờ biển
phía đông của Gujerat, Ấn Độ, còn gọi là Bắc La—An ancient kingdom and city on
the eastern coast of Gujerat, India, also known as northern Lata.
Phạt Lý Sa: Varsa (skt)—Tên bộ chủ số luận ngoại đạo—Name of a noted
Samkhya leader, Varsaganya.
Phạt Na Bà Kỳ: Vanavasin (skt)—Một trong mười sáu vị A La Hán—One of the
sixteen Arhats.
Phạt Triết La Đà La: See Phạt Xa La Đà La.
Phạt Vạ: To fine.
Phạt Xa La: Svastika (skt)—Phạt Xa La—Phược Bạch La—Phạt Triết Đa—Ba
Phát Xa La—Phạt Triết Xa La—Kim Cương Chấp—Dấu hiệu của sức mạnh có khả năng
chế ngự tất cả của Phật—Diamond club—The thunderbolt—The symbol of the
all-conquering power of Buddha.
Phạt Xa La Đà La: Trì hay Chấp Kim Cang—Tên chung của thần bộ tay cầm chày
Kim Cang—Vajradhara, the bearer of the vajra.
Phạt Xa La Phất Đa La: Vajraputra (skt)—Một trong mười sáu vị La Hán—One of the
sixteen arhats.
Phạt Xa La Phược La: Vajrajvala (skt)—Kim Cang Quang—The scintillation of the
diamond—The lightning.
Phẳng Lặng: Calm—Quiet.
Phẳng Phiu: Smooth—even—Level.
Phẩm: Varga (skt).
1) Phẩm chất: Character.
2) Phẩm Kinh: A chapter of a sutra.
3) Phẩm trật: Class—Series—Rank.
Phẩm Cách Cao Thượng: Noble quality.
Phẩm Chất: Quality.
Phẩm Chức: Conduct and function.
Phẩm Giá: Dignity.
Phẩm Hạnh: Quality.
Phẩm Phương Tiện: Tactfulness Chapter.
Phân:
1) Phân chia: To divide—To separate.
2) Phân nhiệm: A duty.
3) Phân ra: A share.
4) Phân số: A fractional part.
5) Thơm: Fragrant.
Phân Biệt: Vibhajya, Vibhaga, Prativikalpa, or Vikalpa (skt)
(A) Suy xét thức biệt các sự lý, có ba hình
thức—Discriminate—Discern—Divide. There are three forms of discrimination:
1) Tự tánh phân biệt: Natural discrimination (present objects).
2) Kế độ phân biệt: Calculating discrimination (future action).
3) Tùy niệm phân biệt: Discriminating by remembrance of affairs
that are past.
** Phân biệt không hợp với lý “Bình Đẳng Như Như” của
đạo Phật—Discrimination is incompatible with the truth of equal thusness in
Buddhism.
(B) Trong Kinh Lăng Già, phân biệt trái nghịch với sự hiểu biết
trực giác là sự hiểu biết vượt ngoài phân biệt. Trong cuộc sống thế tục
hằng ngày, nếu “phân biệt” được xử lý một cách hợp lý sẽ vận hành để sản sanh
ra những hiệu quả tốt, nhưng nó không thể đi sâu vào tâm thức mà chân lý tối
hậu tiềm ẩn trong đó. Để đánh thức chân lý ra khỏi giấc ngủ sâu, chúng ta phải
từ bỏ phân biệt—According to the Lankavatara Sutra, discrimination stands
contrasted to intuitive understanding which goes beyond discrimination.
In ordinary worldly life, discrimination, if properly dealt with, works to
produce good effects, but it is unable to penetrate into the depths of
consciousness where the ultimate truth is hidden. To awaken this from a deep
slumper, discrimination must be abandoned.
(C) Pháp Tướng hay Duy Thức tông cho rằng mọi hình thức chỉ là
sự phân biệt chứ không có ngoại lệ: The Mind-Only or Vijnaptimatra School of
Buddhism regards all forms without exception as “vikalpa.”
Phân Biệt Duyên: Vikalpapratyaya (skt)—Các điều kiện của phân
biệt—Conditions of discrimination.
Phân Biệt Đúng: Right discernment.
Phân Biệt Giữa Trạng Thái Tốt Và Xấu: To distinguish between good and bad states.
Phân Biệt Hý Luận: Vikalpaprapanca (skt)—Sự phân biệt và sự hý luận lang
bang—Discrimination and futile reasoning.
Phân Biệt Khởi: Phân biệt khởi là các mê hoặc khởi lên từ tư duy, giáo
pháp và thầy bạn, ngược lại với những phân biệt sai lầm được huân tập tự nhiên
hay là câu sinh khởi—Delusions arising from reasoning, teaching and teachers,
in contrast with errors that arise naturally among people (Câu sinh khởi).
Phân Biệt Ngã Chấp: Ý nghĩa về sự chấp trước được phát triển từ kết quả của sự
lý luận—The idea of clinging developed as the result of reasoning.
Phân Biệt Sai: Parikalpita (skt).
1) Phân biệt sai lầm hay cho rằng tiêu cực là tích cực—Wrong
discernment—Mistaken discernment—Thinking of a negative action is a positive
action.
2) Trong Kinh Lăng Già, Đức Phật đã nhắc nhở Ngài Mahamati:
“Này Mahamati, huyễn ảo không tạo ra các sai lầm, vì các sai lầm phát xuất từ
sự phân biệt hư vọng—In the Lankavatara Sutra, the Buddha reminded Mahamati:
“Oh Mahamati, maya is not the cause of confusion, for it does not produce
errors, as errors come from wrong discrimination.”
Phân Biệt Sự Thức: Đây là sự phân biệt thứ ba trong ba cách phân biệt (chân thức, hiện thức và phân biệt sự thức) được nói đến trong Kinh Lăng Già.
Nó bao gồm tám thức ngoại trừ thức A-Lại-Da—The third of the three kinds of
perception (real or abstract/chân thức—manifest/hiện thức—reasoned or
inferred/phân biệt sự thức), according to the Lankavatara Sutra. It includes
all the eight kinds of perception except the alaya-vijnana.
Phân Biệt Thuyết Bộ: Theo Keith trong Trung Anh Phật Học Tự Điển, thì Phân Biệt
Thuyết Bộ (The Vibhajyavadins) và sự khởi thủy của nó hãy còn mù mờ. Phân Biệt
Thuyết Bộ nầy cho rằng phải bàn luận đúng sai—According to Keith in the
Dictionary of Chinese Buddhist Terms, the origin of Vibhajyavadins is
still obscure—The method of particularization in dealing with questions in
debate. It is suggested that this school was established to harmonize the
differences between the Sthaviras and Mahsanghikas. The Abhidharma Pitaka as we
have it in Pali Canon is the definite work of this school.
Phân Biệt Thức: The discriminating perception.
Phân Biệt Trí: Viveka (skt)—Phân biệt hiện tượng hay sự tướng hữu vi, đối
lại với vô phân biệt hay căn bản thực trí của Đức Phật—Differentiating
knowledge, discrimination of phenomena, as contrast with knowledge of the fundamental
identity of all things (vô phân biệt trí)—See Hậu Đắc Trí.
Phân Biệt Trí Tương Ưng Nhiễm: Theo Khởi Tín Luận, sự nhiễm trược của phân biệt trí, dựa
vào cảnh giới mà khởi trí thì gọi là Phân biệt trí tương ưng nhiễm—According to
the Awakening of Faith, the taint on mind following upon the action of
discriminating—See Lục nhiễm tâm.
Phân Biệt Tưởng: Yếu tố tinh thần phân biệt giữa sự khác biệt của các đối
tượng. Có hai loại phân biệt: Đúng và sai—Discernment—A mental factor which
discriminates between different objects or between different aspects of the
same object. There are two kinds of discernment: right discernment and wrong
discernment
Phân Chân Tức: See Lục Tức Phật.
Phân Chứng Tức: See Lục Tức Phật.
Phân Dụ: Một thí dụ chỉ có thể hiểu dụ được một phần, chứ chẳng thể
toàn phần; thí dụ như khi nói “mặt như vầng trăng,” chỉ là lấy một khía cạnh
đoan chính của vầng trăng để làm nổi bật một phần sự đoan chính của gương mặt
mà thôi—A metaphor only correct in part, such as saying “a face like the moon.”
Phân Đà Lợi:
1) Pundarika (skt)—Một loại sen trắng đang xòe nở. Nó cũng được
gọi là “bách diệp” hoa—White lotus in full bloom. It is also called a
hundred-leaf flower.
2) Saddharma-pundarika (skt)—Theo Kinh Diệu Pháp Liên Hoa thì
đây là đệ bát hàn địa ngục (địa ngục lạnh thứ tám), vì cái lạnh nơi đây làm trơ
xương những tội phạm, làm cho thân hình họ trắng ra như những bông sen trắng
nầy—According to the Lotus Sutra, this is the eighth and coldest hell, because
the cold lays bare the bones of the wicked, so that they resemble the whiteness
of this lotus.
Phân Định: To determine—To decide.
Phân Đoạn: Bhagya (skt)—Lot—Dispensation—Allotment—Fate.
Phân Đoạn Biến Dịch: There are two kinds:
1) Phân Đoạn Sinh Tử: Tùy theo nghiệp nhân tốt xấu của mình
trong tam giới và lục đạo (ba nẻo sáu đường) mà thọ mệnh có phân hạn và hình
thể có đoạn biệt—The condition and station resulting from good or bad karma in
the three realms of desire, form and formless and in the six paths.
2) Biến Dịch Sinh Tử: Quả báo tốt của nghiệp vô lậu vượt ra
ngoài vòng luân hồi ở các vị A-La-Hán và các bậc Thánh cao hơn—The condition
and station resulting from good karma in the realms beyond transmigration,
including arhats and higher saints.
Phân Đoạn Đồng Cư: Những chúng sanh có cùng một số phận—Those of the same
lot, or incarnation, dwelling together.
Phân Đoạn Luân Hồi: Bánh xe luân hồi sanh tử—The wheel of fate of
reincarnation.
Phân Đoạn Sinh Tử: Phân đoạn tử—Phân đoạn thân—Phân đoạn tam đạo—Thân của sáu
đường sanh tử luân hồi, mỗi đường đều tùy theo nghiệp nhân của mình trong tam
giới mà thọ mệnh có phân hạn, hình thể có đoạn biệt (nên gọi là phân
đoạn)—The mortal lot or dispensation in regard to the various forms of
reincarnation. The condition and station resulting from good or bad karma in
the three realms (desire, form and formless) and in the six paths
Phân Đoạn Tam Đạo: See Phân Đoạn Sinh Tử.
Phân Đoạn Tử: See Phân Đoạn Sinh Tử.
Phân Đôi: To divide into two.
Phân Giải: To conciliate—To reconcile—To mediate.
Phân Hạng: To classify.
Phân Ly: To separate—To divide.
Phân Minh: Obvious—Clear—Distinct—Evident.
Phân Na Kha: Purnaka (skt)—Tên của một loài dạ xoa hay quỷ—Name of a
yaksa or demon.
Phân Phát: To distribute—To dispense.
Phân Tán: Visarj (skt)—To dismiss—To scatter—To separate.
Phân Tâm: Confused—Distracted.
Phân Thân: Thần thông của Phật có khả năng tự phân thân bất cứ lúc
nào và bất kỳ ở đâu—The Buddha’s power to reproduce himself ad infinitum and
anywhere.
Phân Tích: To divide—To separate—To leave the world—To analyze.
Phân Tỏ: To explain—To expose.
Phân Trần: To explain.
Phân Tuế: Đêm Trừ Tịch—The New Year’s eve, the dividing night of the
year.
Phân Tướng Môn: Giáo lý thuyết minh sự sai biệt giữa tam thừa và nhất
thừa, đối lại với “cai nhiếp môn” hay giáo thuyết giải thích nhất thừa thâu tóm
cả tam thừa—The doctrine which differentiates the three vehicles from the one
vehicle, in contrast with the doctrine which explains the one vehicle
containing the three.
Phân Vị: Avastha (skt)—Sự vật phát sinh biến hóa về thời phân và
địa vị như là một trạng thái, chẳng hạn như sóng là trạng thái hay phân vị giả
lập ở nước, nước cũng lại là một trạng thái của sóng—Avastha is defined as time
and position or a state, such as the state of water disturbed into waves, waves
being also a state of water.
A
dependent state.
Phấn:
1) Bột mì: Flour—Powder.
2) Phấn Khởi: (a)
Enrgetic—Impetuous—Enthousiastic.
3) Phấn Khởi: (v) To rouse—To excite—To
exert.
Phấn
Chấn: Enthusiastic.
Phấn Cốt Toái Thân: Xương cốt bị nghiền nát và thi thể bị phân ra làm từng
mảnh—Bones ground to powder and body to fragments.
Phấn Đấu: To struggle—To strive—To make one’s best efforts.
Phấn Khởi: Encouraged—Excited—Enthusiastic.
Phấn Tảo Y: Phấn Tảo—Phẩn Tảo Y—Nạp Y—Bá Nạp Y (áo vá trăm mảnh)—Áo cà
sa của chư Tăng Ni được khâu thành bởi những miếng vải rách hay vải vụn mà
người ta vứt bỏ nơi bãi rác (áo nầy biểu thị biết hổ thẹn, phòng nóng lạnh,
nghi pháp Sa Môn, được trời và người cung kính, không tham trước, tùy thuận
tịch diệt, không bị phiền não đốt cháy, dễ thấy điều ác, không dư dật trang
nghiêm, thuận theo Bát Thánh Đạo, và không nhiễm tâm) —Robe of rags which used
to be utilized as dusting rags—The monk’s garment made of cast-off
rags.
Phấn Tấn: Tức thời vào định—Speedy or immediate samadhi.
Phần:
1) Đốt cháy: To burn—Consume by fire.
2) Một phần: Part—Share—Portion.
Phần Chứng: Partial-attainment.
Phần Dụ: See Phân Dụ.
Phần Dương Thiện Châu: Fen-Yang-Shan-Chou 947-1024—Thiền sư Phần Dương
(947-1024), thuộc phái Lâm Tế, đệ tử và kế thừa Pháp của Thiền sư Thủ Sơn Tỉnh
Niệm, và là thầy của Thạch Sương Sở Viện—Fen-Yang-Shan-Chou, a Chinese Ch’an
master of the Lin-Chi school; a disciple and dharma successor of Shou-Shan-Sheng-Nien,
and the master of Shih-Chuang-Ch’u-Yuan.
· Người ta kể lại rằng ông đã đi khắp
trung quốc và gặp 71 vị thầy, hầu tìm cách cứu vãng những gì có thể cứu vãng
được trong truyền thống nhà Thiền đang suy thoái. Vì thế mà những thuyết giảng
của ông có những yếu tố bắt nguồn từ những truyền thống khác nhau, nhờ đó mà
truyền thống ấy vẫn còn tồn tại trong phái thiền Lâm Tế—It is said of Fen-Yang
that he wandered throughout China ans sought out seventy-one masters in an
effort to save what could be saved of the Ch’an tradition, which was then in
decline. Thus this style of instruction synthesized elements from the various
lineages that then survived in the Lin-Chi school.
· Phần Dương là một trong những thiền
sư đầu tiên sùng kính những lời chỉ dạy của các thầy ngày xưa qua hình thức
thơ, từ đó ông sáng lập ra thi thơ ca ngợi về thiền—Fen-Yang was one of the
first Chinese Ch’an masters to celebrate the sayings of the ancient masters in
poetic form. In this way he founded the Ch’an tradition of eulogistic poetry.
Phần Hương: Đốt nhang—To burn incense.
Phần Lớn: The majority.
Phần Nhiều: Most—Generally.
Phần Thưởng: Prize—Recompense.
Phẩn: Rác rưới—Garbage.
Phẩn Quả: Theo Kinh Niết Bàn, thì quả Phẩn là quả amraka nơi đống
phân, hay viên ngọc trong bùn—According to the Nirvana Sutra, this is the
amraka fruit in the midden, or a pearl in the mud.
Phẩn Tảo: Quét—Sweeping garbage.
Phẩn Tảo Y: See Phấn Tảo Y.
Phẩn Trừ: Phẩn trừ là một từ mà Phật dùng trong Kinh Pháp Hoa, nghĩa
là dẹp bỏ phiền não—A term the Buddha used in the Lotus Sutra meaning to get
rid of garbage.
Phẫn: Krohda (skt)—Anger.
Phẫn Kết: The bond of anger.
Phẫn Nộ:
1) Giận dữ: Anger—Angry—Fierce.
2) See Phẫn Nộ Minh Vương.
Phẫn Nộ Câu: Một hình thức của Quan Thế Âm—A form of Kuan-Yin with a
hook.
Phẫn Nộ Minh Vương:
1) Phẫn Nộ Minh Vương là đối thủ của ma, và là hộ pháp của Đạo
Phật—The Fierce Maharajas as opponents of evil and guardian of Buddhism.
2) Một trong hai hình thức của Bồ Tát, một là phá ma, hai là
thiện hiện: One of the two bodhisattva forms, resisting evil, in contrast with
the other form, manifesting goodness.
Phẫn Vương: See Phẫn Nộ Minh Vương.
Phận: Ngoại đạo tin rằng có cái gọi là số phận hay định
mệnh—Externalists believe that there exists a so-called Lot or Destiny.
Phận bạc: Unhapy lot.
Phận hèn: Vile condition.
Phất:
1) Không phải: Not—No—Not to.
2) Phủi: To rub—To wipe—To dust.
Phất Ba Đề: Devapuspa or Bhupadi (skt)—Thiên Hoa—Deva-flowers.
Phất Bà Kha La: Puspahara (skt)—Tên của một loài Dạ Xoa ăn hoa—Flower
plucker or flower-eater, name of a yaksa.
Phất Bà Thế La: Purvasaila (skt).
1) Đông Sơn nơi mà phía sau đó mặt trời mọc lên: The eastern
mountain behind which the sun is supposed to rise.
2) Phất Bà Thế La Tăng Già Lam (Purvasaila-Sangharama): Đông
Sơn, tên của một tự viện. Một trong những hệ phái của Mahasanghika (see
Mahasanghika in Sanskrit/Pali-Vietnamese)—The eastern mountain, name of a
monastery east of Dhyanyakataka. One of the subdivisions of the Mahasanghika
school.
Phất Bì Đề Ha: Purva-Videha (skt)—Videha (skt)—Bố Lỗ Ba—Bố Lỗ Bà Bì Đề
Ha—Một lục địa về phía Đông của núi Tu Di—A continent east of Sumeru.
Phất Ca La: Pudgala (skt)—See Phú Già La.
Phất Lật Đặc: Vrji (skt)—Tam Phạt Thị (Samvaji)—Một vương quốc cổ nằm về
phía Bắc sông Hằng, phía Đông Nam xứ Nê Pan, dân chúng ở đó nổi tiếng về những
khuynh hướng ngoại đạo cha truyền con nối của họ—An ancient kingdom north of
the Ganges, southeast of Nepal, the inhabitants called Samvaji, were noted for
their heretical proclivities.
Phất Nhã Đa La: Tên của một trong 24 Thiên Tôn được thờ phụng ở Trung
Quốc—The reward of virtue, a name for Punyatara, one of the twenty-four
deva-aryas, worshipped in China.
Phất Như Đàn: Punyadarsa (skt).
1) Tấm kiếng chiếu rọi chân lý: Auspicious mirror, interpreted
as mirror of the law.
2) Tên của một vị sư nổi tiếng ở Trung Quốc: Name of a noted
monk in China .
Phất Nhược Đa La: Punyatara (skt).
1) Vị sa môn xứ Ka-Bun, đến Trung Quốc vào khoảng năm 404 cùng
với Cưu Ma La Thập—A sramana of Kubha (Kabul), who came to China in 404 AD with
Kumarajiva.
2) Một trong hai mươi bốn vị Thiên Tôn được thờ phụng tại Trung
Quốc—One of the twenty-four Deva-Arya worshipped in China.
Phất Sa: Pusya (skt).
1) Bọt: Foam.
2) Nguyệt điện: Nguyệt cung—A lunar mansion.
Phất Sa Ca Vương Kinh: Tên khác của Bình Sa Vương Ngũ Nguyên Kinh—Another name
for Bimbisara’s Five-Vow Sutra.
Phất Sa Mật Đa: Pusyamitra (skt)—Dòng dõi bốn đời sau vua A Dục, cũng là
kẻ thù của Phật giáo. Vị vua nầy hỏi quần thần làm cách nào để được lưu danh
hậu thế thì quần thần bảo rằng Tiên Đế A Dục đã xây 84.000 tháp vinh danh Phật
mà lưu danh hậu thế, nay bệ hạ chỉ việc phá hết các tháp ấy là tên tuổi bệ hạ
sẽ được mãi mãi lưu truyền. Thế là Phất Sa Mật Đa bèn y lời xàm tấu hủy tháp
giết Tăng—Descendant of Asoka and enemy of Buddhism. He was the fourth
successor of King Asoka; asking his ministries what he should do to perpetuate
his name; he was told that Asoka had erected 84,000 shrines and he might become
famous by destroying them, which he is said to have done.
Phất Sa Phật: Để Sa Phật—Tên của một vị cổ Phật—Name of an ancient
Buddha.
Phất Sa Vương: Vatsaraja (skt)—King vatsa.
Phất Thạch: See Bàn Thạch Kiếp.
Phất Tích Nhập Huyền: Nếu muốn chứng nhập pháp tánh rốt ráo viên mãn của chư
Phật, thì phải phủi sạch dấu vết bất tịnh trước kia—To rub out the traces of
past impurity and enter into the profundity of Buddha.
Phất Trần: Cái que hay thanh cây dài khoảng từ 4 đến 5 tấc, có hình
giống như xương sống của con người, các lão sư dùng để nhấn mạnh một điểm
khi nói, hay để tựa khi ngồi hoặc đôi khi dùng đập nhẹ vào các môn sinh—A baton
or stick, about fifteen inches long and shaped like the human spine, used by
Zen masters to emphasize a point or sometimes to rap a student.
Phất Tử:
1) Đồ lau bụi—A duster—Fly brush.
2) See Phất Trần.
Phật: Buddha (skt).
(A) Đạo Vô Thượng hay Tâm Tuyệt Đối: Ultimate Truth or absolute
Mind.
(B) Tàu dịch là “Giác” và “Trí”—Chinese translation is “to
perceive” and “knowledge.”
(C) Đấng Toàn Giác hay một người đã giác ngộ viên mãn: về chân
tánh của cuộc sinh tồn. Chữ Phật có nghĩa là tự mình giác ngộ, đi giác ngộ cho
người, sự giác ngộ nầy là viên mãn tối thượng: One awakened or enlightened to
the true nature of existence. Buddha is the name for one who has been
enlightened, who brings enlightenment to others, whose enlightened practice is
complete and ultimate.
(D) Từ Buddha” được rút ra từ ngữ căn tiếng Phạn “Budh” nghĩa là
hiểu rõ, thấy biết hay tỉnh thức. Phật là người đã giác ngộ, không cón bị sanh
tử luân hồi và hoàn toàn giải thoát—The tern Buddha derived from the Sanskrit
verb root “Budh” meaning to understand, to be aware of, or to awake. It
describes a person who has achieved the enlightenment that leads to
release from the cycle of birth and death and has thereby attained complete
liberation.
(E) Đức Phật Lịch Sử là đấng đã hoàn toàn đạt tới Chánh đẳng
Chánh giác—Phật là Đấng Chánh Biến Tri, đản sanh vào năm 623 trước Tây lịch,
tại miền bắc Ấn Độ, bây giờ là xứ Népal, một nước nằm ven sườn dãy Hy Mã Lạp
Sơn, trong vườn Lâm Tỳ Ni tại thành Ca Tỳ La Vệ, vào một ngày trăng tròn tháng
tư. Trước khi thành Phật, tên Ngài là Sĩ Đạt Đa Cồ Đàm. Ngài nguyên là Thái Tử
của nước Ca Tỳ La Vệ, phụ hoàng là Tịnh Phạn Vương, mẫu hoàng tên Ma Da.
Tịnh Phạn vương đặt tên cho Ngài là Tất Đạt Đa nghĩa là “ngôi vua.” Vua
Tịnh Phạn làm lễ thành hôn cho Thái tử với công chúa con vua Thiện Giác là nàng
Da Du Đà La. Trước khi xuất gia, Ngài có một con trai là La Hầu La. Mặc dù sống
đời nhung lụa, danh vọng, tiền tài, cung điện nguy nga, vợ đẹp con ngoan, ngài
vẫn cảm thấy tù túng như cảnh chim lồng cá chậu. Một hôm nhân đi dạo ngoài bốn
cửa thành, Thái tử trực tiếp thấy nhiều cảnh khổ đau của nhân loại, một ông già
tóc bạc, răng rụng, mắt mờ, tai điếc, lưng còng, nương gậy mà lê bước xin ăn;
một ngươiø bệnh nằm bên lề rên xiết đau đớn không cùng; một xác chết sình chương,
ruồi bu nhặng bám trông rất ghê tởm; một vị tu khổ hạnh với vẻ trầm tư mặc
tưởng. Những cảnh tượng nầy làm cho Thái tử nhận chân ra đời là khổ. Cảnh vị tu
hành khổ hạnh với vẻ thanh tịnh cho Thái tử một dấu chỉ đầu tiên trên bước
đường tìm cầu chân lý là phải xuất gia. Khi trở về cung, Thái tử xin phép vua
cha cho Ngài xuất gia làm Tăng sĩ nhưng bị vua cha từ chối. Dù vậy, Thái tử vẫn
quyết chí tìm con đường tu hành để đạt được chân lý giải thoát cho mình và
chúng sanh. Quyết định vô tiền khoáng hậu ấy làm cho Thái tử Sĩ Đạt Đa sau nầy
trở thành vị giáo chủ khai sáng ra Đạo Phật. Năm 29 tuổi, một đêm Ngài dứt bỏ
đời sống vương giả, cùng tên hầu cận là Xa Nặc thắng yên cương cùng trốn ra
khỏi cung, đi vào rừng xâu, xuất gia tầm đạo. Ban đầu, Thái tử đến với các danh
sư tu khổ hạnh, những vị nầy sống một cách kham khổ, nhịn ăn nhịn uống, dãi
nắng dầm mưa, hành thân hoại thể. Thấy cách tu hành như thế không có hiệu quả,
Ngài khuyên nên bỏ phương pháp ấy, nhưng họ không nghe. Thái tử bèn đi tu tập
nhiều nơi khác, nhưng đến đâu cũng thấy còn hẹp hòi thấp kém, không thể giải
thoát con người hết khổ được. Thái tử tìm chốn tu tập một mình, quên ăn bỏ ngủ,
thân hình mỗi ngày thêm một tiều tụy, kiệt sức, nằm ngã trên cỏ, may được một
cô gái chăn cừu đổ sữa cứu khỏi thần chết. Từ đó, Thái tử nhận thấy muốn tìm
đạo có kết quả, cần phải bồi dưỡng thân thể cho khỏe mạnh. Sau sáu năm tầm đạo,
sau lần Thái tử ngồi nhập định suốt 49 ngày đêm dưới cội Bồ Đề bên bờ sông Ni
Liên tại Gaya để chiến đấu trong một trận cuối cùng với bóng tối si mê và dục
vọng. Trong đêm thứ 49, lúc đầu hôm Thái tử chứng được túc mệnh minh, thấy rõ
được tất cả khoảng đời quá khứ của mình trong tam giới; đến nửa đêm Ngài
chứng được Thiên nhãn minh, thấy được tất cả bản thể và nguyên nhân cấu tạo của
vũ trụ; lúc gần sáng Ngài chứng được Lậu tận minh, biết rõ nguồn gốc của khổ
đau và phương pháp dứt trừ đau khổ để được giải thoát khỏi luân hồi sanh tử.
Thái tử Sĩ Đạt Đa đã đạt thành bậc Chánh Đẳng Chánh Giác, hiệu là Thích Ca Mâu
Ni Phật. Ngày thành đạo của Ngài tính theo âm lịch là ngày mồng tám tháng 12
trong lúc Sao Mai bắt đầu ló dạng. Sau khi đạt giác ngộ vào năm 35 tuổi cho đến
khi Ngài nhập Niết Bàn vào năm 80 tuổi, Ngài thuyết giảng suốt những năm tháng
đó. Chắc chắn Ngài phải là một trong những người nhiều nghị lực nhất chưa từng
thấy: 45 năm trường Ngài giảng dạy ngày đêm, và chỉ ngủ khoảng hai giờ một
ngày. Suốt 45 năm, Đức Phật truyền giảng đạo khắp nơi trên xứ Ấn Độ. Ngài kết
nạp nhiều đệ tử, lập các đoàn Tăng Già, Tỳ Kheo và Tỳ Kheo Ni, thách thức hệ
thống giai cấp, giảng dạy tự do tín ngưỡng, đưa phụ nữ lên ngang hàng với nam
giới, chỉ dạy con đường giải thoát cho dân chúng trên khắp các nẻo đường. Giáo
pháp của Ngài rất đơn giản và đầy ý nghĩa cao cả, loại bỏ các điều xấu, làm các
điều lành, thanh lọc thân tâm cho trong sạch. Ngài dạy phương pháp diệt trừ vô
minh, đường lối tu hành để diệt khổ, xử dụng trí tuệ một cách tự do và khôn
ngoan để có sự hiểu biết chân chánh. Đức Phật khuyên mọi người nên thực hành
mười đức tính cao cả là từ bi, trí tuệ, xả, hỷ, giới, nghị lực, nhẫn nhục, chân
thành, cương quyết, thiện ý và bình thản. Đức Phật chưa hề tuyên bố là Thần
Thánh. Người luôn công khai nói rằng bất cứ ai cũng có thể trở thành Phật nếu
người ấy biết phát triển khả năng và dứt bỏ được vô minh. Khi giác hạnh đã viên
mãn thì Đức Phật đã 80 tuổi. Đức Phật nhập Niết Bàn tại thành Câu Thi Na, để
lại hàng triệu tín đồ trong đó có bà Da Du Đà La và La Hầu La, cũng như một kho
tàng giáo lý kinh điển quý giá mà cho đến nay vẫn được xem là khuôn vàng thước
ngọc.
Đức Phật nói: “Ta không phải là vị Phật đầu tiên ở thế gian
nầy, và cũng không phải là vị Phật cuối cùng. Khi thời điểm đến sẽ có một vị
Phật giác ngộ ra đời, Ngài sẽ soi sáng chân lý như ta đã từng nói với chúng
sanh.” Trước khi nhập diệt, Đức Phật đã dặn dò tứ chúng một câu cuối cùng: “Mọi
vật trên đời không có gì quý giá. Thân thể rồi sẽ tan rã. Chỉ có đạo Ta là quý
báu. Chỉ có chân lý của Đạo Ta là bất di bất dịch.”—The historical person with
the name of Siddhartha, a Fully Enlightened One. One who has reached the
Utmost, Right and Equal Enlightenment—The Buddha is the All-Knowing One. He was
born in 623 BC in Northern India, in what is now Nepal, a country situated on
the slope of Himalaya, in the Lumbini Park at Kapilavathu on the Vesak Fullmoon
day of April. Before becoming Buddha, his name is Siddhartha Gotama. He was
born a prince. His father was Rajah Suddhodana, and his mother Maha Maya. His
personal name was Siddartha meaning heir to the throne. He married the princess
Yasodhara, daughter of King Soupra-Buddha, who bore him a son named Rahula.
Although raised in princely luxury and glory, surrounded with splendid palaces,
His beautiful wife and well-behaved son, He felt trapped amidst this luxury
like a bird in a gold cage, a fish in a silver vase. During a visit to the
outskirts of the city, outside the four palace portals, He saw the spectacle of
human suffering, an old man with white hair, fallen teeth, blurred eyes, deaf
ears, and bent back, resting on his cane and begging for his food; A sick man
lying at the roadside who roaned painfully; a dead man whose body was swollen
and surrounded with flies and bluebottles; and a holy ascetic with a calm
appearance. The four sights made Him realize that life is subject to all sorts
of sufferings. The sight of the holy ascetic who appeared serene gave Him the
clue that the first step in His search for Truth was “Renunciation.” Back in
his palace, he asked his father to let Him enter monkhood, but was refused.
Nevertheless, He decided to renounce the world not for His own sake or
convenience, but for the sake of suffering humanity. This unprecedented
resolution made Prince Siddartha later become the Founder of Buddhism. At the
age of twenty-nine, one night He decided to leave behind His princely life.
After his groom Chandala saddled His white horse, He rode off the royal palace,
toward the dense forest and became a wandering monk. First, He studied under
the guidance of the leading masters of the day and learned all they could teach
Him. When He could not find what He was looking for, He joined a group of five
mendicants and along with them, He embarked on a life of austerity and
particularly on starvation as the means which seemed most likely to put an end
to birth and death. In His desire for quietude He emaciated (made His body to
become thiner and thiner) His body for six years, and carried out a number of
strict methods of fasting, very hard for ordinary men to endure. The bulk of
His body was greatly reduced by this self-torture. His fat, flesh, and blood
had all gone. Only skin and bone remained. One day, worn out He fell to the
ground in a dead faint. A shepherdess who happened to pass there gave Him milk
to drink. Slowly, He recovered His body strength. His courage was unbroken, but
His boundless intellect led Him to the decision that from now on He needed
proper food. He would have certainly died had He not realized the futility of
self-mortification, and decided to practice moderation instead. Then He went
into the Nairanjana river to bathe. The five mendicants left Him, because they
thought that He had now turned away from the holy life. He then sat down at the
foot of the Bodhi tree at Gaya and vowed that He would not move until He had
attained the Supreme Enlightenment. After 49 days, at the beginning of the
night, He achieved the “Knowledge of Former Existence,” recollecting the
successive series of His former births in the three realms. At midnight, He
acquired the “Supreme Heavenly Eye,” perceiving the spirit and the origin of
the Creation. Then early next morning, He reached the state of “All Knowledge,”
realizing the origin of sufferings and discovering the ways to eliminate them
so as to be liberated from birth-death and reincarnation. He became Anuttara
Samyak-Sambodhi, His title was Sakyamuni Buddha. He attained Enlightenment at
the age of 35, on the eighth day of the twelfth month of the lunar calendar, at
the time of the Morning Star’s rising. After attaining Enlightenment at the age
of 35 until his Mahaparinirvana at the age of 80, he spent his life
preaching and teaching. He was certaintly one of the most energetic man who
ever lived: forty-nine years he taught and preached day and night, sleeping
only about two hours a day. For 45 years, the Buddha traversed all over India,
preaching and making converts to His religion. He founded an order of monks and
later another order of nuns. He challenged the caste system, taught religious
freedom and free inquiry, raised the status of women up to that of men, and
showed the way to liberation to all walks of life. His teaching were very
simple but spiritually meaningful, requiring people “to put an end to evil,
fulfil all good, and purify body and mind." ” He taught the method of
eradicating ignorance and suppressing sufferings. He encouraged people to
maintain freedom in the mind to think freely. All people were one in the eyes
of the Buddha. He advised His disciples to practice the ten supreme qualities:
compassion, wisdom, renunciation, discipline, will power, forbearance,
truthfulness, determination, goodwill, and equanimity. The Buddha never claimed
to be a deity or a saint. He always declared that everyone could become a
Buddha if he develops his qualities to perfection and is able to eliminate his
ignorance completely through his own efforts. At the age of 80, after
completing His teaching mission, He entered Nirvana at Kusinara, leaving behind
millions of followers, among them were His wife Yasodara and His son Rahula,
and a lot of priceless doctrinal treasures considered even today as precious
moral and ethical models. The Buddha said: “I am not the first Buddha to
come upon this earth, nor shall I be the last. In due time, another Buddha will
arise, a Holy one, a supreme Enlightened One, an incomparable leader. He will
reveal to you the same Eternal Truth which I have taught you.” Before entering
Nirvana, the Buddha uttered His last words: “Nothing in this world is precious.
The human body will disintegrate. Ony is Dharma precious. Only is Truth
everlasting.”
(F) Phật là Đấng đã đạt được toàn giác dẫn đến sự giải
thoát hoàn toàn khỏi luân hồi sanh tử. Danh từ Phật không phải là danh từ riêng
mà là một tên gọi “Đấng Giác Ngộ” hay “Đấng Tĩnh Thức.” Thái tử Sĩ Đạt Đa không
phải sanh ra để được gọi là Phật. Ngài không sanh ra là tự nhiên giác ngộ. Ngài
cũng không nhờ ân điển của bất cứ một đấng siêu nhiên nào; tuy nhiên sau nhiều
cố gắng liên tục, Ngài đã giác ngộ. Bất cứ chúng sanh nào thành tâm cũng có thể
vượt thoát khỏi những vướng mắc để thành Phật. Tất cả Phật tử nên luôn nhớ rằng
Phật không phải là thần thánh hay siêu nhiên. Ngài cũng không phải là một đấng
cứu thế cứu người bằng cách tự mình gánh lấy gánh nặng tội lỗi của chúng sanh.
Như chúng ta, Phật cũng sanh ra là một con người. Sự khác biệt giữa Phật và
phàm nhân là Phật đã hoàn toàn giác ngộ, còn phàm nhân vẫn mê mờ tăm tối. Tuy
nhiên, Phật tánh vẫn luôn đồng đẳng trong chúng sanh mọi loài. Trong Tam Bảo,
Phật là đệ nhất bảo, pháp là đệ nhị bảo và Tăng là đệ tam bảo—The Buddha is the
person who has achieve the enlightenment that leads to release from the cycle
of birth and death and has thereby attained complete liberation—The word Buddha
is not a proper name but a title meaning “Enlightened One” or “Awakened One.”
Prince Siddhartha was not born to be called Buddha. He was not born
enlightened, nor did he receive the grace of any supernatural being; however,
efforts after efforts, he became enlightened. Any beings who sincerely try can
also be freed from all clingings and become enlightened as the Buddha. All
Buddhists should be aware that the Buddha was not a god or any kind of
supernatural being (supreme deity), nor was he a savior or creator who rescues
sentient beings by taking upon himself the burden of their sins. Like us, he
was born a man. The difference between the Buddha and an ordinary man is simply
that the former has awakened to his Buddha nature while the latter is still
deluded about it. However, the Buddha nature is equally present in all
beings—The Sakyamuni Buddha is the first person of the Trinity, the Dharma
second and the Order the third. There are four types of the Buddha:
1) Tam Tạng Phật, đấng đạt được giác ngộ dưới cội Bồ đề: The
Buddha of the Tripitaka who attained enlightenment on the bare ground under the
bodhi-tree.
2) Thông Phật: The Buddha on the deva robe under the
bodhi-tree.
3) Biệt Phật: The Buddha on the great precious Lotus throne
under the realm bodhi-tree.
4) Viên Phật: The Buddha on the throne of Space in the realm of
eternal rest and glory.
(G) Theo các tông phái Thiền thì Phật tử chấp nhận rằng vị Phật
lịch sử ấy không phải là vị thần tối thượng, cũng không phải là đấng cứu thế
cứu người bằng cách tự mình gánh lấy tội lỗi của loài người. Người Phật tử chỉ
tôn kính Đức Phật như một con người toàn giác toàn hảo đã đạt được sự giải
thoát thân tâm qua những nỗ lực của con người và không qua ân điển của
bất cứ một đấng siêu nhiên nào. Theo Phật giáo, ai trong chúng ta cũng là một
vị Phật, nghĩa là mỗi người chúng ta đều có khả năng làm Phật; tuy nhiên, muốn
thành Phật, chúng ta phải đi theo con đường gian truân đến giác ngộ. Trong các
kinh điển, chúng ta thấy có nhiều sự xếp loại khác nhau về các giai đoạn Phật
quả. Một vị Phật ở giai đoạn cao nhất không những là một người giác ngộ viên
mãn mà còn là một người hoàn toàn, một người đã trở thành toàn thể, bản thân tự
đầy đủ, nghĩa là một người trong ấy tất cả các khả năng tâm linh và tâm thần đã
đến mức hoàn hảo, đến một giai đoạn hài hòa hoàn toàn và tâm thức bao hàm
cả vũ trụ vô biên. Một người như thế không thể nào đồng nhất được nữa với những
giới hạn của nhân cách và cá tính và sự hiện hữu của người ấy. Không có gì có
thể đo lường được, không có lời nào có thể miêu tả được con người ấy—According
to the Zen sects, Buddhists accept the historic Sakyamuni Buddha neither as a
Supreme Deity nor as a savior who rescues men by taking upon himself the burden
of their sins. Rather, it verenates him as a fully awakened, fully perfected
human being who attained liberation of body and mind through his own human efforts
and not by the grace of any supernatural being. According to Buddhism, we are
all Buddhas from the very beginning, that means everyone of us is potentially a
Buddha; however, to become a Buddha, one must follow the arduous road to
enlightenment. Various classifications of the stages of Buddhahood are to be
found in the sutras. A Buddha in the highest stage is not only fully
enlightened but a Perfect One, one who has become whole, complete in himself,
that is, one in whom all spiritual and psychic faculties have come to
perfection, to maturity, to a stage of perfect harmony, and whose consciousness
encompasses the infinity of the universe. Such a one can no longer be
identified with the limitations of his individual personality, his individual
character and existence; there is nothing by which he could be measured, there
are no words to describe him.
(H) Các tên khác của một vị Phật—Other names (appellations) of a
Buddha:
1) See Thập Hiệu.
2) Đấng Tự Hữu: Svayambhuva
(skt)—Self-existing One.
3) Vị Lãnh Đạo: Nayaka (skt)—The
Leader.
4) Bậc Thắng Đạo: Vinayaka (skt)—The
Remover-of-obstacles.
5) Bậc Dẫn Đạo: Parinayaka (skt)—The
Guiding One.
6) Bậc Thấu Thị: Rishi (skt)—The
Buddha.
7) Ngưu Vương: Vrishabha
(skt)—Bull-king.
8) Đấng Phạm Thiên: Brahma
(skt)—Brahma.
9) Bậc Tỳ Nữu: Vishnu (skt)—Vishnu.
10) Đấng Tự Tại: Isvara (skt)—Isvara.
11) Vị Ca Tỳ La: Kapila (skt)—Kapila.
12) Bậc Chấp Thực: Bhutanta (skt)—The Destroyer.
13) Đấng Vô Tận: Arishta (skt)—The Imperishable.
14) Đấng A Lợi Trạch Tra Ni Di: Nemina (skt)—Nemina.
15) Đấng Tô Ma: Soma (skt)—Soma.
16) Hỏa Thần: Fire.
17) Đấng La Ma: Rama (skt)—Rama.
18) Đấng Tỳ Da Bà: Vyasa (skt)—Vyasa.
19) Đấng Luân Già: Suka (skt)—Suka.
20) Đế Thích: Indra (skt)—Indra.
21) Bậc Đại Lực: The Strong One.
22) Thủy Thần: Varuna (skt)—Varuna.
23) Bất Sinh Bất Diệt: Anirodhanutpada (skt)—Immortality.
24) Không: Emptiness.
25) Như Như: Suchness.
26) Chân Lý: Sutyata (skt)—Truth.
27) Thực Hữu: Bhutata (skt)—Reality.
28) Thực Tế: Bhutakoti (skt)—Real Limit.
29) Pháp Giới: Dharmadhatu (skt)—Dharmadhatu.
30) Niết Bàn: Nirvana (skt)-Nirvana.
31) Thường Hằng: Nitya (skt)—Eternity.
32) Bình Đẳng: Samata (skt)—Sameness.
33) Bất Nhị: Advaya (skt)—Non-duality.
34) Bất Diệt: Anirodha (skt)—The Imperishable.
35) Vô Tướng: Abimitta (skt)—Formless.
36) Duyên: Pratyaya (skt)—Causality.
37) Phật Tính Giáo Đạo: Buddha-hetupadesa (skt)—Teaching the
Cause of Buddhahood.
38) Giải Thoát: Vimoksha (skt)—Emancipation.
39) Đạo Đế: Margasatyam (skt)—Truth-paths.
40) Nhất Thiết Trí: Sarvajna (skt)—The All-knowing.
41) Thắng Giả: Jina (skt)—The Conquering One.
42) Ý Sinh Thân: Manomayakaya (skt)—The Will-body.
** For more
information, please see Thập Hiệu, and Tứ Chủng Phật.
Phật A Di Đà: See Amitabha Buddha.
Phật A Di Đà Và Cõi Trang Nghiêm
Tịnh Độ: Amitabha Buddha and the adornments
of the Western Pure Land.
Phật A Súc Bệ: Aksobhya Buddha.
Phật A Súc Tỳ Hoan Hỷ Quang: Akshobhya, Light Of Joy Buddha.
Phật Ảnh: Buddhachaya (skt)—Ảnh Phật, trước đây bên Ấn Độ chỉ được
trưng bày nơi mà chỉ có những người “tâm đã thanh tịnh” mới thấy được—The
shadow of Buddha, formerly exhibit in various places in India, visible only to
those “of pure mind.”.
Phật Âm:
1) The Buddha’s sound.
2) Tên của một nhà sư Ấn Độ nổi tiếng—Name of a famous Indian
monk:
(A) Tiểu sử của Phật Âm—Buddhaghosa’s biography: Phật Âm, một
học giả của trường phái Nguyên Thủy, sanh trưởng trong gia đình Bà La Môn vào
cuối thế kỷ thứ 4 tại Ma Kiệt Đà, gần Bồ đề đạo tràng (có người cho rằng Phật
Âm sanh ra tại miền Nam Ấn Độ và không phải trong một gia đình Bà La Môn). Vào
thời của ngài Phật Âm, đạo Phật qua tiếng Pali đã không còn được nhiều người
biết đến tại Ấn Độ. Tiếng Phạn đã trở nên ưu thế. Ngay cả các học giả Phật giáo
cũng dùng tiếng Phạn làm phương tiện diễn đạt. Chính tôn giả Mã Minh, đã viết
các thi phẩm của mình bằng tiếng Phạn vào thế kỷ thứ nhất sau Tây Lịch. Tương
tự, các nhà tư tưởng lớn như Long Thọ, Thế Thân, và Trần Na cũng viết bằng
tiếng Phạn. Thậm chí các vị vua triều đại Gupta cũng không còn tỏ sự quan tâm
đến tiếng Pali, mà ngược lại bảo trợ cho tiếng Phạn. Do đó, thời ấy cả tiếng
Pali và hệ phái Phật giáo Nguyên Thủy (Theravada) đã dần dần suy thoái đến mức
không còn đáng kể ở Ấn Độ nữa. Tuy vậy, các Tỳ Kheo cư ngụ tại Bồ Đề Đạo
Tràng với người đứng đầu là Mahasthavira Revata, dù là trong thế kỷ thứ 5, khi
Phật Âm được kết nạp vào Tăng đoàn, vẫn gắn bó với tiếng Pali. Trong thời của
Phật Âm, trong nước thường diễn ra những cuộc tranh luận tôn giáo. Buddhaghosa
là người thông thuộc kinh Vệ Đà và có biệt tài bảo vệ luận cứ của mình, nên hay
đi từ nơi nầy đến nơi khác để tìm đối thủ tranh luận. Một hôm Hòa Thượng Revata
nghe ông tụng kinh Patanjali, Hòa Thượng rất khâm phục vì sự phát âm chính xác
của ông, và vì muốn thuyết phục ông theo đạo Phật nên chấp nhận cuộc tranh luận
với ông. Phật Âm hỏi: “Ngài có hiểu được các bài kinh nầy không?” Hòa
Thượng đáp: “Có, ta hiểu, các kinh ấy đều không đúng.” Mahasthavira Revata chỉ
trích các bài kinh một cách nghiêm khắc đến nỗi Phật Âm (Buddhaghosa) phải nín
thinh. Sau đó Phật Âm yêu cầu Hòa Thượng cho nghe giáo lý của ngài. Hòa Thượng
liền đọc một đoạn của bộ luận tạng. Phật Âm không hiểu và hỏi: “Thần chú
của ai vậy?” Hòa Thượng đáp: “Thần chú của Đức Phật.” Phật Âm lại hỏi: “Ngài
dạy cho tôi được chăng?” Hòa Thượng trả lời: “Được chứ, miễn là ông gia nhập
giáo hội và tuân theo luật lệ của Tăng đoàn.” Sau đó Phật Âm được truyền giới.
Dưới sự hướng dẫn của Hòa Thượng Revata, ông nghiên cứu chánh pháp, giới luật,
và về sau trở thành nhà luận giải xuất chúng về các giáo lý của Đức Phật. Trong khi còn sống tại tu viện, nơi ông được truyền giới, ông đã viết cuốn sách
đầu tiên của mình tên là Nanodaya. Sau đó ông viết cuốn Atthasalini, một tập
bình giải cuốn Pháp Tập Luận (Dhamma-sangani). Khi đang sắp sửa viết luận giải
cho bộ Parittasuttas thì Hòa Thượng Revata bảo ông: “Chỉ có một bộ Tam tạng gốc
được mang từ Tích Lan về đây. Chúng ta không có được các bài luận giải mà cũng
không được nhiều đạo sư truyền lại. Nhưng ở Lanka có những bài luận
giải do tôn giả Mahinda để lại rồi sau được dịch ra tiếng địa phương. Ngươi hãy
đến đó mà nghiên cứu để các luận giải nầy có thể hữu ích cho tất cả chúng ta.”
Theo lời thầy dạy, Phật Âm đã lên đường đi về Tích Lan, dưới triều vua
Mahanama. Ngài đã lưu lại tu viện Mahapadhana mấy năm để học giáo lý Nguyên
Thủy. Ông đã được nghe các lời bình giải bằng tiếng Tích Lan cũng như các lời
truyền giảng của các trưởng lão thuộc Thera Sanghapala, tin tưởng rằng đây là
những lời dạy chính xác và đích thực của Như Lai. Sau đó ông trịnh trọng đề
nghị với Tăng đoàn: “Tôi muốn dịch các bài luận giải từ tiếng Tích Lan ra
tiếng Ma Kiệt Đà. Xin cho tôi được tự do tiếp cận với tất cả các bộ kinh ở
đây.” Khi nghe ông nói như thế, Tăng đoàn đưa cho ngài hai bài kệ bằng tiếng
Pali để thử sức và yêu cầu ông bình giải về các bài kệ nầy. Phật Âm đã viết một
bản yếu lược cho toàn thể bộ Tam Tạng và đặt tên cho nó là Thanh Tịnh Đạo. Rất
hài lòng về khả năng xuất chúng của ông, Tăng đoàn đã giao toàn bộ sách
vở cho ông. Ngụ tại Granthakara Parivena ở đế đô Anuradhapura, Phật Âm
hoàn thành xong nhiệm vụ phiên dịch các bản luận giải bằng tiếng Tích Lan ra
tiếng Ma Kiệt Đà. Sau đó, ông trở về cố hương—A scholar of the Theravada, born
to a Brahmin family at the end of the 4th century in Magadha, near Bodh-Gaya
(some people, for some reason, believe that Buddhaghosa was born in Southern
India, and not a Brahmin family). In Buddhaghosa’s time, Pali Buddhism in India
had lost much of its popularity. Sanskrit had regained the upper hand. Even
Buddhist scholars had accepted Sanskrit as the medium of expression. Asvaghosa,
who lived in the first century A.D., wrote his poetical works in Sanskrit.
Similarly, great thinkers like Nagarjuna, Vasubandhu and Dinnaga also wrote in
Sanskrit. Even the Gupta kings no longer showed any interest in Pali and
patronized Sanskrit. Thus both Pali and Theraveda gradually dwindled into
significance in India. However, the bhikshus who then resided at Bodh Gaya
under Mahasthavira Revata at that time, even in the fifth century when
Buddhaghosa was intiated into the Order, stood firm in their allegiance to
Pali. In Buddhaghosa’s time, religious discussions were very common in the
country. Buddhaghosa, who was eminently versed in the Vedas and well qualified
to hold his own in arguments, went from place to place in quest of adversaries.
One day the Mahasthavira heard Buddhaghosa reciting sutras from Patanjali. He
was so impressed by the correctness of Buddhaghosa’s pronunciation that,
probably with the intention of converting him to Buddhism, he engaged in a discussion
with him. Buddhaghosa asked: “Do you understand these sutras?” Revata replied:
“Yes, I do; they are faulty.” Mahasthavira Revata criticized these sutras so
severely that Ghosa was dumb. Then Ghosa requested Mahasthavira Revata to
enunciate his doctrine, whereupon the latter read an extract from the
Abhidharma-pitaka. It was beyond Buddhaghosa’s comprehension. He asked: “Whose
mantra is this?” Mahasthavira replied: “It is the Buddhamantra.” Ghosa again
asked: “Would you please teach it to me?” Mahasthavira replied: “Yes, I will,
provided you enter the Order according to the rules of the Sangha.” Ghosa was
ordained and became a disciple of Mahasthavira Revata. While living at the
vihara where Buddhaghosa received his ordination, he compiled his first book,
namely, Nanodaya. Then, according to tradition, he wrote the Atthasalini, a
commentary on the Dhamma-sangani. While preparing for a commentary on the
Parittasuttas, his master, Mahasthavira Revata, instructed him thus: “The
original Tripitaka alone has been brought here from Ceylon. Here we neither
possess commentaries, nor the tradition coming down from various teachers. But
in Lanka, there are commentaries originally brought down by the wise Mahinda
and later translated into the language of the island. Go there and study them,
so that they may be beneficial to all.” As asked by the master, Buddhaghosa
went to Ceylon, and arrived there during the reign of king Mahanama. He stayed
at Mahapadhana great vihara to study Theravada teachings for several years. He
heard all the Simhalese commentaries and the tradition of the Elders from Thera
Sanghapala and was convinced that they were the exact and true teachings of the
Tathagata. Then he made a solemn request to the Bhikkhu Sangha: “I want to
translate the commentaries from Simhalese into Magadhi. I should have free
access to all the books.” Thereupon, the Sangha gave him two stanzas in Pali in
order to test his ability and asked him to comment upon them. Buddhaghosa wrote
a compendium of the whole of the tripitaka and name it Visuddhimagga or the
Path of Purity. Highly satisfied with this performance, the bhikhus entrusted
him with the whole of the literature. Residing in Granthakara Parivena at
Anuradhapura, Buddhaghosa completed his task of rendering Simhalese
commentaries into Magadhi. Thereafter he returned to his mother country and
there worshipped the Bodhi tree.
(B) Tác phẩm của ngài Phật Âm—Buddhaghosa’s works: Tại đế đô
Anuradhapura, ngoài bộ Thanh Tịnh Đạo ra, ông còn viết 19 bài bình giải về những
điển lễ Phật giáo, trong đó có Bình giải Kinh Tạng, và Thiên Kiến Luật
(Samanta-pasadika)—Besides his principal work is the Abhidharma
Visuddhimagga (Way of Purity), he also wrote 19 commentaries to canonical
works, the Samanta-pasadika, and many other works, either preversed or lost.
1) Thanh Tịnh Đạo (Visuddhimagga)—The Path or Purity: Thanh
Tịnh Đạo là quyển sách đầu tiên mà Phật Âm viết tại Tích Lan. Trong đó có thể
thấy cái gì cũng có của văn học Phật giáo thời trước. Khắp nơi trong sách của
Phật Âm đã trích dẫn gần như toàn bộ văn học giáo điển và cả hậu giáo điển.
Theo Đại Sự (Mahavamsa) thì đây là một sự tóm lược cả ba bộ tạng cùng với phần
luận giải—The Path or Purity (Visuddhimagga) was the first work of Buddhaghosa
in Ceylon. In it ‘something of almost everything’ in early Buddhist literature
may be found. Throughout the book, Buddhaghosa quotes freely from almost the
whole of canonical and even post-canonical literature. As the Mahavamsa states,
it is truly ‘a summary of the three Pitakas together with the
commentary.’
2) Cuốn Dhammapadatthakatha là một bản dịch tiếng Pali của bộ
luận gốc tiếng Tích Lan. Một số nhà nghiên cứu cho rằng đây không phải là tác
phẩm của đại luận sư Phật Âm, nhưng điều nầy rất có thể là do sự khác biệt về đề
tài—The Dhammapadatthakatha is also a Pali translation of an original Simhalese
commentary. Some scholars suggest that this is not the work of the great
commentator Buddhaghosa. Their chief argument is the difference in style, which
may well be due to the difference in the subject matter.
3) Thiên Kiến Luật là một cuốn luận giải về giới luật. Tác phẩm
đồ sộ nầy được viết theo yêu cầu của trưởng lão Buddha-Siri. Trong phần giới
thiệu cuốn Thiên Kiến Luật, chính Phật Âm đã mô tả tác phẩm của chính mình như
sau: “Khi bắt đầu viết bộ luận nầy, vốn đã bao gồm trong đó cả phần
Maha-atthakatha, mà không làm mất đi ý nghĩa chính xác của những quyết định ghi
trong Maha-paccari, cũng như trong cuốn Kurundi cùng các luận thư khác, và gồm
cả ý kiến của các trưởng lão…từ những luận thư nầy tôi đã tiến hành viết quyển
sách, sau khi gạn lọc ngôn từ, cô đọng những đoạn dài dòng, cả các quyết định
chính thức, mà không đi xa phương cách diễn đạt của tiếng Pali.”—The
Samanta-pasadika is a commentary on the Vinaya. This voluminous work was
written at the request of Thera Buddha Siri. According to Prof. Bapat in The
Twenty-Five Hundred Years Of Buddhism, in the introduction to the
Samanta-pasadika, Buddhaghosa himself describes his work as follows: “In
commencing this commentary, having embodied therein the Mahaatthakatha, without
excluding any proper meaning from the decisions contained in the Maha-paccari,
as also in the famous Kurundi and other commentaries and including the opinion
of the Elders…from these commentaries, after casting off the language,
condensing detailed accounts, including the authoritative decisions, without
overstepping any Pali idiom, I shall proceed to compose my work.”
4) Luận Bổn Sanh Kinh là một bộ luận lớn được viết theo yêu cầu
của ba trưởng lão Atthadassi, Buddhamita và Phật Thiên (Buddhadeva). Phật Thiên
là người thuộc Hóa Địa Bộ, nhưng cuốn Luận Bổn Sanh Kinh thì toàn bộ được viết
theo sự thẩm duyệt của đại tu viện (Mahavihara). Điều nầy cho thấy là không có
tư tưởng đối nghịch giữa Phật Giáo Nguyên Thủy (Theravada) và Hóa Địa Bộ
(Mahisasaka) vào thời điểm nầy—The Jatakatthakatha is an extensive commentary
which was written at the request of the Theras, namely, Atthadassi,
Buddhamitta, and Buddhadeva. Buddhadeva is mentioned as belonging to the
Mahisasaka sect, but the Jatakatthakatha is wholly based on the Mahvihara
recension. This indicates that there was no antagonistic feeling between the
Theravada and the Mahisasaka sects, at least at that time.
5) Luận giải về Giới Pháp (Patimokkha) dưới nhan đề
Kankhavitarani hay Matikatthakatha. Sách nầy căn cứ trên truyền thống của tu
viện, và được viết theo yêu cầu của trưởng lão Sona—A commentary on the
Patimokkha known as Kankhavitarani or the Matikatthakatha. It was based on the
Mahavihara tradition and was written at the request of a Thera named Sona.
6) Các bài luận giải về bảy đoạn trong Luận Tạng, dựa trên bản
gốc bằng tiếng Tích Lan, và được chấp thuận trên truyền thống đại tu viện—The
commentaries on the seven texts of the Abhidharma-pitaka, based on the original
Simhalese commentaries as well as on the accepted tradition of
Mahavihara.
7) Luận giải về bốn bộ kinh Nikaya): Cuốn Sumangalavilasini về
Trường Bộ Kinh (Digha-Nikaya), được viết theo yêu cầu của trưởng lão Dathanaga
thuộc Sumangala Parivena. Cuốn Papan-casudani về Trung Bộ Kinh
(Majjhima-Nikaya), được viết theo yêu cầu của trưởng lão Buddhamitta, ông nầy
là bạn của Phật Âm gặp tại Mayura-pattana ở miền nam Ấn Độ. Cuốn
Saratthappakasini về Tương Ưng Bộ Kinh (Samyutta-Nikaya), được viết theo yêu
cầu của trưởng lão Jotipala. Và cuốn Manorathapurini về Tăng Chi Bộ Kinh
(Anguttara-Nikaya) với phần tiểu sử của hầu hết các đệ tử của Đức Phật, ngoài
ra còn có bảng liệt kê địa danh tất cả các nơi Đức Phật đã an cư kiết hạ—Commentaries
on the four principal Nikayas. The Sumangalavilasini on the Digha-Nikaya,
written at the request of Thera Dathanaga of the Sumangala Parivena; the
Papancasudani on the Majjhima-Nikaya, written at the request of Thera
Buddhamitta; the Saratthappakasini on the Samyutta-Nikaya, written at the
request of Thera Jotipala; and the Manorathapurani on the Anguttara. Among
thse, special mention may be made of the Manorathapurani, the commentary on the
Anguttara-Nikaya. It contains biographical notes on almost all the chief
disciples of the Lord Buddha, besides an enumeration of the names of all places
where the Buddha went during the rainy season (see Bốn Mươi Sáu Mùa An Cư Kiết
Hạ Của Phật).
Phật Ấn: Thực tướng của chư pháp và đạo lớn của chư Phật nó quyết
định và bất biến—Buddha-seal, the sign of assurance.
Phật Bà Đề Ha: Purvavideha (skt)—Đông Thắng Thần Châu, một trong bốn lục
địa lớn quanh núi Tu Di—One of the four great continents around Mount
Sumeru—See Tứ Châu (4).
Phật Bà Tỳ Đề Ha: Purvavideha (skt)—See Tứ Châu (4).
Phật Bảo:
1) Bảo thứ nhất trong Tam Bảo: Buddha-Treasure, the first of
the Triratna.
2) Tên một ngôi chùa thuộc Hệ phái Nam Tông, tọa lạc trong quận
Tân Bình, thành phố Sài Gòn, Nam Việt Nam. Chùa được xây vào năm 1965, đã trải
qua ba đời trụ trì. Vị trụ trì đầu tiên là Hòa Thượng Giới Nghiêm. Hiện nay
chùa là điểm tiếp đón chư Tăng Ni từ các nước Miên, Lào, và Thái Lan. Sân chùa
có ngôi tháp Phật Bảo cao 11.5 mét. Ở đỉnh tháp có tôn trí xá lợi Phật được Hòa
Thượng Giới Nghiêm mang về từ Đại Hội Kết Tập Kinh Điển lần thứ sáu tại Miến
Điện 1961 (nhằm Phật lịch 2.505)—Name of a pagoda located in Tân Bình district,
Saigon City, South Vietnam. It was built in 1965 and had three successors. The
first Head was Most Venerable Giới Nghiêm. At present, Phật Bảo Pagoda is the
reception place for Buddhist monks and nuns from Cambodia, Laos, and Thailand,
belonging to the Theravada School. In the front yard of the pagoda stands Phật
Bảo stupa, 11.55 meters high. On its top storey are adored Buddha’s relics
brought by Most Venerable Giới Nghiêm from the sixth International Congress of
Collecting the Buddhist Tripitakas, held in Burma in 1961 (the 2,505th year of
Buddhist calendar).
Phật Bảo Cái Chiếu Không Tự Tại Lực
Vương: Self-Mastery Power Like A Jwelled
Canopy Shinning in Space Buddha.
Phật Bảo Hoa Du Bộ: Precious Flower Traveling Buddha.
Phật Bảo Hoa Đức: Jewelled-Flower-Virtue Buddha.
Phật Bảo Hỏa: Precious Fire Buddha.
Phật Bảo Liên Hoa Thiện Trụ Ta La
Thọ Vương: King Precious Lotus Skillful
Dwelling Beneath The Sala Tree Buddha
Phật Bảo Nguyệt: Precious Moon Buddha.
Phật Bảo Nguyệt Quang: Precious Moonlight Buddha.
Phật Bảo Pháp Bảo Tăng Bảo: Buddha, Dharma and Sangha—The Buddhist Trinity—The three
Jewels—The three Precious Ones .
Phật Bảo Quang: Precious Light Buddha.
Phật Bảo Tướng: Jewelled-Appearance Buddha.
Phật Bát Nê Hoàn Kinh: The nirvana or Mahaparinirvana.
Phật Bát Thế La: Purvasailah (skt).
1) Đông Sơn, một trong năm tông phái của Đại Chúng Bộ—Eastern
Hill, one of the five divisions of the Mahasanghika school.
2) Purvasailah, tên một tự viện tọa lạc về phía đông
Dhanakataka—A monastery east of Dhanakataka.
Phật Bất Động Trí Quang: Light Of Unmoving Wisdom Buddha.
Phật Bất Hóa Độ Vô Duyên, Bất Hóa Độ
Định Nghiệp: The Buddha could save neither
non-condition nor the fixed karma.
Phật Bình Đẳng Giới: The Buddha-law by which all may attain to Buddhahood.
Phật Bồ Tát Hóa Sanh: Phật và Bồ tát có thể hóa sanh tùy ý, không ngăn ngại,
không điều kiện—The transformation of a Buddha or Bodhisattva, in any form at
will, without gestation, or intermediary conditions.
Phật Bộ: Một trong (3 bộ) thuộc Thai Tạng Giới hay (5 bộ) thuộc Kim
Cang Giới. Những bộ có hình tượng Phật trong các vị chư tôn Mạn đồ la—The
groups in which Buddha appears in the Garbhadhatu and Vajradhatu respectively.
Phật Bổn Hạnh Tập Kinh: Buddhacarita (skt)—Phật Bản Hạnh Tán Truyện—Những bài kệ
văn tán thán hành trạng cả cuộc đời Đức Phật, do Hiền Thánh Ấn Độ soạn và Bảo
Vân dịch sang Hoa ngữ vào khoảng năm 587 sau Tây Lịch—A life of Sakyamuni,
translated into Chinese by Jnanagupta around 587 A.D..
Phật Cảnh: Buddha-domains—The spiritual region of Buddhas—There are
two kinds:
1) Chứng cảnh: Domain or state of absolute enlightenment.
2) Hóa cảnh: Domain that the Buddha is transforming.
Phật Cao Nhứt Xích, Ma Cao Nhứt
Trượng, Phật Cao Nhứt Trượng, Ma Quá Đầu
Thượng, Phật Quá Đầu Thượng, Ma Quy Hàng Phật: If the Buddha is one foot tall, the demons will make
themselves ten feet tall; if the Buddha is ten feet tall, the demons stands
just above the Buddha’s head. Nevertheless, if the Buddha grows taller still
and exceeds the demons in heigth, the demons will surrender to the Buddha—Lời
dạy nầy có nghĩa là nếu Phật không cao hơn ma thì Phật sẽ bị ma trấn áp; người
tu cũng vậy, phải giữ cho ông Phật nơi chính mình luôn cao hơn ma dù trong bất
cứ trạng huống nào, nếu không sẽ bị ma chướng đánh đổ. Người tu mà thối chuyển
là do tự nơi mình, chớ nên đổ thừa cho hoàn cảnh, cũng không nên đổ thừa cho
ai, chỉ tại mình trây lười giải đãi nên thua ma. Nếu mình kiên tâm trì chí, thì
ma chướng sẽ tiêu tan—This teaching means if the Buddha is not taller than the
demonds, he will be subverted. In the same manner, cultivatos should always
ensure that his own Buddha is taller than that of the demons under any
circumstances; otherwise, he will be subverted and vanquished. Therefore,
cultivators who fail and retrogress should not blame external
circumstances or anyone. They should only blame themselves, for being weaker
than the demon. If they persist in holding fast to their vows and
determination, demonic obstacles will disappear.
Phật Châu Tráp Trang Nghiêm Công Đức: Encompassing Adornments And Merit And Virtue Buddha.
Phật Chi Đề: Tháp thờ xá lợi Phật. Những tháp nầy trở thành những biểu
tượng của Phật Giáo—Buddha’s Caitya, or Stupa—A Buddhist reliquary, or pagoda,
where relics of the Buddha (sarira) were kept. Such towers (stupas) have become
symbols of Buddhism.
Phật Chiên Đàn Công Đức: Chandana Merit And Virtue Buddha.
Phật Chiên Đàn Khốt Trang Nghiêm
Thắng: Adornment And Victory In Chandana
Cave Buddha.
Phật Chiên Đàn Quang: Chandana Light Buddha.
Phật Chủng: Hạt giống sanh ra quả vị Phật, chủng tử Phật hay Bồ Tát,
một khi được gieo vào tâm người, sẽ trổ quả vị Phật hay Giác ngộ (những việc mà
vị Bồ Tát làm gọi là hạt giống Phật)—The seed of Buddhahood—Bodhisattva seeds
which sown in the heart of man, produce the Buddha fruit or enlightenment.
Phật Chủng Tánh:
1) Người cùng một họ hay chủng tộc với Phật—The Buddha-clans.
2) Đệ tử nối truyền hoằng hóa Phật pháp—Buddhists.
Phật Công Đức Hoa: Flower Of Merit And Virtue Buddha.
Phật Cốt: Xá lợi xương cốt của Phật—A bone of the Buddha (as
relics).
Phật Cụ: Những đồ vật trang trí trên bàn thờ—Articles used on an
altar in worship of Buddha.
Phật Cụ Thập Thân: Mười thân toàn thiện của Phật—The ten perfect bodies or
characteristics of Buddha:
1) Bồ đề thân: Chánh Giác Phật hay Vô Trước Phật. Vì thành tựu chánh
giác nên không dính mắc vào sanh tử; tuy nhiên vì trụ ở thế gian nên không dính
mắc vào Niết Bàn—Bodhi-body in possession of complete enlightenment.
2) Nguyện thân: Nguyện Phật—Thân Phật nguyện sanh vào cõi trời
Đâu Suất—Vow-body, i.e. the vow to be born in and from the Tusita heaven.
3) Hóa thân: Nirmanakaya (skt)—Phật là hóa thân sanh làm người
(làm thái tử nơi cung vua)—Buddha incarnate as a man in the royal palace.
4) Trú trì thân: Trụ trì Phật và thân sau khi thị tịch chỉ còn
lại xá lợi thân mà trụ trì vào Phật pháp—The Buddha who still occupies his
relics or what he has left behind on earth and thus upholds the dharmas.
5) Tướng hảo trang nghiêm thân: Sambhogakaya (skt)—Nghiệp báo
Phật—Đó là thân Phật có vô biên tướng hảo trang nghiêm, là công đức báo đáp vạn
hạnh nghiệp nhân—Endowed with an idealized body with all Buddha marks and
merits.
6) Thế lực thân (Tâm Phật): Lấy cái tâm từ bi của Phật để nhiếp
phục tất cả—Power-body, embracing all with his heart of mercy.
7) Như Ý thân (Ý sinh thân): Như Ý Phật—Thân Phật đối với chư
vị Bồ Tát thị hiện tùy theo ý muốn và nhu cầu của chúng sanh—At will
body, appearing according to wish and need.
8) Phúc đức thân (Tam muội thân): Thân thường trụ tam muội hay
thân của phúc đức cao nhất—Samadhi body, or body of blessed virtue.
9) Trí thân (Tính Phật): Đại viên trí vốn có nơi chư
Phật—Wisdom-body, whose nature embraces all wisdom.
10) Pháp thân: Dharmakaya (skt)—Thân Phật tuyệt đối (cuối
cùng)—The absolute Buddha or essence of all life.
Phật Cúng: Cúng dường một vị Phật—An offering to Buddha.
Phật Cứu Độ Chúng Sanh Bằng Bốn
Phương Pháp: Theo Đạo Xước (562-645), một trong
những tín đồ lỗi lạc của Tịnh Độ Tông, trong An Lạc Tập, một trong những nguồn
tài liệu chính của giáo pháp Tịnh Độ, chư Phật cứu độ chúng sanh bằng bốn
phương pháp—According to Tao-Ch’o (562-645), one of the foremost devotees of
the Pure Land school, in his Book of Peace and Happiness, one of the principal
sources of the Pure Land doctrine. All the Buddhas save sentient beings in four
ways:
1) Bằng khẩu thuyết như được ký tải trong Nhị Thập Bộ Kinh: By
oral teachings such recorded in the twelve divisions of Buddhist
literature.
2) Bằng tướng hảo quang minh: By their physical features of
supernatural beauty.
3) Bằng vô lượng đức dụng thần thông đạo lực, đủ các thứ biến
hóa: By their wonderful powers and virtues and transformations.
4) Bằng các danh hiệu của các Ngài, mà, một khi chúng
sanh thốt lên, sẽ trừ khử những chướng ngại và chắc chắn sẽ vãng sanh Phật
tiền: By recitating of their names, which when uttered by beings, will
remove obstacles and result their rebirth in the presence of the
Buddha.
Phật Danh Quang: Famous-Light Buddha.
Phật Danh Văn: Well-Known Buddha.
Phật Danh Văn Quang: Well-Known-Light Buddha.
Phật Di Lặc: Maitreya, người của yêu thương, vị Phật của tương lai.
Ngài là vị Phật nối tiếp Phật Thích Ca. Người ta còn gọi Ngài là Phật của tình
thương qua hình ảnh một ông Phật mập và luôn cười. Sự thờ cúng Phật Di
Lặc rất phổ biến trong Phật giáo Tây Tạng. Ngài là một trong năm vị Phật trần
thế (Ca na dà Mâu Ni—Kanakamuni, Thích Ca Mâu Ni—Sakyamuni, Krakuchchanda, Ca
Diếp—Kashyapa, Di Lặc—Maitreya). Ngài hiện đang ngự trị trên các cõi trời Đâu
Xuất—Metteya, Loving One, the future Buddha or the Buddha-to-come—The
Bodhisattva who will be the next holder of the supreme office of Buddha. The
Buddha of Love through the image of the fat and always laughing Buddha. The
cult of Maitreya is very widespread in Tibetan Buddhism. He is one of the five
earthly Buddhas (Krakuchchanda, Kanakamuni, Kashyapa, Shakyamuni, Maitreya). He
is currently presiding in the Tushita heaven.
Phật Di Lặc Tiên Quang: Maitreiya Immortal Light Buddha.
Phật Diệm Kiên: Blazing-Shoulders Buddha.
Phật Diệt Độ: Phật Niết Bàn, sự chấm dứt khổ đau phiền não, và vượt qua
bể khổ sanh tử—Buddha’s nirvana—The extinction of suffering or delusion, and as
transport across the bitter sea of mortality.
Phật Diệu Âm: Wonderful Sound Buddha.
Phật Diệu Âm Thắng: Wonderful Voice And Victory Buddha.
Phật Dõng Thí: Courageous Giving Buddha.
Phật Dược Sư Lưu Ly Quang: Medicine Master Crystal Light Buddha.
Phật Dược Vương (Dược Sư): Bhaisajya Buddha—Người thầy điều trị hay vị cứu tinh. Ngài
đang ngự trị nơi Thiên Đường Đông Độ, trong khi Phật A Di Đà bên Tây Phương Cực
Lạc—Medicine teacher, frequently referred to as the “Medicine Buddha.” He
reigns over an Eastern Paradise, while Amitabha reigns over the Western
Paradise.
Phật Đa Bảo: Đa Bảo Như Lai, một trong những hình ảnh trong kinh Diệu
Pháp Liên Hoa. Vị cổ Phật trồi lên từ trong lòng đất có tên là Đa Bảo Như Lai,
dù đã nhập diệt nhưng pháp của Ngài vẫn còn đang được tuyên lưu. Ý nói chân lý
là thường hằng—Prabhutaratna Buddha—An important image in the Wonder Lotus
Sutra—An ancient monument emerges from the ground, opens up, and reveals an
Extinct Buddha named Prabhutaratna, who although extinct is still alive and
teaching. This symbolizes the idea the truth is eternal.
Phật Đa Ma La Bạt Chiên Đàn Hương
Phật: Tamalapattra and Chandana
Fragrance Buddha.
Phật Đà:
1) Xuất phát từ động từ gốc Phạn ngữ “Budh” có nghĩa là hiểu
rõ, thấy biết hay tỉnh thức. Phật là người đã giác ngộ, không còn bị sanh tử
luân hồi, và hoàn toàn giải thoát—Derived from the Sanskrit verb root “Budh”
meaning to understand, to be aware of, or to awake. It describes a person who
has achieved the enlightenment that leads to release from the cycle of birth
and death and has thereby attained complete liberation.
2) Một trong mười danh hiệu của Đức Như Lai, thường gọi tắt là
Phật: One of the ten names for the Tathagata.
3) Có nhiều vị Tăng ở Ấn Độ và Trung Á mang tên “Phật
Đà.”—There are numerous monks from India and Central Asia bearing this as part
of their names.
** For more information, please see Phật.
Phật Đà Ba Lợi:
1) Vị Tăng tên Phật Đà Ba Lợi đến Trung Quốc từ Kabul vào
khoảng năm 676 sau Tây Lịch—A monk named Buddhapala, who arrived in China from
Kabul in around 676 A.D.
2) Vị Tăng tên Phật Đà Ba Lợi, đệ tử của Ngài Long Thọ, và là
người sáng lập ra tông phái Trung Luận Tính Giáo—A monk named Buddhapalita, a
disciple of Nagarjuna and founder of the Madhyamika school.
Phật Đà Bạt Đà La:
1) Buddhabadra (Giác Hiền Sa Môn)—Dòng dõi của một người bác
của Phật, người đã dịch Kinh Hoa Nghiêm vào năm 418 sau Tây lịch. Ngài từ Ca Tỳ
La Vệ đến Trung Quốc, nơi đây ngài sáng tác một số tác phẩm Phật Giáo—A
descendant of Buddha’s uncle, who translated the Avatamsaka Sutra in 418
AD. He came to China from Kapilavastu in around 408 A.D., her he composed
several Buddhist works.
2) Tên của một vị đệ tử của Dharmakosa, người mà Ngài Huyền
Trang đã được gặp bên Ấn Độ vào khoảng những năm từ 630 đến 640 sau Tây
Lịch—Name of a disciple of Dharmakosa, whom Hsuan-Tsang met in India, 630-640
A.D.
Phật Đà Cúc Đa: Buddhagupta (skt)—Theo Eitel trong Trung Anh Phật Học Từ
Điển, Phật Đà Cúc Đa là một vị quân vương Phật tử của xứ Ma Kiệt Đà, là con và
người kế vị của vua Sakraditya—According to Eitel, Buddhagupta was a Buddhist king of Magadha, son and successor of Sakraditya.
Phật Đà Da Xá: Tăng sĩ Phật Đà Da Xá, còn được biết như là Vibhasa râu
đỏ, từ thành Kashmir đã đến Trung Hoa vào những năm từ 403 đến 413 để dịch kinh
từ Phạn ra Hoa ngữ—Buddhayasas of Kashmir or Kabul, known as “red-beard
Vibhasa,” who arrived in China from 403 to 413 to translate Sutras from
Sanskrit to Chinese.
Phật Đà Đa La: Buddhatrata (skt)—Tên của vị Tam Tạng Pháp Sư Giác
Cứu, dịch giả của nhiều bộ luận vào khoảng năm 650 sau Tây Lịch—Buddhatrata, a
monk from Kashmir or Kabul, was a translator of many sastras, around 650 A.D.
Phật Đà Đề Bà: Buddhadeva (skt)—Một trong bốn nhà bình luận nổi tiếng
Phật Giáo—One of the four most famous Buddhist commentators.
Phật Đà Mật Đa La: Buddhamitra (skt)—Tổ thứ chín bên Ấn Độ—Ninth patriarch in
India.
**
For more information, please see Hai Mươi
Tám Tổ Ấn Độ.
Phật Đà Nan Đề: Buddhanandi (skt)—Dòng dõi Thích Ca và là tổ thứ tám bên
Ấn Độ—A descendant of the Gautama family and eighth patriarch in India.
**
For more information, please see Hai Mươi
Phật Đà Phạt Na Sơn: Buddhavanagiri (skt)—Theo Eitel trong Trung Anh Phật Học
Từ Điển của Giáo Sư Soothill, đây là ngọn núi gần thành Vương Xá, nổi tiếng với
những hang đá, mà Đức Phật đã có một thời trú ngụ tại đó—According to Eitel in
the Dictionary of Chinese-English Buddhist Terms composed by Professor
Soothill, this is a moutain near Rajagrha, famous for its rock
caverns, in one of which Sakyamuni lived for a time.
Phật Đà Phiến Đa: Buddhasanta (skt)—Phật Đà Phiến Đa là một vị sư miền Trung
Ấn, là dịch giả của khoảng mười tác phẩm Phật Giáo từ khoảng những năm 529-539
sau Tây Lịch—A monk from Central India, translator of some ten works from 529
to 539 A.D.
Phật Đà Tăng Ha: Buddhasimha (skt)—Một đệ tử của Ngài Vô Trước, vào khoảng
thế kỷ thứ năm sau Tây Lịch, nổi tiếng về mật tu và tài năng xuất chúng—A
disciple of Asanga, probably fifth century A.D. He was famous for his esoteric
practices and lofty talents.
Phật Đà Thập: Buddhajiva (skt)—Một vị Tăng đến Trung Quốc từ Kashmir hay
Kabul vào khoảng năm 423 sau Tây Lịch—Buddhajiva, a monk who arrived in China
from Kashmir or Kabul in around 423 A.D.
Phật Đại Bi Quang: Greatly Compassionate Light Buddha.
Phật Đại Cường Tinh Tấn Dõng Mãnh: Great Firm Vigor and Courage Buddha.
Phật Đại Diệm Kiên: Great-Blazing-Shoulder Buddha.
Phật Đại Huệ Lực Vương: Great Wisdom-Power Buddha.
Phật Đại Minh: Great-Brightness Buddha.
Phật Đại Quang: Great-Light Buddha.
Phật Đại Thông Quang: Light Of Great Penetrations Buddha.
Phật Đại Tu Di: Great Sumeru Buddha.
Phật Đàn: Sự bố thí như hạnh chư Phật, đối lại với sự bố thí của ma.
Phật đàn là bố thí một cách trong sạch, thanh tịnh giống như Phật thuyết pháp
độ chúng sanh—Buddha-dana—Buddha-giving, in contrast with Mara-giving or
preaching. Buddha-charity as the motive of giving, or preaching, and of
self-sacrifice, or self-immolation.
**
For more information, please see Nhị Đàn.
Phật Đản: Ngày Phật Đản sanh, có lẽ vào ngày mồng 4 tháng 8;
tuy nhiên, tất cả các nước theo Phật giáo lấy ngày trăng tròn tháng tư làm lễ
kỷ niệm—Buddha’s Birth Day, perhaps on the 4th month, 8Th day; however,
all Buddhist countries obseve the Full Moon Day of the Lunar month of Vaisakha (April-May)
as Buddha Birth Day Anniversary.
Phật Đảnh: Đức Phật Thích Ca Mâu Ni trong đệ tam tòa Thai Tạng Giới
được coi như là Phật Đảnh Tôn Thiền Định Phổ Trí Tự Tại—Sakyamuni in the third
court of the Garbhadhatu is represented as the Foremost Honoured One in
meditation as Universal Wise Sovereign.
Phật Đảnh Ấn: Usnisa (skt)—Dấu ấn trên đỉnh đầu của Đức Phật như một
chùm tóc—The characteristic sign on a Buddha’s head (short curls, topknot,
etc).
Phật Đảnh Chú: Thủ Lăng Nghiêm Chú—Sitatapatrosnisa-dharani (skt)—Bạch
Tản Cái Phật Đảnh Đà La Ni Chú—The white-umbrella dharani.
Phật Đảnh Cốt: Buddhosnisa (skt)—Chỗ u lên trên đỉnh đầu của Phật, một
trong những tướng hảo—The skull or cranial protuberance on the the Buddha’s
head; one of his characteristic marks.
Phật Đảnh Tôn Thắng Đà La Ni: The Unisha Vijaja Dharani Sutra—Theo Pháp sư Thích Thiền
Tâm trong Kinh Phật Đảnh Tôn Thắng Đà La Ni, trong tất cả các thần chú về Phật
Đảnh, môn Đà La Ni nầy rất là tối tôn tối thắng, hay trừ hết tất cả những khổ
não trong sáu nẻo luân hồi của tất cả chúng sanh—According to Dharma Master
Thich Thien Tam in the Unisha Vijaja Dharani Sutra, in all the greatest Dharani
of the Buddha, this mantra is the best, unequaled, often eliminating suffering
for all sentient beings in all the six realms of existence.
1. Namo Bagabhàte
Na Mô Ba ga pha tê.
2. Sarvatadran lokiya
Sạt hoa tát răn lô ky da.
3. Pradi vitistraya
Bơ ra di vi ti sắc tra da.
4. Buddhàya Bagabhàté
Bút đà da ba ga phê tê.
5. Tadyatha!
Tát đi da tha!
6. Aum! Bhrum, bhrum, bhrum
Um! Bút rum, bút rum, bút rum.
7. Suddhàya suddhàya
Suýt đà da, vi suýt đà da.
8. Visuddhàya visuddhàya
Vi suýt đà da, vi suýt đà da.
9. Á Sàma sàma
Á sá ma sá ma.
10. Samànta bhàvasad
Sa măn tá phạ hoa sát.
11. Sabhàrana gati gagàna
Sa phả ra na ga ti ga gạ na.
12. Sabhàva visuddhi
Xoa phạ hoa vi suýt đi.
13. Á vicanya dumam
Á vi chuân da đu măn.
14. Survàtatthà gadà
Sạt hoa tát thá ga đá.
15. Sùgada
Sú ga đa.
16. Bhàra bhàcanà
Phạ ra, phạ ca nã.
17. Amirtá pisàku
A mi rị tá, bi sá cu.
18. Maha mùdra mandara pana
Ma ha muýt dơ ra măn, đa ra ba na.
19. Aum! Á hàra áhàra
Um! Á hạ ra, á hạ ra.
20. Ayusàn dhàrani
A du săn đà ra ni.
21. Suddhàya suddhàya
Suýt đà da, suýt đà da.
22. Gagana svabhàva visuddhi
Ga ga na xoa phạ hoa vi suýt di.
23. Usnisà vicaya visuddhi
U sắc ni sá vi ca da vi suýt đi.
24. Sáhàsara rasami santonité
Sá hạ sa ra, ra sa mi san tô ni tê.
25. Sàrava tatthàgada
Sá ra hoa tát thá ga đa.
26. Avalokini
A hoa lô ki ni.
27. Sarvatatthàgada matté
Sạt hoa tát thá ga đa mát tê.
28. Sàtra pàramità
Sá tra bá ra mi tá.
29. Bari pùrani
Ba rị bủ ra ni.
30. Nasà bùmipra dissité
Na sá bủ mi bơ ra, đi sắc si tê.
31. Sàrava tatthagada h’ridhàya
Sá ra hoa tát thá ga da hất rị đà da.
32. Dissàna
Đi sắc sá na.
33. Disité
Đi sắc si tê.
34. Aum! Mùdri mùdri maha mùdri
Um! Muýt đơ ri, muýt đơ ri, ma ha muýt đơ ri.
35. Vajra caya
Hoa di ra ca da.
36. Samhàdanà visuddhi
Săn hạ đa nã Vi suýt đi.
37. Sàrava kama, bhàrana visuddhi
Sá ra hoa ca ma, phạ ra na, vi suýt đi.
38. Para durikati biri visuddhi
Ba ra đu ri ca ti, bi ri vi suýt đi.
39. Pratina varadhàya ayùsuddhi
Bơ ra ti na hoa ra đá da, a dục suýt đi.
40. Samayà dissàna dissité
Sam ma dã , đi sắc sá na, đi sắc si tê.
41. Aum! Mani mani màhàmani
Um! Ma ni, ma ni, mạ ha ma ni.
42. Á mani, ámani
Á ma ni, á ma ni.
43. Vimani vimani màhà vimani
Vĩ ma ni, vĩ ma ni, mạ hạ vĩ ma ni.
44. Matdi matdi màhà matdi
Mát đi mát đi, mạ ha mát đi.
45. Tatthàdà bùdha
Tát thá đá, bủ đa.
46. Kuthi virisuddhi
Cu thi vi ri suýt đi.
47. Visaphora buddhi visuddhi
Vĩ sa phổ ra, bút đi vi suýt đi.
48. Aum! Hyhy
Um! Hi hi.
49. Jàya jàya
Dá ra, dá ra.
50. Vijàya vijàya
Vĩ dá ra, vĩ dá ra.
51. Samara samara
Sa ma ra, sa ma ra.
52. Sabhàra sabhàra
Sa phạ ra, sa phạ ra.
53. Sàrabhà budha
Sá ra phạ bút đa.
54. Dissàna
Đi sắc sá na.
55. Dissité
Đi sắc si tê.
56. Suddhi suddhi
Suýt đi, suýt đi.
57. Vàjri vàjri màhàvàjri
Họa di ri, họa di ri, mạ hạ họa di ri.
58. Á vàjri
Á họa di ri.
59. Vàjra gàbi
Họa di ra gạ bi.
60. Jàya gàbi
Dá ra gạ bi.
61. Vijàya gàbi
Vĩ dá ra gạ bi.
62. Vàjra jvàlà gàbi
Họa di ra, rít họa lã gạ bi.
63. Vàjro nagaté
Hoạ di rô, na ga tê.
64. Vàjro nabàvé
Họa di rô, na bà vê.
65. Vàjra sambàvé
Họa di ra, sam bà vê.
66. Vàjro vàjrina
Họa di rô, Họa di rị na.
67. Vàjram vabhà dumàmà
Họa di rảm, hoa phạ đô mạ mạ.
68. Sàriram sàrabhà sattabhànaim
Sá rị rảm, sá ra phạ, sát ta phạ năng.
69. Tàcaya biri visuddhi
Tả ca da, bi ri, vi suýt đi.
70. S’ya vabhà dumi satna
Sất da hoa phạ đô mi sát na.
71. Sàrabhà gati birisuddhi
Sát ra phạ, ga ti, bi rị suýt đi.
72. Sàrabhà tatthagada s’yami
Sá ra phạ, tát tha gạ đa, sất da mi.
73. Sàma sabhà sadyantu
Sá ma sa phạ, sát dăn tu.
74. Sarva tatthagada
Sạt hoa tát tha ga đa.
75. Sàma sàbhàsa dissité
Sá ma sá phạ sa, đi sắc si tê.
76. Aum! S’diya s’diya
Um! Sất đi dà, sất đi da.
77. Buddhiya buddhiya
Bút đi da, bút đi da.
78. Vibuddhiya vibuddhiya
Vi bút đi da, vi bút đi da.
79. Boddhàya boddhàya
Bồ đà da, bồ đà da.
80. Viboddhàya viboddhàya
Vi bồ đà da, vi bồ đà da.
81. Mocaya mocaya
Mô ca da, mô ca da.
82. Vimocaya vimocaya
Vi mô ca da, vi mô ca da.
83. Suddhàya suddhàya
Suýt đà da, suýt đà da.
84. Visuddhàya visuddhàya
Vi suýt đà da, vi suýt đà da.
85. Samànta tatbiri mocaya
Sa măn tá, tát bi ri, mô ca da.
86. Samadhàya sami birisudhi
Sa măn đá da, sa mi bi ri suýt đi.
87. Sàrabhà tatthàgadà samaya h’ridàya—Sá ra phạ, Tát thá ga đá,
sam ma da, hất rị đà da.
88. Dissàna dissité
Đi sắc sá na, đi sắc si tê.
89. Aum! Mùdri mùdri màhà mùdra
Um! Muýt đơ ri, muýt đơ ri, mạ hạ muýt đơ ra.
90. Mandàra pana
Mạn đà ra bá na.
91. Dissité
Đi sắc si tê.
92. Svàha
Xóa ha.
Phật Đạo: Con đường dẫn tới giác ngộ hay Phật quả—The way of
Buddha—The way which leads to Buddhahood or enlightenment—The Buddhist doctrine
.
Phật Đạt Ma: Dharma Buddha.
Phật Đăng Thủ Tuân: Thiền sư Phật Đăng Thủ Tuân (1079-1134), người Trung Hoa.
Ngài khởi sự theo học Thiền với Quảng Giám Anh. Sau đó đến Thái Bình, nơi Phật
Giám cư ngụ, nhưng không biết làm cách nào để nắm được Thiền. Sư quấn chăn lại
thề rằng: “Đời nầy mà không thấu suốt lẽ Thiền, sẽ không bao giờ giở chăn ra mà
nằm nghỉ.” Ngày ngồi thiền, đêm đứng dậy, sư dốc chí tinh nghiên Thiền cần mẫn
cơ hồ như mất cha mất mẹ. Cứ bảy ngày, rồi bảy ngày như thế trôi qua—Zen master
Fo-Teng-Shou-Hsun, a famous Chinese Zen master, was born in 1079. He began to
study Zen under Kuang-Chien-Ying. He came later to T’ai-Ping, where Fo-Chien
resided, but was at a loss how to take hold of Zen. He put a seal on his
bedding and made this vow: “If I do not attain the experience of Zen in this
life, this will never be spread to rest my body in.” He sat in meditation during
the day, but the night was passed standing up. He applied himself to the
monastery Zen most assiduously as if he had lost his parents. Seven weeks thus
elapsed.
· Nhân lúc Phật Giám thượng đường
thuyết pháp, rằng: “Sum la vạn tượng được ấn thành Nhất pháp.” Nhờ đó mà Thủ
Tuân sáng mắt ra. Phật Giám bảo: Tiếc thay một hạt minh châu bị gã phong điên
lượm được.” Rồi Phật Giám bảo Thủ Tuân: Linh Nguyên nói rằng ‘nhất kiến đào
hậu, trực chí như kim bất cánh nghi (một lần từ thấy hoa đào đó, cho đến bằng
nay hết cả ngờ). Cái chỗ người ta không còn ôm ấp mối ngờ ấy là gì?”—When
Fo-Chien gave a sermon saying, ‘A world of multiplicities is all stamped with
the One.’ Tis opened the eye of Shou-Hsun. Fo-Chien said: “What a pity that the
lustrous gem has been carried away by this lunatic!” He then said to Shou-Hsun:
“According to Ling-Yun, ‘Since I once saw the peach bloom, I have never again
cherrished a doubt.’ What is this when no doubts are ever cherrished by
anybody?”
· Thủ Tuân đáp: “Đừng nói Linh Nguyên
không hề ôm ấp một mối ngờ; thực tình chính nay chẳng thể có mối ngờ bị ôm ấp ở
đâu cả.”—Shou-Hsun answered, “Don’t say that Ling-Yun never cherrishes a doubt;
it is in fact impossible for any doubt to be cherrished anywhere even now.”
· Phật Giám nói: “Huyền Sa quở Linh
Nguyên rằng ‘Đúng thì đúng đấy, nhưng chưa thật thấu triệt.’ Giờ hãy bảo cho ta
biết cái chỗ thấu triệt này ở đâu?”—Fo-Chien said: “Hsuan-Sha criticized
Ling-Yun, saying: ‘You are al right as far as you go, but you have not yet
really penetrated.’ Now tell me where is this unpenetrated spot.”
· Thủ Tuân đáp: “Con cảm kích sâu đậm
tấm lòng thiết tha như bà mẹ của thầy.”— Shou-Hsun replied: “Most deeply I
appreciate your grand-motherly kindness.
· Phật Giám đồng ý lời giải bày nầy.
Rồi thì Thủ Tuân làm một bài kệ—Fo-Chien gave his approval to this remark.
Thereupon, Shou-Hsun produced the following stanza:
Trọn ngày nhìn trời mà không ngẩng đầu
Khi thấy hoa đào rậm rạp mới nhướng mi
Giả sử cho ngài có lưới trùm trời đất
Qua khỏi quan ải rồi hãy nghỉ đi.
(Chung nhật khán thiên bất cử đầu
Đào hoa lạn mạn thủy đài mâu
Nhiêu quân cánh hữu già thiên võng
Thấu đắc lao quan tức tiện hưu).
All day he has been looking at the sky yet
without lifting his head,
Seeing the peach in full bloom he has
for the first time raised his eyebrows:
Mind you, however,
there’s still a world-enveloping net
Only when the last barrier-gate is broken through, there is
complete rest.
· Viên Ngộ Phật Quả, nghe chuyện này,
hơi ngờ chỗ chứng của Thủ Tuân. Ngài nghĩ, phải để tự mình chứng kiến thực tình
Thủ Tuân là như thế nào. Ngài cho gọi sư đến và cùng đi dạo núi với sư. Khi họ
đến một đầm nước sâu, Phật Quả đẩy mạnh đồng hành của mình xuống nước. Không
đợi lâu, ngài hỏi ngay: “Trước khi Ngưu Đầu chưa thấy Tứ Tổ thì sao?” Thủ Tuân
trả lời: “Đầm sâu, nhiều cá.” Phật Quả hỏi tiếp: “Về sau thì sao?” Thủ Tuân
đáp: “Cây cao vời gió.” Phật Quả lại hỏi: “Khi thấy và chưa thấy thì sao?” Thủ
Tuân đáp: “Chân co chân duỗi.” Cuộc thử thách hoàn toàn vừa ý Phật Quả,
và do đó, Phật Quả đã là bá phụ của Thủ Tuân về mặt chánh
tín—Yuen-Wu-Fo-Kuo who heard of this had some misgiving about Shou-Hsun’s
attainment he would give it a test and see for himself how genuine Shou-Hsun
was. He called him in and had a walk with him in the mountain. When they came
to a deep pool, Fo-Kuo rudely pushed his companon into the water. No sooner he
did this than he asked: “How about Niu-T’ou before he saw the Fourth
Patriarch?” Shou-Hsun replied: “Deep is the pool, many are the fish.” Fo-Kuo
asked agai: “How afterwards?” Shou-Hsun replied: “The high trees invite a
breeze.” Fo-Kuo asked: “How when he is seen and not seen?” Sho-Hsun replied:
“The legs stretched are the legs bent.” The test fully satisfied Fo-Kuo, who was
by the way Shou-Hsun’s uncle in faith.
Phật Đấu Chiến Thắng: Victorious In Battle Buddha.
Phật Đệ Tử: Buddhists—Disciples of Buddha.
Phật Địa: Giai đoạn thứ mười trong thập địa, nơi mà Bồ Tát đạt tới
giác ngộ cao nhất và sắp sửa thành Phật—Buddha-bhumi—The Buddha stage, being
the tenth stage where the Bodhisattva has arrived at the point of highest
enlightenment and is just about to become a Buddha.
Phật Điền: Nơi vun trồng công đức Phật để chắc chắn gặt được Phật
quả, đặc biệt Phật là một đối tượng thờ phụng và cúng dường—The Buddha field,
in which the planting and cultivation of the Buddhist virtues ensure a rich
harvest, especially the Buddha as an object of worship and the Order for
almsgiving.
Phật Điện: Buddha Hall.
Phật Định Quang: Samadhi Light Buddha.
Phật Đồ Trừng: Buddhasimha (skt)—Phật Đà Tăng Ha—Buddhacinga or
Buddhochinga (skt)—Phật Đồ Đặng—Phật Đồ Chanh (Fo-T’u-Ch’êng)—Nhà sư Thiên
Trúc, đến Lạc Dương vào khoảng năm 310 sau Tây Lịch. Ông còn được biết đến qua
danh hiệu Thiên Trúc Phật Đồ Trừng, tu học từ bé và đắc pháp thần thông—An
Indian monk who came to Lo-Yang about 310 A.D., also known as Indian
Fo-T’u-Ch’êng, noted for his magic.
Phật Độ: Buddhaksetra (skt).
(I) Nghĩa của Phật Độ—The meanings of “Buddha Realms”
1) Báo Độ: The land of reward, the Pure Land.
2) Cực Lạc: Sukhavati (skt)—Tên của cõi nước thanh tịnh của Đức
Phật A Di Đà nằm về phương tây của vũ trụ—Highest Joy, name of the Pure Land of
Amitabha Buddha in the west.
3) Hoa Tạng Thế Giới: The Pure Land of all Buddhas in their
Sambhogakaya.
4) Phật quốc: The land or realm of a Buddha—The land of the
Buddha’s birth.
5) Thường Tịch Quang Tịnh Độ: Trụ xứ của chư Phật—The realm of
eternal rest and light, and of eternal spirit (Dharmakaya), the abode of
Buddhas.
(II) Phân loại Phật Độ—Categories of “Buddha Realms”
(A) Tứ Phật Độ—There are four kinds:
1) Đồng cư quốc độ: Where common beings and saints dwell
together :
a) Uế độ: Ta bà quốc độ—Saha world—Where all beings are subject
to transmigration.
b) Tịnh độ: Thanh tịnh độ---The Pure Land.
2) Phương tiện hữu dư quốc độ (Biến dịch quốc độ): Trú xứ của
Tứ Thánh—The sphere where beings are still subject to higher forms of transmigration—The
abode of Srota-apanna (Tu đà hườn), Sakrdagamin (Tư đà hàm), Anagamin (A na
hàm), and Arhat (A la hán)—See Tứ Thánh Quả.
3) Thực báo vô chướng ngại quốc độ: The bodhisattva realm—Final
unlimited reward.
4) Thường tịch quang quốc độ: Buddha-parinirvana—Where
permanent tranquility and enlightenment reign.
(III) Đức Phật dạy về Phật Độ—The Buddha
taught about Buddha Lands: Theo Kinh Duy Ma Cật, Đức Phật dạy rằng: “Này Bảo
Tích! Tất cả chúng sanh là cõi Phật của Bồ Tát. Vì sao? Bồ Tát tùy chỗ giáo hóa
chúng sanh mà lãnh lấy cõi Phật; tùy theo chỗ điều phục chúng sanh mà lãnh lấy
cõi Phật; tùy chúng sanh ưng theo quốc độ nào vào trí tuệ của Phật mà lãnh lấy
cõi Phật; tùy chúng sanh ưng theo quốc độ nào phát khởi căn tánh Bồ Tát mà lãnh
lấy cõi Phật. Vì sao thế? Vì Bồ Tát lãnh lấy cõi Phật thanh tịnh đều vì muốn
lợi ích chúng sanh. Ví như có người muốn xây dựng cung nhà nơi khoảng đất
trống, tùy ý được thành công, nếu xây dựng giữa hư không quyết không thành tựu
được; Bồ Tát cũng thế, vì thành tựu chúng sanh nên nguyện lãnh lấy cõi Phật.
Nguyện lãnh lấy cõi Phật chẳng phải ở nơi rỗng không vậy—According to the
Vimalakirti Sutra, the Buddha said: “Ratna-rasi, all species of living beings
are the Buddha land sought by all Bodhisattvas. Why is it so? Because a
Bodhisattva wins the Buddha land according to the living beings converted by
him (to the Dharma); according to the living beings tamed by him; according to
the country (where they will be reborn to) realize the Buddha-wisdom and in
which they will grow the Bodhisattva root. Why is it so? Because a Bodhisattva wins the pure land solely for the benefit of all living
beings. For instance, a man can build palaces and houses on vacant ground
without difficulty, but he will fail if he attempts to build them in (empty)
space. So, a Bodhisattva, in order to bring living beings to perfection,
seeks the Buddha land which cannot be sought in (empty) space.
** For more information, please see Báo Độ,
Phật Độc Giác: Prayetka-Buddha (skt)—Một chúng hữu tình mà mức độ giác
ngộ gấp một ngàn lần một vị A-la-hán, nhưng chưa lớn bằng một vị Bồ Tát. Tuy
nhiên, nói chung, cả ba đều đã giải thoát khỏi luân hồi sanh tử—An enlightened
being whose level of enlightenment is one thousand times greater than that of a
Arhat, but not as great as that of a Bodhisattva. However, generally speaking,
three of them are equal because they have attained liberation from the cycle of
life and death.
Phật Đức: Phật đức với toàn sanh, toàn quả, toàn bi, cứu khổ chúng
sanh—Buddha-virtue—Buddha’s perfect life, perfect fruit, and perfect mercy in
releasing all beings from suffering.
Phật Đức Niệm: Virtue And Mindfulness Buddha.
Phật Đường: Pagoda.
Phật Gia: Gia đình Phật giáo. Tất cả Phật tử từ Tu Đà Hoàn trở
lên—The family of Buddhism—All Buddhists from Srota-apanna (Tu Đà hoàn)
upwards.
Phật Giám Huệ Cần: See Huệ Cần Phật Giám.
Phật Giáo: Buddhism.
(I) Ý nghĩa của Đạo Phật—The meanings of Buddhism:
1) Có người cho rằng đây chỉ là đời sống của Đức Phật, tấm
gương của Đức Phật và những đệ tử gần gũi nhất của Ngài đặt ra, đó là kỳ công
quang vinh của một người, một người đứng trước công chúng tuyên bố con đường
giải thoát: To someone it can be only life of the Buddha; the example that the
Buddha and his immediate disciples set, that glorious feat of a man, who stood
before men as a man and declared a path of deliverance.
2) Với số người khác, Phật giáo có nghĩa là học thuyết quần
chúng như đã ghi trong văn học Phật giáo gồm Tam Tạng kinh điển. Và trong đó
miêu tả một triết lý cao quý, sâu sắc, phức tạp và uyên bác về cuộc đời: To
others, Buddhism would mean the massive doctrine as recorded in the Buddhist
Tripitaka (literature), and it is described a very lofty, abstruse, complex and
learned philosophy of life.
3) Đạo Phật, một triết lý, một phương cách sống hay là một tôn
giáo. Đều nầy không quan trọng. Phật giáo là giáo pháp của Đức Phật thuyết
giảng, một nền giáo lý hoàn toàn xây dựng trên trí tuệ của con người. Đạo Phật
rất tôn trọng lý trí. Nhắm mắt tin suông là trái với giáo lý nhà Phật. Chính
Đức Phật đã dạy: “Không nên tin một cách mù quáng những lời ta dạy, mà trước
tiên hãy thử nó như đem lửa thử vàng để biết vàng thật vàng giả.” Đạo Phật
không phải là một tôn giáo chuyên thờ cúng hay cầu xin các vị thần linh. Đạo
Phật không cấm Phật tử tìm hiểu giáo lý của những tôn giáo khác. Đức Phật dạy
nếu có những điều phải và hợp lý thì Phật tử có quyền tự do thụ nhận cho dù
điều ấy là giáo lý của một tôn giáo khác. Đạo Phật khác với các tôn giáo và các
chủ nghĩa khác ở chỗ tôn trọng quyền nhận xét của cá nhân, tự do tư tưởng và
phát triển lý trí. Chính vì vậy mà Đức Phật dạy rằng giáo lý của Ngài không có
gì dấu diếm trong tay áo cả. Ngài còn nói thêm rằng giáo lý tùy thuộc vào vào
sự thấu hiểu chân lý của con người, chứ không phải tùy thuộc vào ân huệ của một
vị thần linh hay bất cứ quyền năng nào khác. Đức Phật còn nhấn mạnh về sự tự do
dò xét khi Ngài bảo các đệ tử rằng nếu cần phải xét đoán ngay cả Đức Như Lai
nữa, để có thể hoàn toàn tin chắc giá trị của vị Thầy mà mình đang theo. Phật
day rằng chúng ta phải học, hiểu, hành rồi mới tin. Ngài nhắc nhở rằng nếu chưa
hiểu hoặc còn hoài nghi mà mê muội tin theo là phỉ báng Phật. Hoài nghi không
phải là một cái tội, vì Phật giáo không có những tín điều buộc phải tin theo.
Hoài nghi tự nhiên mất khi con người hiểu rõ, thấy rõ sự thật, thấy rỏ chân lý:
Buddhism—Buddha teaching—Buddhism is a philosophy, a way of life or a religion.
The teaching of Buddha. This is not important. Buddhism is what the Buddha
taught. His teaching was based on human inner wisdom. Buddhism always values
reason. Blindly believing in everything is contrary to Buddha’s teaching. The
Buddha taught: “Do not believe blindly in my teachings. Always test them like
using fire to test gold to determine whether it is authentic or counterfeit.”
Buddhism is not a religion versed in worshipping and imploring favors from
deities. It is different from other religions and doctrines in that it respects
personal opinions, beliefs, and intellectual development. Buddhism does not
prevent its disciples from learning other religious teachings. The Buddha said
that if there were reasonable and rational teachings in other religions, His
followers were free to reapect such things. From that basic principle, the
Buddha declared that there was nothing hidden in the sleeve of His saffron robe
when referring to His teachings. He also added that His doctrine was consistent
with how people understood the Truth. It did not depend on the favors bestowed
by any deity or any other spiritual power. The Buddha emphasized the concept of
free inquiry when He asked His disciples to judge even the Tathagata in order
to have an utter trustfulness in Him. He asked them to study, understand, and
believe latter on. Whoever has not yet understood or still has doubt but
blindly believes has thus defamed the Buddha. Doubt is not a sin because
Buddhism has no creed to be believed. Doubt will automatically dissipate when people
fully understand or perceive the Truth.
4) Danh từ Phật giáo được lấy từ gốc Phạn ngữ “Bodhi” có
nghĩa là “Giác ngộ,” và do vậy Phật giáo là triết lý của sự giác ngộ. Chính vì
thế mà định nghĩa thật sự của Phật giáo là “Diệu Đế.” Đức Phật không dạy từ lý
thuyết, mà Ngài luôn dạy từ quan điểm thực tiễn qua sự hiểu biết, giác ngộ và
thực chứng về chân lý của Ngài: The name Buddhism comes from the word “Bodhi”
which means “waking up,” and thus Buddhism is the philosophy of Awakening.
Therefore, the real definition of Buddhism is Noble Truth. The Buddha did not
teach from theories. He always taught from a practical standpoint based on His
understanding, His enlightenment, and His realization of the Truth.
5) Với Đức Phật, con người là tối thượng, nên Ngài đã dạy: “Hãy
là ngọn đuốc và là nơi nương tựa của chính bạn, chớ đừng tìm nơi nương tựa vào
bất cứ nơi nào khác.” Đó là lời nói chân thật của Đức Phật. Ngài đã từng nói:
“Tất cả những gì thực hiện được đều hoàn toàn do nỗ lực và trí tuệ rút ra từ
kinh nghiệm bản thân của con người. Con người làm chủ vận mệnh của mình. Con
người có thể làm cho cuộc đời mình tốt hơn hoặc xấu hơn. Con người nếu tận sức
tu tập đều có thể thành Phật.”—To the Buddha, man is a supreme being, thus, he
taught: “Be your own torch and your own refuge. Do not seek refuge in any other
person.” This was the Buddha’s truthful word. He also said: “All realizations
come from effort and intelligence that derive from one’s own experience. Man is
the master of his destiny, since he can make his life better or worse. If he
tries his best to cultivate, he can become a Buddha. ”
(II) Có hai tông phái Phật Giáo
chính—There are two main branches:
1) Nam Tông: Theravada (skt)—Tiểu Thừa hay giáo pháp của hàng
Trưởng Lão, xuất phát từ Nam Ấn Độ, lan rộng đến Tích lan, Miến Điện, Thái Lan,
Lào và Cam Bốt—The Southern or Theravada (Teachings of the Elders), also known
as the Hinayana, which arose in southern India, whence it spread to Ceylon,
Burma, Thailand, Laos and Cambodia—For more information, please see
Hinayana in sanskrit/Pali-Vietnamese Section.
2) Bắc Tông: Mahayana (skt)—Đại Thừa, khởi động từ Bắc Ấn Độ
đến Tây Tạng, Mông Cổ, Trung Quốc, Việt Nam, Triều Tiên và Nhật Bản. Không
giống như Tiểu Thừa có khuynh hướng bảo thủ và không uyển chuyển, Đại Thừa tự
thích ứng với các nhu cầu của các dân tộc có nền tảng chủng tộc và văn hóa khác
nhau, và có mức độ hiểu biết khác nhau—The Mahayana moved from northern India
to Tibet, Mongolia, China, Vietnam, Korea, and Japan. Unlike Southern
Buddhism, which tended to remain conservative and doctrinaire, the Mahayana
adapted itself to the needs of peoples of diverse racial and cultural
backgrounds and varying levels of understanding—For more information, please
see Đại Thừa and Đại Thừa Tông.
Phật Giáo Ấn Độ: Trong các thế kỷ thứ 1 và thứ 2 sau khi Đức Phật nhập
diệt, thật khó mà phân biệt được Phật giáo với nhiều giáo phái khổ hạnh khác.
Rõ ràng là đến thời kỳ Maurya, Phật giáo mới nổi lên thành một tôn giáo riêng
biệt. Nhưng vào thời nầy Phật giáo cũng chỉ giới hạn ở các vùng Ma Kiệt Đà,
Kiều Tất La mà thôi. Các cộng đồng tu sĩ nhỏ cũng có thể đã có mặt ở phía Tây
tại Mathura và Ujjayini. Trong thời gian diễn ra nghị hội thứ hai tại thành Tỳ
Xá Ly (Vaisali) khoảng một trăm năm sau Đức Phật, thư mời đã gửi đến các cộng
đồng tu sĩ ở những nơi xa như Patheya, Avanti, Kausambi, Sankasya và Kanauji.
Mathura đã trở thành một trung tâm Phật giáo quan trọng trong những năm đầu của
thời kỳ cực thịnh Maurya. Lịch sử Phật Giáo Ấn Độ trong thời kỳ nầy xét theo bề
ngoài thì không phải là thời kỳ yên tĩnh. Do sự bành trướng dần dần của Phật
giáo và vì thiếu thông tin thường xuyên giữa những cộng đồng cách xa nhau nên
giáo hội mất dần tính thống nhất. Các ảnh hưởng địa phương từ từ tác động lên cách
cư xử của các cộng đồng, uốn nắn họ theo những kiểu khác nhau. Điều nầy cuối
cùng đã làm nảy sinh ra nhiều trường phái khác nhau. Dưới triều vua A Dục, giáo
hội hẳn đã bộc lộ sự phân hóa và các bia ký của vua A Dục cho thấy nhà vua đã
áp dụng những biện pháp đặc biệt để cứu vãn sự thống nhất của giáo hội. Theo
Giáo sư P.V. Bapat trong Hai Ngàn Năm Trăm Năm Phật Giáo, sự bảo trợ của vua A
Dục tất nhiên đã góp phần truyền bá đạo Phật không chỉ trong vương quốc của
ông, mà còn đến tận những vùng đất xa xôi. Có thể hiểu được rằng sau sự cải tổ
Giáo Hội Ma Kiệt Đà tại nghị hội lần thứ ba và với sự hợp tác của nhà vua, đã
có những cố gắng truyền bá đạo Phật đến những quốc gia xa xôi. Hoạt động truyền
bá ban đầu có thể không thành công nhiều để gây sự chú ý của nước ngoài nhưng
các điều được ghi lại cùng các tượng đài Phật giáo trong các thời kỳ sau vua A
Dục đã chứng minh rõ ràng bên trong lãnh thổ của Maurya các hoạt động ấy đã
thành công lớn. Đến các đời vua Sunga thì Phật giáo mất đi sự bảo trợ. Các tài
liệu Phật giáo đều mô tả Pusyamitra Sunga như là một người ngược đãi tín đồ
Phật giáo. Tuy nhiên, sự phá hoại Phật giáo nhất thời của Pusyamitra không đạt
hiệu quả vì dân chúng vẫn đứng về phía Phật giáo. Sức mạnh của quần chúng là
nguồn gốc của sự tiến triển lớn lao mà Phật giáo đã thực hiện được dưới thời
Sunga-Kanva. Điều nầy được thấy rõ qua số lượng cúng dường to lớn của tư nhân
dành cho Phật giáo được chép trên các đài kỷ niệm thời ấy. Một số công trình
Phật giáo nổi tiếng như bảo tháp Bharhut, hầm Karle và bảo tháp Sanchi đều
thuộc vào thời kỳ Sunga-Kanva và chứng minh cho sự phồn thịnh đáng kể mà Phật
giáo có được vào thời kỳ nầy. Phật giáo đã phát triển từ một tôn giáo của chùa
chiền thành một tôn giáo của toàn dân. Phật giáo đã trở thành một tôn giáo thờ
thần mà đối tượng thờ cúng là Đức Phật cùng xá lợi của Ngài. Chính vào thời kỳ
nầy, Phật giáo đã được những người Hy Lạp ở miền Bắc hưởng ứng. Vua Menander là
người vô cùng mộ đạo. Sau khi đặt kinh đô tại Sakala, ông đã có nhiều hành động
sùng mộ đạo Phật. Kể từ thời vua Menander, nhiều người Hy Lạp ở Ấn Độ đã nhận
đạo Phật làm tôn giáo của mình và sau đó họ đã tham gia cúng dường các chùa
chiền Phật giáo. Các văn bản Ba Li cho thấy người Hy Lạp còn tham gia vào các
hoạt động truyền giáo. Chúng ta được biết rằng sau khi nước Yavana (Hy Lạp)
theo đạo Phật thì tôn giả Mục Kiền Liên Tư Đế Tu (Moggsliputra-Tissa) đã đến
nước nầy và chọn được một trưởng lão Hy Lạp là Dharmaraksita cho công việc
truyền giáo. Dharmaraksita sau đó được cử đến nước Aparantaka, ông thuyết giảng
chánh pháp thành công tại đây và đã hóa độ cho hàng ngàn người kể cả phụ nữ và
các nhà quý tộc. Người Hy Lạp tại Ấn Độ đã tạo nên một kiểu nghệ thuật Phật
giáo mới mẽ, được gọi là Ấn Độ-Hy Lạp (Indo-Greek), phát triển chủ yếu tại
Punjab và miền Tây Bắc Ấn Độ. Sự phát triển nhanh chóng của Phật giáo dưới thời
vua A Dục đến nhiều vùng đất khác nhau của Ấn Độ đã làm nảy sinh nhiều hệ phái
Phật giáo được ghi là lên đến 18 hệ phái. Sự phát sinh ra các hệ phái nầy phần
lớn không phải do sự khác biệt về giáo lý mà là do yếu tố địa lý. Với sự lan
rộng của đạo Phật, đã có nhiều cộng đồng được thành lập tại nhiều nơi trong
nước. Vì không có sự phối hợp nên nhiều cộng đồng đã nghĩ ra những cách
riêng để duy trì giáo pháp. Trong vài trường hợp, sự khác biệt giữa các trường
phái thật không đáng kể. Đó là lý do một số trường phái đã biến mất hoặc hòa
lẫn vào các trường phái khác chỉ sau một thời gian ngắn. Đại Chúng Bộ
(Mahasanghika) trong thế kỷ thứ hai sau ngày Đức Phật nhập diệt, đã nảy sinh ra
tám trường phái khác nhau, trong đó nổi bật nhất là là các trường phái Nhất
Thuyết Bộ (Ekavyavaharika), Thuyết Xuất Thế Bộ (Lokottaravada), Tây Sơn Trụ Bộ
(Aparasaila), Đông Sơn Trụ Bộ (Uttarasaila). Sự phân chia bắt đầu trong phái
Thượng Tọa Bộ (Sthaviravada) một thế kỷ sau đó. Sự phân phái đầu tiên làm nảy
sinh ra hai trường phái Nhất Thiết Hữu Bộ (Sarvastivada) và Tuyết Sơn Bộ
(Mula-Sthaviravada hay Haimavata). Từ khi thành hình tại Tỳ Xá Ly, Đại Chúng Bộ
chỉ giới hạn chủ yếu ở phía Đông rồi từ đó lan rộng ra, đặc biệt là về phía
Nam. Những tín đồ của trường phái nầy có lẽ đã không tạo nên một cộng đồng lớn
ở phía Bắc vì chỉ được nói đến trong hai câu ghi khắc mà thôi. Đại chúng Bộ tạo
nên một văn hệ riêng và tự cho là đã duy trì được truyền thống đích thực nhất
của Phật giáo ban đầu, coi mình dòng dõi của tôn giả Ca Diếp, người đã triệu
tập nghị hội Phật Giáo lần thứ nhất theo truyền thống. Sự hiện hữu của gần như
tất cả các nhánh của Đại Chúng Bộ tại vùng Dhanyakataka cho thấy rằng nơi đây
đã trở thành thành lũy quan trọng nhất. Đại Chúng Bộ dưới sự bảo trợ của
Satavahanas và những người kế vị ở thung lũng Krishna. Các trường phái nầy tiếp
tục phồn thịnh cho đến thế kỷ thứ 3 hoặc thứ 4 sau Tây Lịch. Các trường phái
sinh ra từ Thượng Tọa Bộ cũng đã để lại dấu ấn rõ rệt trong văn học và
bia ký từ thời kỳ Sunga cho đến thời kỳ Kusana, và có thể nói là đã phát
triển từ năm 200 trước Tây Lịch đến năm 200 sau Tây Lịch. Đại Chúng Bộ và
các nhánh của phái nầy phát triển mạnh chủ yếu ở phía Bắc. Trường phái nầy được
đánh giá cao tại các vùng Mathura đến Nagara và từ Taksasila đến Kashmir. Triều
đại Ca Sắc Nị Ca (Kanishka) cũng là một cột mốc quan trọng trong lịch sử Phật
giáo. Nhà vua không chỉ là một thí chủ lớn của tôn giáo nầy mà còn được xem như
một trong số các nhân vật quan quan trọng đã định ra phương hướng cho Phật giáo
trong các thời kỳ về sau. Chính trong giai đoạn nầy mà nghệ thuật Phật
giáo trường phái Ấn Độ-Hy Lạp đã có sự phát triển to lớn nhất. Các tu sĩ
Phật giáo từ Ấn Độ đã đưa Phật giáo đến vùng Trung Á và Trung Hoa. Phái Đại
Thừa với ảnh hưởng rộng lớn cũng được thành hình vào thời kỳ nầy. Vua Ca Sắc Nị
Ca rõ ràng đã góp phần quan trọng vào sự phát triển của Phật giáo. Đến triều
đại Gupta Phật giáo lại nhận được một sức đẩy mới. Mặc dù các vị hoàng đế là người Bhagavata gắn bó với Bà La Môn, nhưng họ có thiện cảm với đạo Phật.
Theo tài liệu còn ghi lại, trong thời gian đầu từ thế kỷ thứ 5 đến cuối thế kỷ
thứ 6, đã có nhiều sự cúng dường từ các tư nhân trong những vùng Kausambi,
Sanchi, Bodh-Gaya và Mathura. Một số lớn tài liệu do những người hành hương từ
Trung Hoa đến Ấn Độ vào thời kỳ nầy đã viết, đã cho thấy rõ tình hình Phật giáo
ở nước nầy. Ngoài ra, các công trình nghệ thuật của Phật giáo với những di tích
còn lại ở Mathura, Sarnath, Nalanda, AjantaBagh và Dhanyakataka đã nói lên một
cách hùng hồn về sự phồn thịnh của đạo Phật dưới triều đại Gupta. Tôn giả Pháp
Hiển, người đã đến Ấn Độ dưới triều đại Chandragupta II, xác nhận tình hình
phát triển của Phật giáo , đặc biệt là ở Uddiyana, Gandhara, Mathura, Kanauji,
Kosala, Magadha, và Tamralipti. Việc xây dựng các tu viện ở Na Lan Đà cũng nhờ
vào sự bảo trợ của các quan chức thời Gupta. Từ giữa thế kỷ thứ 7 trở đi, qua
các tư liệu, chúng ta lại thấy rõ về tình trạng Phật giáo tại Ấn Độ. Phật giáo
đã đạt đến đỉnh cao trong thời kỳ nầy, nhưng cũng đã cho thấy một vài triệu
chứng suy thoái. Mặc dù vậy, một số trung tâm nghiên cứu Phật giáo lớn như Na
Lan Đà và Valabhi vẫn còn tỏa sáng rực rỡ. Vua Harshavardhana trong những ngày
cuối đời đã trở thành tín đồ của Phật giáo Đại Thừa. Ở phía Tây, các vua của
triều đại Maitraka tại Valabhi đã trở thành những người bảo trợ cho đạo
Phật từ giữa thế kỷ thứ 6. Nhiều di tích Phật giáo được tìm thấy ở Valabhi xác
nhận sự hiện diện của Phật giáo tại vùng nầy cho đến thế kỷ thứ 10. Thế kỷ sau
triều đại Harsha chứng kiến một tình trạng hỗn loạn không thuận lợi cho việc
phát triển một tôn giáo chùa chiền như đạo Phật, vốn lệ thuộc quá nhiều vào sự
bảo trợ của chính phủ. Phật giáo vẫn còn tồn tại tại Kashmir, thung lũng Swat, Valabhi
và các nơi ở phía Bắc trong tình trạng rất sa sút. Tuy nhiên, trong khi Phật
giáo đang biến mất dần dần tại nhiều nơi ở Ấn Độ, thì tôn giáo nầy lại có sự
hồi sinh đáng kể tại miền Đông Ấn với sự bảo trợ của triều đại Pala. Hầu hết
các quan chức của triều đại nầy đều là những Phật tử sùng đạo. Họ là những nhà
tài trợ mới cho tu viện Na Lan Đà và cả cho việc xây dựng những tu viện mới như
Vikramashila, Odantapuri và Somapuri. Do đó, mặc dù một số trung tâm nghiên cứu
Phật giáo lâu đời bị xem nhẹ trước thời Gupta, nhưng dưới triều nầy lại có thêm
những trung tâm mới được thiết lập. Trong số đó, Kashmir là trung tâm nghiên
cứu Phật giáo nổi bật nhất. Sau đó, khi trung tâm Na Lan Đa được xây dựng thì
trung tâm công việc nghiên cứu được chuyển dần qua Đông Ấn. Na Lan Đa chiếm ưu
thế trong toàn bộ thế giới Phật giáo suốt gần ba thế kỷ, từ thế kỷ thứ 6 đến
thế kỷ thứ 9. Tuy được sự bảo trợ của các quan chức lớn trong dưới triều đại
Pala, Na Lan Đa vẫn sớm bị lấn át bởi Vikramashila và Odantapuri, được thành lập
dưới các triều vua Pala. Miền Đông Ấn với những viện nghiên cứu mới lập đã giữ
độc quyền nến văn hóa Phật giáo từ thế kỷ thứ 9 đến thế kỷ thứ 12—During the
first and second centuries after the Nirvana of the Buddha, Buddhism could
hardly be distinguished from other ascetic movements. It was evidently in the
Maurya period that Buddhism emerged as a distinct religion. But even at the
beginning of this period, its activities were mainly confined to Magadha and
Kosala. Small communities of the Sangha may have come into existence also in
the West, in Mathura and Ujjayini. At the time of the Second Council, which was
held at Vaisali about a hundred years after the Buddha, invitations were sent
to communities in distant places like Patheya, Avanti, Kausambi, Sankasya and
Kanauji. Mathura had become an important centre of Buddhism in the early years
of Maurya supremacy. The history of Buddhism in this period was not an
undisturbed one. Owing to the gradual expansion of Buddhism and for want of
regular communication between the distant communities, the Sangha was gradually
losing its unity. Local influences were slowly affecting the conduct of the
various communities and shaping them in different ways. This ultimately gave
rise to various schools. During the reign of Ashoka, the Sangha must have shown
symptoms of serious disintegration and the inscriptions of Ashoka tell us that
he took special measures to safeguard its unity. According to Prof. P.V. Bapat
in The Twenty-Five Hundred Years of Buddhism, Ashoka’s patronage must have
contributed to the spread of Buddhism not only within the empire but also to
distant lands even in his lifetime. It is quite conceivable that after the
reorganization of the Magadhan Sangha at the Third Council and with the
cooperation of the emperor himself, efforts were made to carry Buddhism to
distant countries. The success of the first missionary activity might not have
been very great so far as foreign countries were concerned, but the epigraphic
records and Buddhist monuments of post-Ashokan times bear clear testimony to
the fact that within the Maurya empire such activities must have had great
success. With the advent of the Sungas, Buddhism lost official patronage. The
Buddhist accounts are unanimous in representing Pusyamitra Sunga as a
persecutor of Buddhists. The temporary undermining of Buddhism by Pusyamitra,
however, was ineffective, for the people had taken up the cause of Buddhism.
His popular support was at the root of the great progress made by Buddhism
during the Sunga-Kanva period. This is made amply clear by the very large
number of private donations recorded on the Buddhist establishments like the
Bharhut stupa, the Karle caves, and the Sanchi stupa belong to the Sunga-Kanva
period and testify to the great prosperity which Buddhism enjoyed then.
Buddhism had developed from a monastic religion into a popular one. It had
become a theistic religion with the Buddha and his relics as cult objects. It
was at this time that Buddhism was adopted by the Greeks in the North. King Menander
was a great champion of the faith. After he had established his capital at
Sakala, he performed many acts of piety. From Menander’s time many Greeks in
India adopted Buddhism as their religion, and thereafter played the part of
donors to Buddhist establishments. The Pali texts represent the Greeks as
taking part even in missionary activities. We are told that after the
conversion of the Yavana (Greek) country to Buddhism, Moggaliputra-Tissa went
to that country and selected a Greek Elder, Dharmaraksita for missionary work.
Dharmaraksita was then sent to the country of Aparantaka where he successfully
preached the Law of the Buddha and converted thousands of people including
women and nobles. The Greeks in India were also responsible for evolving a new
style of Buddhist art, usually known as Indo-Greek, which flourished mostly in the Punjab and north-western India. The rapid expansion of Buddhism
during Ashoka’s time to various parts of India resulted in the rise of Buddhist
sects whose number is given as eighteen. The origin of these sects was
not due so much to doctrinal differences, except in certain cases, as to the
geographical factor. With the spread of Buddhism, communities were founded in
various parts of the country. As there was no coordinating organization, many
of the communities developed their own traditions for the preservation of the
ancient teachings. In some cases, the differences between the schools were
insignificant. That is why a number of them either disappeared or merged with
the others within a short time. The Mahasanghika during the second century
after the Nirvana of the Buddha gave rise to eight different schools, among
which the Ekavyavaharika, the Lokottaravada, the Aparasaila and the Uttarasaila
were prominent. Division started in the Sthaviravada camp a century later. The
first schism gave rise to two schools, the Sarvastivada and the
Mula-sthaviravada (also called the Haimavata). Since its inception in Vaisali,
the Mahasanghika was mostly confined to the East from where it spread,
especially to the South. The followers of this school probably did not
constitute a strong community in the North as they are mentioned only in two
inscriptions. The Mahasanghika developed a literature of its own and in fact it
claimed to have preserved the most authentic tradition of early Buddhism In so
far as it traced its lineage from Mahakasyapa who was responsible for convoking
the first Buddhist Council, at which the Canon was recited for the first time
according to tradition. The existence of practically all the branches of the
Mahasanghika mentioned in literature in the region of Dhanyakataka shows that
it had become the most important stronghold of the Mahasanghika under the
patronage of the Sata-vahanas and their successors in the Krishna valley. These
schools continued to prosper till the 3rd or 4th century A.D. The schools
arising from other camp, the Sthaviravada, have also left their definite mark
in literature and epigraphy from the Sunga period right up to the Kusana period
and may be said to have flourished from 200 B.C. to 200 A.D. The Sarvastivada
and its branches flourished mostly in the North. The Sarvastivada school
was held in esteem in the entire region from Mathura to Nagara (Hara) and
from Taksasila to Kashmir. Kanishka’s reign is also a landmark in the history
of Buddhism. Tradition not only represents him as a great patron of the
religion but also associates him with a galaxy of Buddhist masters who shaped
Buddhism in later times. It was in this period that the Indo-Greek school of
Buddhist art achieved its greatest development. Buddhist monks from India
carried Buddhism to Central Asia and China. A new form of Buddhism , the
Mahayana, of far-reaching consequence, also came to be evolved at teh sthe
time. Kanishka must have contributed a good deal to the progress of Buddhism.
With the advent of the Gupta dynasty, Buddhism received a new impetus. Although
the Gupta emperors were Bhagavatas, the adherents of Brahmanical faith, they
were sympathetic towards the cause of Buddhism. We have a number of important
description recording gifts of private donors in the regions of Kausambi,
Sanchi, Bodh-Gaya, and Mathura from the beginning of the 5th century A.D. till
the end of the 6th . There is a large number of records, written by the Chinese
pilgrims who came to India in this period, which throw light on the condition
of Buddhism in this country. Moreover, Buddhist art with its relics at Mathura,
Sarnath, Nalanda, Ajanta, Bagh and Dhanyakataka speaks eloquently of the
prosperity that Buddhism enjoyed in the Gupta period. Fa-Hsien, who came to
India during the reign of Chandragupta II, testifies to the flourishing
condition of Buddhism, especially in Uddiyana, Gandhara, Mathura, Kanauji,
Kosala, Magadha and Tamralipti. The foundation of the institutions at Nalanda
was also due to the patronage of the Gupta rulers. From the middle of the 7th
century A.D. again we have a number of records giving a clear picture of the
condition of Buddhism in India. So far as its extent is concerned, it had
reached its height in this period but it also showed certain symptoms of decay.
Nevertheless, some of the great centres of Buddhist study like Nalanda and
Valabhi were still keeping the light burning vigorously. King Harshvardhana in
his later days became a follower of Mahayana Buddhism. In the West the rulers
of the Maitraka dynasty at Valabhi had become patrons of the Buddhist faith
from the middle of the 6th century A.D. Numerous Buddhist relics discovered at
Valabhi testify to the existence of Buddhism in that area up to the 10th
century A.D. The century that followed Harsha’s rule saw a state of unfavorable
to the growth of a monastic religion like Buddhism, which depended so much on
the patronage of the rulers. Buddhism still lingered in Kashmir, Swat Valley,
Valabhi, and other places in the North but its condition was far from
prosperous. However, while Buddhism was slowly disappearing from other parts of
India, it experienced another great revival in eastern India under the
patronage of the Pala dynasty. Most of the rulers of this dynasty were devout Buddhists. They were responsible for new endowments to the Nalanda
monastery and also for the foundation of new monasteries, such as Vikramashila,
Odantapuri, and Somapuri. Although some of the old centres of study had fallen
into neglect before the rise of the Guptas, new and more vigorous centres came
into existence under them. These new centres were numerous but, during the
early Gupta period, Kashmir was the most important and predominant centre of Buddhist
studies. Later, after the foundation of Nalanda the centre of studies
gradually shifted to eastern India. Nalanda dominated the whole Buddhist world
for nearly three centuries, from the 6th to the 9th . In spite of the
patronage of the great Pala rulers, however, Nalanda was soon eclipsed by two
other institutions. Vikramashila and Odantapuri which had been founded under
the Palas. Eastern India, with its new institutions, Vikramashila, Odantapuri,
Jagaddala, , Vikramapuri, etc., almost monopolized the commerce in Buddhist
culture from the 9th to the 12th centuries A.D.
Phật Giáo Bắc Tông: Mahayana Buddhism or Northern school—See Mahayana, Đại
Thừa and Đại Thừa Tông.
Phật Giáo Ca: Buddhist anthem.
Phật Giáo Cam Bốt: Theo Giáo Sư P.V. Bapat trong Hai Ngàn Năm Trăm Năm Phật
Giáo, nhiều phát hiện khảo cổ học và Biên Niên Sử Trung Hoa cho thấy rằng từ
cuối thế kỷ thứ 5, Phật giáo đã phát triển tại Cam Bốt, dù rằng chưa chiếm được
một địa vị nổi bật, vì ít được biết đến so với một số hệ phái Bà La Môn. Đại đế
Yasovarman trị vì vào cuối thế kỷ thứ 9 đã cho xây một đại tịnh thất
(Saugatasrama) dành riêng cho các tu sĩ Phật giáo và ban hành những qui định tỉ
mỉ về việc điều hành tịnh thất nầy. Vua Jayavarman II (1181-1220)
là một Phật tử sùng đạo và đã được truy phong danh hiệu Mahaparamasaugata sau
khi qua đời. Tài liệu ghi chép về triều đại của ông thể hiện một cách đẹp đẽ
nhân sinh quan điển hình của đạo Phật. Sự đóng góp của ông trong việc xây dựng
các công trình tôn giáo vô cùng to lớn. Một tài liệu khác bằng tiếng Phạn về
vua Jayavarman VII, cho ta chi tiết thú vị về tâm đạo của vợ ông. Theo lời kể
thì Jayavarman lần đầu tiên đi đến Chiêm Thành, hoàng hậu là Jayarajadevi đã tỏ
lòng chung thủy của mình bằng trải qua khổ hạnh nhiều ngày. Bà liền được chị
mình khai tâm đạo Phật. Bà đã cử hành một buổi lễ, qua đó bà có thể nhìn thấy
ảnh chồng mình hiện ra trước mặt. Đến khi nhà vua trở về, bà càng gia tăng các
công việc từ thiện và lòng mộ đạo. Phật giáo tiếp tục phát triển ở Cam Bốt
trong thế kỷ 13. Tuy nhiên, cần nhớ rằng mãi cho đến thời điểm đó, mặc dù đạo
Phật có điều kiện thuận lợi để phát triển nhưng vẫn không trở thành quốc giáo
và thậm chí cũng không là một tôn giáo chiếm ưu thế tại đất nước nầy. Không có
chi tiết chính xác là Phật giáo đã đạt tới địa vị nầy vào lúc nào. Nhưng sự
thay đổi nầy chắc chắn là do ảnh hưởng của người Thái Lan, vốn là những tín đồ
Phật giáo cuồng nhiệt và họ đã xâm chiếm một phần lớn đất đai của Cam Bốt.
Trong khi vào lúc đầu thì Thái Lan chịu ảnh hưởng Phật giáo Cam Bốt, thì nay
vai trò đã đảo ngược lại, người Cam Bốt dưới ảnh hưởng của người Thái Lan đã
chuyển tín ngưỡng gần như toàn bộ theo đạo Phật. Ngay cả các vị Thần trong các
đền lớn như Đế Thiên Đế Thích (Angkor Vat) cũng được thay thế bằng những tượng
Phật. Chúng ta không thể tìm thấy bằng chứng đích xác về các giai đoạn của sự
chuyển đạo nầy, nhưng Phật giáo đã dần dần trở thành một tôn giáo chiếm ưu thế
ở Cam Bốt, và ngày nay chúng ta khó tìm thấy một dấu tích nào về đạo Bà La Môn
trên đất nước nầy, ngoại trừ một số sinh hoạt lễ hội của dân chúng—According to
Prof. P.V. Bapata in The Twenty-Five Hundred Years of Buddhism, the
archaeological finds and the Chinese Chronicles prove that from the end of the
fifth century A.D., Buddhism flourished in Cambodia, though it did not occupy a
dominant position, as it was less popular than some forms of Brahmanical
religion. The great emperor, Yasovarman, who ruled at the end of the ninth
century A.D., established a Saugatasrama which was specially meant for Buddhist
monks, and elaborate regulations were laid down for the guidance of this asrama
or hermitage. King Jayavarman VII (1181-1220) was a devout Buddhist and
received the posthumous title, Mahaparamasaugata. The records of his reign
express beautifully the typical Buddhist view of life, particularly the
feelings of charity and compassion towards the whole universe. His role in the
founding of religious institutions was magnificent. A Sanskrit inscription of
Jayavarman VII gives us interesting information about the religious mood of his
queen. It is said that when Jayavarman first went to Champa, his wife,
Jayarajadevi, showed her conjugal fidelity by undergoing austerities of diverse
types and of long duration. She was then initiated to Buddhism by her elder
sister. It is said that she performed a ceremony by which she could see before
her the image of her absent husband. When her husband returned, she increased
her pious and charitable works. These included a dramatic performance, the plot
of which was drawn from the Jatakas and which was acted by a body of nuns
recruited from among castaway girls. Buddhism continued to flourish in Cambodia
in the thirteenth century A.D. It must be remembered, however, that up to this
time, although Buddhism was in a flourishing condition, it was neither the
State religion, nor even the dominating religious sect in the country. There is
no definite information as to when Buddhism attained this position. But the
change was undoubtedly due to the influence of the Thais, who were ardent Buddhists,
and had conquered a large part of Cambodia. Whereas, in the earlier period,
Thailand was influenced by Cambodia, the role was now reversed, and Cambodia,
under the influence of the Thais, was converted, almost the whole country, to
Buddhism. Even the Brahmanical gods in the great sanctuaries like Angkor Vat
were replaced by Buddhist images. We cannot trace the exact stages of this
conversion, but, gradually, Buddhism became the dominant creed in Cambodia and
totally there is hardly any trace of the Brahmanical religion in the country,
except in some of the ceremonies and festivities of the
people.
Phật Giáo Chiêm Thành: Theo Giáo Sư P.V. Bapat trong Hai Ngàn Năm Trăm Năm Phật
Giáo, miền Trung và Nam Việt Nam ngày nay xưa kia là đất nước Chiêm Thành. Việc
cho rằng Phật Giáo đã đặt được nền tảng trên vùng nầy trước thế kỷ thứ ba được
suy ra từ việc tìm thấy một bức tượng Phật bằng đồng tinh xảo thuộc trường phái
Amaravati vốn đã có từ thời ấy. Đọc Biên Niên Sử Trung Hoa, chúng ta được biết
rằng người Trung Hoa chiếm thủ đô của Chiêm Thành vào năm 605, họ đã mang đi
1.350 tác phẩm Phật giáo. Từ lời xác nhận quan trọng nầy, có thể suy ra rằng
Phật giáo đã phát triển trên vùng đất nầy trong một thời gian dài cho đến thế
kỷ thứ bảy. Nghĩa Tịnh đã xác nhận rằng ở Chiêm Thành, các tín đồ thường thuộc
trường phái Hữu Lượng Bộ (Aryasamitiya) và một ít thuộc phái Hữu Bộ
(Sarvastivada). Điều nầy cho thấy sự lấn át của trường phái Thanh Văn Thừa
(Sravakayana), nhưng qua các tài liệu ghi khắc ở thế kỷ thứ 8 thì hầu như Phật
giáo Đại Thừa đang thịnh hành ở Chiêm Thành vào khoảng đó. Đôi khi Phật giáo
lại có được sự bảo trợ của các vua chúa hay quan chức cao cấp và chúng ta còn
tìm thấy các tàn tích của một công trình xây cất vĩ đại của Phật giáo tại Đồng Dương,
gồm một ngôi đền và một tu viện do vua Jaya Indravarman cho xây năm 875.
Phật giáo Đại Thừa tiếp tục thịnh hành ở Chiêm Thành cho đến thế kỷ thứ
15, khi người Việt từ phía Bắc tràn vào. Do đó trường phái Phật giáo Trung
Hoa và cùng đi theo đó là đạo Hồi, đã thay thế cho tôn giáo trước đây ở
Chiêm Thành—According to Prof. P.V. Bapat in The Twenty-Five Hundred Years of
Buddhism, the southern part of the territory lying on the eastern coast of the
Indo-Chinese Peninsula, now Vietnam, was formerly known as Champa. That
Buddhism had obtained a footing in the country before the third century A.D.
may be inferred from the discovery of a fine bronze Buddha image of the
Amaravati school which may be dated about that period. We learn from a Chinese
chronicle that when the Chinese captures the capital city of Champa in 605
A.D., they carried away 1,350 Buddhist works. From this important statement, it
can be inferred that Buddhism must have flourished in the country for a
considerable period before the seventh century A.D. I-Tsing remarks that in
Champa the Buddhists generally belong to the Aryasammitiya school and that
there are a few followers of the Sarvastivada school also. This would mean the
prevalence of the Sravakayana sect, but it appears from inscriptions of the
eighth century A.D. or thereabouts, that the Mahayana sect of Buddhism was
powerful in Champa. Occasionally, Buddhism there enjoyed the patronage of kings
and high officials, and we have the ruins of great Buddhist establishment and a
monastery built by King Jaya Indravarman in 875 A.D. Buddhism of the Mahayana
form continued as a living force in Champa right up to the fifteenth century
A.D., when the country was overrun by the Vietnamese people from the North. The
Vietnamese people formerly lived in Tonkin and derived their culture from
China. So the Chinese form of Buddhism, along with Islam, replaced the old
religion in Champa.
Phật Giáo Đại Thừa: Mahayana Buddhism—See Đại Thừa, and Đại Thừa Tông.
Phật Giáo Hóa Đệ Tử: Người phàm mắt thịt chúng ta thường không thể hiểu được
lòng giáo hóa đại bi vô lượng của chư Phật và chư Bồ Tát. Có khi các Ngài dùng
lời thuyết giáo để hóa độ, nhưng lắm khi các Ngài dùng gương sống hằng ngày như
lui về tự tịnh hay nghiêm trì giới luật để khuyến khích người khác tu hành—It
is difficult for ordinary people like us to understand the teaching with
infinite compassion of Buddhas and Bodhisattvas. Sometimes, they uses their
speech to preach the dharma, but a lot of times they use their way of life such
as retreating in peace, strictly following the precepts to show and inspire
others to cultivate the way.
Phật Giáo Hòa Hảo: Hoa-Hao Buddhism—Phật Giáo Hòa Hảo được Đức Ngài Huỳnh Phú
Sổ sáng lập vào năm 1939. Những giáo lý chính—Hoa-Hao Buddhism was founded in
1939 by Prophet Huynh Phu So. The main teachings emphasizes on the followings:
(A) Tứ Ân Hiếu Nghĩa—The Four Debts of Gratitude:
1) Ân Tổ Tiên Cha Mẹ: Be thankful to our ancestors and parents.
2) Ân Đất Nước: Be thankful to our country.
3) Ân Tam Bảo (Phật, Pháp, Tăng): Be thankful to the Three
Treasures (Buddha, Buddha-Law, Sangha).
4) Ân Đồng Bào và Chúng Sanh: Be thankful to our
fellow-countrymen and all other sentient beings.
(B) Tam Nghiệp Thân Khẩu Ý—The Three Karmas of the body, the
mouth and the mind:
1) Thân Nghiệp—The karmas of the body or physical karma:
a) Không sát sanh: Not to kill.
b) Không trộm cắp: Not to steal.
c) Không tà dâm: Not to commit adultery.
d) Không lạm dụng quyền thế: Not to abuse power.
2) Khẩu Nghiệp—The karma of the mouth or verbal karma:
a) Không nói lưỡi hai chiều: Not to speak double tongue.
b) Không nói lời phỉ báng: Not to speak vicious tongue or not
to defame others.
c) Không nói lời giả dối: Not to tell lie.
3) Ý Nghiệp—The karma of the mind or Mental Karma:
a) Không Tham: Not be greedy.
b) Không Sân: Not be angry.
c) Không Si Mê: Not be ignorant.
(C) Bát Chánh Đạo (giống như Bát Chánh Đạo Trong Phật Giáo): The
Teachings on the Noble Eightfold Paths (which are similar to that of the
Buddhism)—See Bát Chánh Đạo.
(D) Thờ Phượng—Worshipping:
1) Không phỉ báng lối thờ phượng tại các chùa viện, nhưng không
cần tạo thêm hình tượng tại nhà. Nhà nào đã có tượng Phật vẫn được; tuy nhiên,
những ảnh Phật bằng giấy nên đốt đi: Not trying to defame the worshipping in
the temples or pagodas; however, there is no need to create any more statues or
images at home. For those who have Buddha’s statues in the house, it is alright
to keep it that way; however, paper images of Buddhas should not be kept and
should be burned.
2) Niềm tin xuất phát tự tâm chứ không bằng những hình thức bên
ngoài: The belief comes from the heart, not from outside appearances.
3) Bàn thờ chỉ cần một lá cờ nâu, biểu hiện cho sự phối hợp của
mọi chủng tộc, không có sự phân biệt chủng tộc hay cá nhân, vì màu nâu là sự
phối hợp của mọi màu: The inside altar only needs a Brown-coloured flag, symbol
of mankind harmony without distinction of races or individuals because brown
color is the association of all other colours.
4) Nếu bên trong không đủ rộng để lập bàn thờ thì bàn “Ông
Thiên” với một lư hương cũng là đủ: If there is no room for decorating an altar
inside the house, a “Heaven Altar” with an incense-brazier should be
sufficient.
5) Phật giáo Hòa Hảo nhấn mạnh đến sự “tự cải thiện” hơn là
hình thức thờ phượng: Hoa-Hao Buddhism emphasizes in improving onself rather
than in apparent worshipping.
6) Cúng Phật chỉ nên dùng nước lã, hoa và nhang, vì nước lã
tượng trưng cho sự thanh khiết, hoa tượng trưng cho sự thanh tịnh, và nhang làm
tươi mát không khí. Về thực phẩm thì tín đồ có thể dùng bất cứ thực phẩm nào mà
họ có để cúng tổ tiên: As regards the way of worshipping Buddha, only fresh
water, flowers and incense sticks should be used. For fresh water represents
“cleanliness,” flowers represent “purity,” and incense is used to freshen the
air. As for offering of food, they can use any available food for the worshipping
of their ancestors.
7) Bên cạnh bàn thờ Phật, tín đồ Phật giáo Hòa Hảo có thể đặt
bàn thờ cha mẹ, tổ tiên hay anh hùng dân tộc, chứ không nên thờ bất cứ quỷ thần
nào mà mình không biết rõ: Beside the altar of the Buddha, followers of Hoa-Hao
Buddhism can place altars of parents or ancestors, or any national heores;
however, they should not worship any spirit whose origins they do not know
well.
(E) Hành Lễ—Religion Performance:
1) Tín đồ Phật giáo Hòa Hảo chỉ lạy Phật, tổ tiên, cha mẹ, và những
vị anh hùng dân tộc, ngoài ra không lạy những người sống khác. Với các vị thầy
chỉ nên xá chứ không lạy: Followers of Hoa-Hao Buddhism only prostates
themselves before the Buddhas, ancestors, parents, and national heroes, no
prostation before any living beings. Even to the master, they only bow, not
prostating.
2) Tín đồ Phật giáo Hòa Hảo không nên chỉ lệ thuộc vào sự giúp
đở của Thần Thánh: Followers of Hoa-Hao Buddhism should not merely rely on the
help of saints and gods.
3) Tín đồ Phật giáo Hòa Hảo không nên chỉ lệ thuộc vào sự yểm
trợ của vị Thầy: Followers of Hoa-Hao Buddhism should not merely depend on the
support of their master.
4) Tín đồ Phật giáo Hòa Hảo không bao giờ trách trời, oán Phật,
giận Thầy vì những bậc nầy không cứu độ hay ban phước cho họ. Họ luôn nhớ luật
“Nhân Quả,” hễ nhân tốt thì quả lành: Followers of Hoa-Hao Buddhism should
never blame the Buddhas, gods or masters for not having saved or blessed them.
They always remember the Buddha’s Law of “Cause and Effect,” if the cause is
good, the effect is then good too.
5) Tín đồ Phật giáo Hòa Hảo luôn sáng suốt nhận hiểu những
nguyên tắc tôn giáo và những lời dạy dỗ của thầy, chứ không mù quáng lệ thuộc
vào niềm tin: Followers of Hoa-Hao Buddhism should always clearly understand
the religion’s principles and the teachings of Prophet Huynh, and not blindly
rely on belief.
(F) Tang Lễ—Funeral:
1) Tang lễ vẫn cử hành như truyền thống cổ truyền; tuy nhiên,
không nên kèn trống rình rang: Funeral ceremony will be kept as ancient
mourning customs; however, not to perform any surplus and unnecessary
ceremonies.
2) Không đốt giấy tiền vàng mã, vì đây chỉ là phí phạm tiền
của: Not to burn votive paper because this is only a waste of money.
3) Tín đồ Phật giáo Hòa Hảo phải nên luôn nhớ rằng thân xác tan
hoại, phải được chôn cất thận trọng, chứ không nên để lâu mà có hại cho sức
khỏe của những người còn sống: Followers of Hoa-Hao Buddhism should always
remember that the body is destructible and it should be buried discreetly
without letting it decompose because this is harmful to the living.
4) Chỉ nên thiết lập một bàn thờ giữa nhà hay ngoài trời để cầu
nguyện cho người chết rồi tiến hành nhanh chóng việc chôn cất: Only set up an
altar in the middle of the house or in the open air for the praying and so on
burying the dead (speedily and discreetly).
5) Có thể dùng bất cứ thực vật có sẳn nào để cúng người chết,
nhưng không nên phí phạm tiền bạc: As regards to offerings of food, one can
offer anything available, but try to keep the funeral simple and not money
wasting.
6) Hàng xóm láng giềng có thể tới giúp nhau trong việc tống
táng, nhưng đây không phải là dịp để đờn ca xướng hát: Neighbors can come to
help out with the funeral services, but this is not a chance for playing or
enjoying musics.
(G) Hôn Nhân—Marriage:
1) Bổn phận của cha mẹ là phải chọn lựa người phối ngẫu thích
hợp cho con cái bằng cách quan sát kỹ lưỡng tánh tình đôi trẻ: The parents’
duty is to choose a suitable spouse for their child by careful observation of
the couple’s character.
2) Nên dẹp bỏ việc đòi của hồi môn từ gia đình chú rể: The
custom of demanding matrimonial dowry deposit from the bridegroom’s family
should be wiped off.
3) Cha mẹ hai bên không nên làm khó dễ nhau trong vấn đề nghi
thức hôn nhân: The parents of the two parties should not act difficult towards
each other regarding the wedding ceremonies.
4) Hôn lễ nên càng đơn giản càng tốt, chứ không nên rườm rà tốn
kém: Try to keep the wedding ceremony the simpler the better, not to waste
money.
(H) Những Đều cấm kỵ của các tín đồ Phật Giáo Hòa Hảo—Things
followers should avoid:
1) Không uống rượu: Tuy nhiên, trong những ngày hội hè không
nhằm ngày chay lạt, tín đồ có thể uống một ít rượu lễ thật nhẹ. Nên nhớ rằng
uống rượu say là phạm tội đối với tín đồ Phật giáo Hòa Hảo: Not to drink;
however, during some special events which do not fall on fast days, one can
have a little of a very light liquor. Remember that to become drunk is equal to
committing a sin.
2) Không hút thuốc phiện: Chỉ có người bịnh có toa bác sĩ dùng
chung với các loại thuốc khác là ngoại lệ—Not to smoke opium—Exception to only
sick people advised by physicians may take a little in combination with other
medicines.
3) Không bài bạc: Không có ngoại lệ!!!—Not to gambling. No
exception!!!
(I) Thái Độ đối với các thầy, các chùa viện và các tôn giáo hay
cá nhân khác—Behaviour towards monks, temples or pagodas, other religions and
individuals:
1) Thái độ đối với sư sãi—Behaviour towards monks and nuns:
a) Tín đồ Phật giáo Hòa Hảo phải luôn kính trọng những sư sãi
chân chính: All followers of Hoa Hao Buddhism should always respect decent
monks and nuns.
b) Phải luôn lắng nghe và tuân theo những lời dạy dỗ đúng theo
chánh pháp: Followers of Hoa-Hao Buddhism should always listen and obey right
things taught by the monks and nuns.
c) Với những sư sãi sai trái, tín đồ Phật giáo Hòa Hảo có nhiệm
vụ phải cảnh tỉnh và khuyên họ trở về Chánh Đạo Phật Giáo. Nếu như họ vẫn tiếp
tục con đường sai trái, tín đồ Phật giáo Hòa Hảo nên tích cực giải thích cho
dân chúng và Phật giáo đồ trong vùng biết để lánh xa: For those who known to be
false monks and nuns, followers of Hoa-Hao Buddhism should warn and advise them
to return to the right path of Buddhism. If they continue with their evils,
followers of Hoa Hao Buddhism shouls take a positive action by explaining to
the people as well as to the local Buddhists so that they could stay away from
those wizards.
2) Thái độ đối với chùa viện—Behavious towards temples and
pagodas:
a) Phật giáo Hòa Hảo không cấm đoán tín đồ đi chùa lễ Phật, đặc
biệt là vào những ngày lễ lớn như Phật Đản hay Vu Lan Bồn: Hoa Hao Buddhism
does not prohibit its followers from going to temples or pagodas to worship
Buddhas, especially on important Buddhist events such as the Buddha’s Birthday
(on the 15th of the Vesak month) or the Ullambana Basins (on the 15 of the
seventh lunar month).
b) Phật giáo Hòa Hảo không nhấn mạnh hay đồng ý vấn đề thờ
phượng hình tượng, nhưng Phật giáo Hòa Hảo không cho phép tín đồ chê trách hay
phỉ báng việc thờ phượng nầy tại các chùa: Hoa Hao Buddhism does not agree or
emphasize on the worshipping of statues or images; however, it prohibits its
followers to defame this form of worship in any way.
3) Thái độ của tín đồ Phật Giáo Hòa Hảo đối với các tôn giáo
khác—Behaviour of followers towards other religions:
a) Tín đồ Phật giáo Hòa Hảo luôn kính trọng và không bao giờ đề
cập đến việc thờ phượng của các tôn giáo khác: Followers of Hoa-Hao Buddhism
always respect, and not talk about the way of worshipping of other religions.
b) Tín đồ Phật giáo Hòa Hảo không bao giờ nói xấu về giáo lý
của các tôn giáo khác: Followers of Hoa-Hao Buddhism never speak ill about the
teachings of other religions.
c) Dù các tôn giáo khác có làm gì sai với Phật giáo Hòa Hảo,
tín đồ Phật giáo Hòa Hảo vẫn không đối trả sai trái lại: Followers of Hoa-Hao
Buddhism should always behave correctly towards other religions even if they do
wrong to Hoa-Hao Buddhism.
4) Thái độ đối với những cá nhân
khác—Behaviour towards other individuals:
a) Phải luôn đối xử tốt để phát triển sự cảm thông hỗ tương:
Followers of Hoa-Hao Buddhism should always be on good terms with others so
that mutual sympathy may be strongly developed.
b) Khi họ cần nên tỏ lộ săn sóc thương yêu: Followers of
Hoa-Hao Buddhism always show love and care for others whenever they are in
need.
c) Phải cố gắng hết mình giúp đở người xung quanh: Followers of
Hoa-Hao Buddhism should always try their best to help neighbors.
(J) Để tóc dài—Letting the hair growing long:
1) Đức Thầy để tóc dài là để tỏ lộ lòng tưởng nhớ đến tục lệ cổ
truyền của tổ tiên và cho chúng ta thấy Ngài không bị ảnh hưởng của văn minh
Tây phương, chứ không phải là sự thể hiện của đời sống tôn giáo: The Master
Huynh Phu So let his hair growing long because he tried to keep a remembrance
of our ancestors’ ancient custom and to show us that he is not influenced by
the western civilization, not a means of leading a religious life
2) Đức Thầy không bắt buộc mà cũng không cấm tín đồ Phật giáo
Hòa Hảo để tóc dài: The Master Huynh did not compel nor prohibit his followers
to grow their hair long.
3) Để tóc dài mà không cải thiện tự thân, thì không phải là tín
hữu Phật Giáo Hòa Hảo: If one grows long hair without improving oneself, one is
in no way a follower of Hoa-Hao Buddhism.
4) Đức Thầy cho phép tín đồ Phật giáo Hòa Hảo cải cách sao cho
thích hợp với sự tiến hóa của đất nước và thuận theo phong cách của dân tộc:
Master Huyng allowed his followers to make reforms according to the
contemporary evolution of the country so as to be in accord with the
people.
(K) Giáo
Dục và Phật Giáo Hòa Hảo—Education and Hoa Hao Buddhism:
1) Đức Thầy luôn nhấn mạnh đến giáo dục để mở mang kiến thức về
khoa học và xã hội: Master Huynh always emphasized that education would help
wider our knowledge in science and sociology.
2) Giáo dục giúp ta tránh những lỗi lầm và phá tan mê tín:
Education helps us prevent errors and wipe out superstitions.
3) Giáo dục giúp ta hiểu thêm về Phật pháp: Education helps us
study Buddhism more efficiently.
4) Giáo dục không phải là một chướng ngại của đạo lý hay đời
sống tôn giáo: Education is not a hindrance to morality or religious
life.
(L) Phật Giáo Hòa Hảo và Thương Nghiệp—Hoa Hao Buddhism and
Business—Đức Thầy khuyến khích tín đồ Phật giáo Hòa Hảo làm thương nghiệp để phát
triển kinh tế gia đình, xã hội và đất nước với những điều kiện sau đây—Master
Huynh Phu So encouraged his followers to do business to enrich the family
economy and to strengthen the society as well as the country with the following
conditions:
1) Tất cả tín đồ Phật giáo Hòa Hảo luôn vâng giữ Bát Chánh Đạo:
All followers of Hoa-Hao Buddhism should always comply with the rules as
outlined in the “Noble Eightfold Path.”
2) Tận diệt nghiệp bất thiện, không cân non, không tráo hàng,
không buôn lậu, không buôn bán rượu và thuốc phiện: Get rid of dishonest deeds
by not performing weight cheating, bushel substituting, smuggling, liquor
trading, and sales of opium.
3) Hành nghề lương thiện bằng cách không lường gạt và từ bỏ
những thói xấu: Exercise honest professions without cheating anyone, get rid of
dishonest habits.
(M)Quan Niệm của Phật Giáo Hòa Hảo về thức ăn và nhà
cửa—Concepts of Hoa-Hao Buddhism on Food and Housing:
1) Ăn uống điều độ: Eat and drink moderately.
2) Tránh những thức ăn ngon nhưng lại có hại cho sức khỏe và có
thể đưa đến bệnh hoạn: Avoid good food prepared with ingredients that are bad
for our body and which may cause us illness.
3) Luôn giữ gìn thân thể sạch sẽ vệ sinh: Always keep our body
clean and observe the rules of hygiene.
4) Loại bỏ lối sống bệnh hoạn, vì thân thể dơ dái, thì tâm
không thể nào phát triển được: Get rid of the habit of living in unhealthy
conditions because when the body is dirty, the mind cannot develop.
Phật Giáo Mã Lai: Theo Giáo sư P.V. Bapat trong Hai Ngàn Năm Trăm Năm Phật
Giáo, một số lớn các tài liệu ghi khắc được tìm thấy tại nhiều nơi khác nhau
trên bán đảo Mã Lai được viết bằng tiếng Phạn và mẫu tự Ấn Độ của thế kỷ thứ 4
hoặc thứ 5. Có ít nhất là ba tài liệu nói đến Phật giáo một cách rõ ràng, qua
đó chứng tỏ có sự truyền bá đạo Phật đến vùng nầy. Nhưng di tích quan trọng
nhất được tìm thấy ở Nakhon Sri Tammarat. Chính một nhóm di dân Phật giáo đã
xây nên ngọn tháp cao nhất, hiện vẫn còn tồn tại nơi đây. Một phần trong số 50 ngôi
đền xung quanh ngọn tháp có lẽ cũng thuộc về một thời kỳ rất xưa. Phật giáo Đại
Thừa đã thịnh hành trong vùng nầy vào khoảng thế kỷ thứ 6, nếu không nói là sớm
hơn. Điều nầy được chứng minh qua một phiến đất sét có khắc chữ được tìm thấy
gần Keddah mà người ta cho là có thể thuộc thế kỷ thứ 6, qua việc nghiên cứu cổ
tự. Phiến đất sét nầy chứa đựng những câu kệ tiếng Phạn thể hiện một số chủ
thuyết triết học hệ phái Đại Thừa. Hai trong ba bài kệ nầy đã được tìm thấy lại
trong bản dịch chữ Hán của các đoạn thuộc Trung Luận tông (Madhyamika), và cả
ba bài đều cũng được tìm thấy trong bản dịch chữ Hán của bộ
Sagaramati-pariprccha. Phật giáo Đại Thừa tiếp tục thịnh hành ở vùng nầy cho
đến thế kỷ thứ 8 và có thể còn lâu hơn. Một bản chữ khắc tìm thấy ở Ligor có
nói đến việc xây dựng ba ngôi đền bằng gạch để thờ các vị thần Phật giáo và năm
ngọn bảo tháp do nhà vua cùng các tu sĩ thực hiện . Các bảo tháp được xây vào
năm 697 theo lịch Saka (775 sau Tây Lịch)—According to Prof. P.V. Bapat in The
Twenty-Five Hundred Years of Buddhism, a large number of inscriptions
discovered in different parts of the Malay Peninsula are written in Sanskrit
and in the Indian alphabets of the fourth or fifth century A.D. At least three
of these definitely refer to the Buddhist creed and thus prove the spread of
Buddhism in that region. But the most important of all the remains are found at
Nakhon Sri Tammarat (Ligor). It was an essential Buddhist colony that
constructed the great stupa, which is still to be found there. Part of the fifty
temples which surround the stupa also probably belong to a very early period.
Mahayana Buddhism flourished in this region in the sixth century A.D., if not
earlier. This is proved by an inscribed clay tablet found near Keddah which may
be assigned to the sixth century A.D. on palaeographical grounds. It
contains the Sanskrit verses embodying some philosophical doctrines of the
Mahayana school. Two of these three verses have been traced in the Chinese
translations a number of texts of Madhyamika school, and all the three are
found together in a Chinese translation of the Sagaramati-pariprccha. Mahayana
Buddhism continued to flourish in this region till the eighth century A.D. and
possibly much later. An inscription found at Ligor refers to the construction
of three brick temples for Buddhist gods and of five stupas by the king and
priests. The stupas were built in the Saka year 697 which is equivalent to 775
A.D.
Phật Giáo Mật Tông: Vajrayana Buddhism—See Vajrayana, and Mật Giáo and Phật
Giáo Tây Tạng.
Phật Giáo Miến Điện: Phật giáo phát triển tại Miến Điện rất sớm. Theo Giáo sư
P.V. Bapat trong Hai Ngàn Năm Trăm Năm Phật Giáo, theo biên niên sử Tích Lan
thì có hai tu sĩ Phật giáo tên là Sona và Uttara đã được vua A Dục cử đi thuyết
giảng đạo Phật tại Suvarnabhumi là nơi mà nhiều người cho là Miến Điện ngày
nay. Tuy nhiên, chưa có bằng chứng nào cho thấy vua A Dục đã cử hai người nầy
đến đây với nhiệm vụ truyền giáo, và vị trí của Suvarnabhumi vẫn còn đang được
tranh cãi. Vì trong khi một số người cho nó là Miến Điện thì một số người khác
lại cho rằng đó là Thái Lan hay Đông Dương. Ngoài câu chuyện Sona và Uttara ra
thì không còn có bằng chứng nào khác về sự phát triển của Phật giáo tại Miến Điện
trước thế kỷ thứ năm. Xét về sự tiếp giáp giữa Miến Điện với Ấn Độ và sự có sẳn
những con đường bộ không khó đi lắm giữa hai nước nầy, ngay cả trước Tây Lịch,
không thể loại trừ khả năng là Phật giáo đã phát triển tại Miến Điện từ trước
thế kỷ thứ 5, cũng có thể trước đó rất lâu. Nhưng từ thế kỷ thứ 5 trở về sau,
có những tài liệu chắc chắn cho thấy không chỉ sự hiện hữu mà cả sự thịnh hành
của Phật giáo Nguyên Thủy tại vương quốc Pyus xưa kia, có tên là Sriksetra với
kinh đô gần Prome mà những tàn tích vẫn còn tại Hmawza ngày nay. Các di tích
khảo cổ học tại Hmawza, cách Prome khoảng năm dặm và các tài liệu mô tả của
người Trung Hoa, cho thấy chắc chắn rằng hình thức Phật giáo Nguyên Thủy với
kinh điển bằng tiếng Ba Li đã được đưa đến khu vực quanh Prome vào trước thế kỷ
thứ 5 bởi các nhà truyền giáo từ Ấn Độ đến đây từ mạn phía Đông cao nguyên Đề
Căng và miền Nam Ấn Độ. Nhưng đồng thời, người ta cũng tìm thấy những dấu vết
của hệ phái Mula-sarvastivada và phái Đại Thừa (Mahayanism) có lẽ đã từ phía
Đông Ấn Độ đến đây. Có cơ sở chắn chắn để giả thiết rằng Phật giáo Nguyên Thủy
cũng đã thịnh hành trong số những người Mons hay Talaings theo Ấn Độ giáo định
cư tại Pegu (Hamsavati), Thaton (Sudhammavati) và các vùng lân cận khác được
gọi chung là Ramannadesa. Trước thế kỷ thứ 5 ít lâu, Thaton đã trở thành một
trung tâm rất lớn của tôn giáo nầy. Trước đó, những người Mramma, một bộ tộc
Tây Tạng, Dravdian, đã lập nên một vương quốc hùng mạnh, kinh đô đặt tại Pagan
và họ đã lấy tên của mình mà đặt cho toàn bộ xứ nầy. Người Mramma là một dân
tộc cổ sơ , không có chữ viết và đã có một dạng Phật giáo Mật Tông lệch lạc,
thịnh hành. Năm 1044, vua Anawratha (Aniruddha) mới lên ngôi tại Paga, được hóa
độ theo Phật giáo Nguyên Thủy bởi một tu sĩ Talaing ở Thaton, có tên là Arhan
và cũng được gọi là Dharma-darsi. Đức vua này, với sự giúp sức của Arhan và một
số tu sĩ khác từ Thaton tới, đã tảo thanh các hệ phái lệch lạc để theít lập
Phật giáo Nguyên Thủy trên một nền tảng vững chắc. Tuy nhiên, họ rất thiếu kinh
sách giáo điển. Aniruddha cử các sứ giả đến gặp Manuha, vua của nước Thaton, để
xin các phó bản đầy đủ của bộ Tam Tạng. Manuha từ chối, Aniruddha bèn cất quân
chiếm lấy Thaton. Aniruddha chiến thắng trở về, mang theo không chỉ vua Manuha
bị bắt mà còn tất cả các tu sĩ và kinh sách, di vật của Phật giáo, chở đầy trên
ba mươi hai thớt voi. Chưa bao giờ một kẻ chiến thắng lại bị chinh phục hoàn
toàn bởi nền văn minh của kẻ bại trận đến thế. Những người dân Miến Điện ở
Pagan đã rập theo tôn giáo, ngôn ngữ, văn học và kinh sách của các tu sĩ. Vua
Aniruddha và những người kế vị đã trở thành những người nhiệt tình ủng hộ Phật
Giáo Nguyên Thủy, và được sự bảo trợ của họ, đạo nầy đã phát triển khắp nước
Miến Điện. Đạo Bà La Môn trước đã thịnh hành tại đây phải nhường chỗ dần dần cho
đạo Phật. Với sự nhiệt tình của một tín đồ mới, vua Aniruddha đã cho xây nhiều
chùa và tu viện. Những người kế vị cũng noi theo gương của ông. Nhà vua
còn cho mang những bản sao đầy đủ của bộ Tam Tạng lấy từ Tích Lan về cho Arhan
đối chiếu với bản lấy từ Thaton. Kyanzittha, con trai của vua Aniruddha, theo
gương cha mình đã xây dựng ngôi đền Ananda nổi tiếng ở Pagan. Một sự kiện quan
trọng trong lịch sử Phật giáo Miến Điện là sự thành lập một Tăng Đoàn Simhala
(Tích Lan) vào năm 1181-1182 bởi Capata, người đã được thọ giới tại Tích Lan.
Các tu sĩ Tích Lan không xem sự thọ giới của các tu sĩ Miến Điện là có giá trị,
và đây cũng là ý nghĩ của Capata cùng các môn đệ của ông. Sự đối địch giữa Tăng
đoàn Simhala và Tăng đoàn Mramma cứ tiếp diễn suốt ba thế kỷ và đã kết thúc
bằng chiến thắng cuối cùng của phe Simhala—Buddhism flourished in Burma from a
very early period. According to Prof. P.V. Bapat in The Twenty-Five Hundred
Years of Buddhism, according to the tradition preserved in the Ceylonese
Chronicles, two Buddhist monks, named Sona and Uttara, were sent by Emperor
Ashoka to preach Buddhism in Suvarnabhumi which is generally identified with
Burma. There is, however, no reliable evidence to show that Sona and Uttara
were actually sent as missionaries by Ashoka, and the location of
Suvarnabhumi is also not beyond dispute. For, while some identify it with
Burma, others place it in Siam or take it to denote broadly the whole of
Indo-China. Beside the story of Sona and Uttara there is no other evidence that
Buddhism flourished in Burma before the fifth century A.D. Considering the
close proximity of Burma to India, and the existence of not too difficult land
routes between the two even before the Christian era, the possibility is not
altogether excluded that Buddhism found it way to Burma even before, perhaps
long before, the fifth century A.D. But from this period onwards there are
definite records to prove not only the existence but also the flourishing state
of Theravada Buddhism in the old kingdom of the Pyus known as Sriksetra with
its capital near Prome, the ruins of which lie in modern Hmawza. The
archaeological remains at Hmawza, about five miles from modern Prome, and
the Chinese accounts leave no doubt that Theravada form of Buddhism with Pali canonical
texts was introduced in the region round Prome earlier than the fifth century
A.D. by Indian missionaries who came from the eastern coast of the Deccan and
south India. But side by side we also find traces of Mula-sarvastivada and
Mahayanism which probably came from eastern India. There are good grounds for
supporting that the Theravada form of Buddhism also flourished among the
Hinduized Mons or Talaings settled in Pegu (Hamsavati), Thaton
(Sudhammavati) and other neighboring regions collectively known as Ramannadesa.
Some time before the the eleventh century A.D., Thaton became a very important
centre of this religion. Earlier still, the Mrammas, a Tibeto-Dravdian tribe,
had established a powerful kingdom with its capital at Pagan and given their name
to the whole country. The Mrammas were a rude, unlettered people and a debased
form of Tantric Buddhism flourished among them. In 1044 A.D., a new king,
Anawratha (Aniruddha), ascended the throne of Pagan and was converted to the
pure Theravada form by a Talaing monk of Thaton named Arhan, also known as
Dharma-darsi. He new king, with the help of Arhan and a few other monks from
Thaton, led a crusade against the debased religion and established Theravada on
a firm footing. There was, however, great need of canonical texts. Aniruddha
sent messengers to Manuha, the king of Thaton, asking for complete copies of
the tripitaka. Manuha having refused, Aniruddha marched with his army and
captured Thaton. He returned in triump and brought back with him not only king
Manuha captive, but all the monks, and the Buddhist scriptures and relics which
were carried by thirty-two elephants. Never was a victor more completely
captivated by the culture of the vanquished. The Burmese of Pagan adopted the
religion, language, literature and script of the Monks. Aniruddha and his
successors became the great champions of the Theravada form of Buddhism, and
along with their political authority it extended over the whole of Burma. The
Brahmanical religion that had prevailed there gradually yielded to Buddhism,
which even now flourishes over the whole country without any rival. With the
zeal of a new convert, Aniruddha built numerous pagodas or temples and
monasteries, and his example was followed by his successors. He also brought complete
copies of the Tripitaka from Ceylon and Arhan collated these with the
texts from Thaton. Aniruddha’s son, Kyanzittha, followed in the footsteps of
his father and built the famous Ananda temple at Pagan. An important episode in
the history of Buddhism in Burma was the establishment in 1181-1182 A.D. of a
Simhalese order of monks founded by Capata who received his ordination in
Ceylon. The Ceylonese monks did not consider those of Burma as validly ordained
and this feeling was shared by Capata and his followers. The rivalry between
the Simhala Sangha and the Mramma Sangha continued for three centuries and
ended in the final triumph of the former.
Phật Giáo Nam Dương: Theo nhà hành hương Pháp Hiển của Trung Hoa thì cho đến
đầu thế kỷ thứ 5, Phật giáo có rất ít ảnh hưởng đến người dân trên đảo Java.
Ngài Pháp Hiển khi đến đảo quốc nầy vào khoảng năm 414 sau Tây lịch, nhận xét
rằng trong khi các tôn giáo khác, đặc biệt là Bà La Môn, phát triển mạnh trên
mảnh đất nầy, thì Phật giáo không được phát triển. Tuy nhiên, theo Giáo sư P.V.
Bapat trong Hai Ngàn Năm Trăm Năm Phật Giáo, do sự tận tụy truyền giáo của
Gunavarman, một Tăng sĩ Ấn Độ, mà chỉ không đầy một phần tư thế kỷ sau cuộc
viếng thăm của Pháp Hiển, Phật giáo không những đã được đưa vào Java, mà còn có
một chỗ đứng vững chắc trên đảo quốc nầy. Phật giáo đã sớm được du nhập vào hòn
đảo Sumatra, đặc biệt là trên vương quốc Sri-vijaya, được xem là Palembang ngày
nay. Qua một vài tài liệu ghi khắc tìm được trong vùng nầy thì dường như vị vua
cai trị Sri-vijaya vào năm 683-684 là một tín đồ Phật giáo. Một nhà hành hương
nổi tiếng của Trung Quốc là Nghĩa Tịnh, đã đến viếng Ấn Độ vào cuối thế kỷ thứ
7, nói rằng vua nước Sri-vijaya cũng như vua các nước láng giềng, rất yêu
chuộng đạo Phật, và Sri-vijaya là một trung tâm nghiên cứu Phật giáo rất lớn
trong các hòn đảo ở vùng Nam Á. Số tu sĩ Phật giáo ở Sri-vijaya lên đến hơn một
ngàn người và họ nghiên cứu tất cả các vấn đề Ấn Độ. Ngài Nghĩa Tịnh ở lại
Sri-vijaya một thời gian để nghiên cứu các kinh sách và ngài đã để lại một bản
tường thuật rất đáng chú ý về sự phổ thông của Phật giáo trên các hòn đảo ở Nam
Hải gồm hơn mười nước trong thời kỳ nầy. Ngài đã lập thành một danh sách mười
nước nầy và nói rằng: “Tất cả các đảo nầy và các đảo nhỏ hơn đều theo đạo Phật,
hầu hết đều thuộc phái Tiểu Thừa, ngoại trừ ở Sri-vijaya, nơi có một số ít theo
Đại Thừa. Nam Dương được xem là một trung tâm Phật giáo quan trọng kể từ thế kỷ
thứ 7 cho đến thế kỷ thứ 11. Điều nầy còn được chứng minh qua các sự kiện khác.
Dharmapala, một vị Tăng nổi tiếng của viện Đại học Na Lan Đà, đã đến thăm
Suvarna-dvipa, tên gọi Nam Dương thời ấy. Tu sĩ và học giả lừng danh A Để Sa
Dipankara, vào thế kỷ thứ 11, người sau nầy là viện trưởng viện Đại học
Vikramasila, và đã mở ra một thời kỳ Phật giáo thứ hai tại Tây Tạng, khi còn
trẻ đã đến Nam Dương để nghiên cứu Phật giáo dưới sự hướng dẫn của Đại sư
Candrakirti. Phái Đại Thừa được sự hỗ trợ mạnh mẽ của triều đại
Sailendra, ông vua cai trị khắp bán đảo Mã Lai và phần lớn Nam Dương. Các vị
vua thuộc dòng dõi Sailendra đều là những nhà bảo trợ lớn cho Phật giáo Đại
Thừa, và đã dựng nên nhiều tượng đài kỷ niệm như các tượng đài Borobudur,
Kalnasan và Mendut ở Java. Qua các tài liệu ghi khắc thì dường như một ông vua
dưới triều đại Sailendra đã có một vị Thầy từ xứ Bengal đến. Chắc chắn rằng các
vị vua Pala ở Bengal và Chola về phía Nam đã có ảnh hưởng lớn đến Java về các
vấn đề tôn giáo trong thời kỳ Sailendra. Các vị vua Sailendra đã dựng nên các
tu viện ở Na Lan Đà và Nagapattinam, còn các hoàng đế Pala và Chola đã ban cấp
cho nhiều làng để bảo dưỡng các tu viện nầy. Dưới ảnh hưởng của các vua triều
Sailendra, Phật giáo Đại Thừa đã thịnh hành ở Java và Sumatra trong suốt một
thời gian dài. Nhưng ảnh hưởng của Bengal dường như đã gây ra do sự du nhập các
dạng Phật giáo Mật tông lệch lạc ở cả Java lẫn Sumatra. Chúng ta có được bản mô
tả khá chi tiết về một số vị vua sau đó của cả hai nước đã đi theo những hệ
phái nầy, qua hai bộ Sang-hyang-Kamahayana Mantrayana và
Sang-hyang-Kamahayanikan, cho ta sự hiểu biết đúng đắn về các quan niệm chủ đạo
của phái Đại Thừa tại Java. Ngoài ra, Java và Sumatra còn có bằng chứng chắc
chắn về sự du nhập của đạo Phật vào các hòn đảo của Mã Lai và Nam Dương, nhất
là Bali và Borneo. Tuy nhiên, tại đây đã có sự lấn át của đạo Bà La Môn và Phật
giáo đã dần dần biến mất—According to the Chinese pilgrim, Fa-Hsien, Buddhism
had very little hold on people of the island of Jave at the beginning of the
fifth century A.D. Fa-Hsien, who visited this island around 414 A.D., observed that
while other religions, particularly Brahmanism, flourished in this island,
Buddhism did not. However, according to Prof. P.V. Bapat in The Twenty-Five
Hundred Years of Buddhism, thanks to the missionary zeal of Gunavarman, an
Indian monk, Buddhism was not only introduced but obtained a stronghold on the
island in less than a quarter of a century after Fa-Hsien’s visit. Buddhism was
also introduced early in the island of Sumatra, particularly in the kingdom of
Sri-vijaya, which is usually identified with Palembang. It appears from some
inscriptions found in this region that the King who ruled Sri-vijaya in the
year 683-684 A.D. was a Buddhist. The famous Chinese pilgrim, I-Tsing, who
visited India in the last quarter of the seventh century A.D., says that the
king of Sri-vijaya, as well as the rulers of neighboring states, favoured
Buddhism, and that Sri-vijaya was a very important center of Buddhist learning
in the islands of southern Asia. The Buddhist monks in Sri-vijaya numbered more
than a thousand and they studied all the subjects in India. I-Tsing spent some
time in Sri-vijaya to study Buddhist scriptures and he has left a very
interesting account of the popularity of Buddhism in the islands of the
Southern Sea, consisting of more than ten countries. He gives a list of these
ten countries and states that Buddhism is embaced in all these and other
smaller islands, and mostly the system of Hinayana is adopted except in
Sri-vijaya where there are a few who belong to the Mahayana. The
importance of Indonesia as a great center of Buddhism from the seventh till the
eleventh century A.D. is also proved by other facts. Dharmapala, a famous
professor of Nalanda University, visited Suvarna-dvipa, which was a general
designation of Indonesia, in the seventh century A.D. The famous monk and
scholar Atisa Dipankara in the eleventh century A.D., who became the head of
Vikramasila University and inaugurated the second period of Buddhism in Tibet,
went in his early life to Suvarna-dvipa in order to study Buddhism under the
guidance of its High Monk, Candrakirti. A strong impetus to the Mahayana was
given by the Sailendra dynasty, who ruled over the Malay Peninsula and a large
part of Indonesia. The Sailendra kings were great patrons of this form of
Buddhism and erected monumental structures like Borobudur, Kalasan and Mendut
in Java. It appears from epigraphic records that one of the Sailendra kings had
a guru (preceptor) from the Gauda country (Bengal). There is hardly any doubt
that the Pala kings of Bengal and the Chola rulers of the South exercised great
influence upon Java in religious matters during the Sailendra period. The
Sailendra kings established monasteries at Nalanda and Nagapattinam and the
Pala and the Chola emperors granted villages for their maintenance. Under the
influence of the Sailendras, Mahayanism flourished in Java and Sumatra for a
long period. But the influence of Bengal seems also to have been responsible
for the introduction of the debased Tantric forms of Buddhism both in Java and
Sumatra. We have a fairly detailed account of some later kings of both these
countries who were followers of these cults. We had also two important Mahayana
texts, the Sang-hyang Kamahayanan Mantrayana and the Sang hyang Kamahayanikan,
which give us a fair insight into the leading conceptions of Mahayanism in
Java. Besides Sumatra and Java, we have positive evidence of the introduction
of Buddhism in other islands of Malaysia and Indonesia, particularly Bali and
Borneo. The Brahmanical religion, however, dominated and Buddhism gradually
disappeared in these regions.
Phật Giáo Nam Tông: Theravada Buddhism or Southern school—See Hinayana.
Phật Giáo Népal: Népal chiếm một vị trí đặc biệt trong số các quốc gia Phật
giáo. Thái Tử Cồ Đàm, một vị thái tử của dòng họ Thích Ca, được sanh ra năm 554
trước Tây Lịch tại vườn Lâm Tì Ni, nay thuộc xứ Népal, cách kinh thành của xứ
Ca Tỳ La Vệ chừng khoảng 15 dặm. Theo Biên niên sử Ấn Độ, vào thế kỷ thứ 3
trước Tây Lịch, vua A Dục khi còn là Hoàng tử đã dẹp yên cuộc nổi loạn của một
trong các chủng tộc ở Népal. Cuộc viếng thăm Lâm Tì Ni của vua A Dục sau đó và
việc dựng một cột đá khắc chữ tại đây để kỷ niệm thánh tích đản sanh của Đức
Phật là một dấu mốc quan trọng trong lịch sử Ấn Độ. Sau đó con vua A Dục là
công chúa Carumati đã kết hôn với một nhà quý tộc Népal và xây nhiều bảo tháp,
tu viện tại Népal, một số đến nay vẫn còn di tích. Trong các thế kỷ đầu Tây
Lịch, các giới luật áp dụng cho các tu sĩ thuộc trường phái Mula-sarvastivada
của Phật giáo tại Népal đã có một vài nhân nhượng đặc biệt do các điều kiện khí
hậu khắc nghiệt của vùng nầy, điều nầy cho thấy sự thịnh hành của đời sống tu
hành theo Phật giáo ở nước nầy. Triết gia nổi tiếng Phật giáo vào thế kỷ thứ 4
là ngài Thế Thân, cũng đã đến viếng Népal và truyền bá chủ thuyết của ông.
Népal dường như đã thực sự trở thành một nước hỗ trợ và tuyên truyền mạnh mẽ
cho đạo Phật kể từ thời vua Amsuvarman vào thế kỷ thứ 7. Nhà vua đã gã con gái
mình cho ông vua quyền uy đầu tiên của Tây Tạng là Sronbtsam-sgam-po, và là trong
số các nhà tiên phong đảm trách việc dịch thuật các cuốn sách Phật giáo bằng
tiếng Phạn ra tiếng Tây Tạng dưới thời vua Sron-btsam-sgam-po, người ta đã nhắc
đến học giả Silamanju. Trong thời đại Santaraksita, khoảng thế kỷ thứ 8 và 9
sau Tây Lịch, dường như đã có sự gắn bó chặt chẽ về mặt tôn giáo và văn hóa
giữa hai nước. Trong các thế kỷ tiếp theo, khi người Hồi giáo xâm chiếm Bihar
và Bengal thì các tu sĩ Phật giáo đã đến lánh nạn tại Népal. Họ mang theo một
số lớn các bản thảo có giá trị, một trong số các bản thảo nầy cũng đã được đưa
qua các tu viện ở Tây Tạng, giữ gìn cẩn thận cho đến ngày nay. Trong các thế kỷ
trước đó, có lẽ Népal đã tạo được mối quan hệ văn hóa và chính trị chặt chẽ hơn
với các phần phía Tây của Tây Tạng, nhưng giai đoạn lịch sử nầy chưa được
nghiên cứu kỹ. Trong nhiều thế kỷ, Népal đã từng là chiếc cầu nối văn hóa cho
các vùng đất nằm bên phần giữa Hy Mã Lạp Sơn. Cho đến gần đầy, con đường liên
lạc thông thương giữa Ấn Độ và Tây Tạng vẫn đi ngang qua Népal. Sau khi Phật
giáo bị thu hẹp ở Ấn Độ thì dạng Phật giáo thông thường ở Népal đã dần dần mất
đi một số đặc điểm cơ bản của nó như sự sống trong tu viện, sự chống phân
biệt giai cấp, sự bài bác mọi điều huyền bí về tôn giáo, do đó không còn là một
sức mạnh tinh thần đáng kể nữa. Cho đến gần đây có bốn hệ phái triết học Phật
giáo chính đã được thấy rõ: (1) Svabhavika, nhấn mạnh rằng mọi thứ trên thế
gian đều có đặc tính cơ bản của chúng được bộc lộ theo hai cách, có chuyển biến
(Pravrtti) và không chuyển biến (nirrtti); (2) Aisvarika, đặt niềm tin vào linh
hồn tự hữu, vốn hoàn hảo và vô biên; (3) Karmika, tin tưởng vào sự nỗ lực đạo
đức có ý hức, vì cho rằng các hiện tượng thế gian mà có là do ở vô minh;
(4) Yatrika, tin vào sự hiện hữu của yếu tố nhận thức tự nguyện. Điều nầy cho thấy
một sự hòa nhập hoàn toàn của các khuynh hướng triết học khác nhau phát sinh
tại Ấn Độ và Tây Tạng dưới ảnh hưởng của Ấn Độ giáo và Phật giáo—Népal occupied
a unique position among the Buddhist countries of the world. Gautama, a Sakyan
prince, was born in 554 B.C. at Lumbini, in present day Népal, about 15
miles from his father’s capital, Kapilavastu. According to the Indian
Chronicles, in the third century B.C., Ashoka, while yet a prince, is reported
to have successfully quelled a rebellion among one of the races of Népal and
restored peace and order. His later visit to Lumbini and the erction of an
inscribed pillar to commemorate the sacred birth-place of the Buddha is an
important landmark in the history of Buddhism. Thereafter, his daughter, Carumati,
is said to have married a Nepalese nobleman, and built several stupas and
monasteries in Népal, of which there are still remnants. In the early centuries
of the Christian era, the disciplinary rules applicable to the monks in the
Mula-sarvastivada school of Buddhism in Népal reveal certain special
concessions in view of the rigid climatic conditions of that region, which is
indicative of the wide prevalence of Buddhist monastic life in this country.
The great Buddhist philosopher of the fourth century A.D., Acarya Vasubandhu,
is also said to have visited in order to propagate his own
doctrine. Népal seems to have attained real prominence as a strong
supporter and propagator of the Buddhist faith from the days of king Amsuvarman
in the seventh century A.D. He gave his daughter in marriage to the first
powerful king of Tibet, Sron-btsam-sgam-po, and among the batch of pioneers who
undertook to translate Sanskrit Buddhist works into Tibetan under the latter’s
patronage, the name of a Nepalese pandita, Silamanju, is mentioned. In the age
of Santaraksita (8th or 9th century A.D.) strong ties of religious and cultural
friendship appear to have developed between these two countries. In the
succeeding countries, when the Muslims invaded Bihar and Bengal, Buddhist monks
took refuge in Népal. They took with them a large number of valuable
manuscripts some of which also found their ways to the monasteries in Tibet,
where they are carefully preserved to this day. In the intervening centuries,
Népal probably developed still closer cultural and even political ties with the
western parts of Tibet, but this period of history has not yet been
sufficiently explored. For centuries Népal has served as a cultural link
between the regions lying on both sides of the mid-Himalayan range, and until
recently the normal road of communication between India and Tibet led through
Népal, via Kyirong. After Buddhism had dwindled in India, the popular form of
Nepalese Buddhism gradually shed some of its original characteristics, such as
monastic life, opposition to caste distinctions, and discouragement of all
religious mysteries, thus becoming affect as a distinct force. Until recently,
four main sects of Buddhist philosophy, each with several sub-sects, having
been prominent, namely: (1) Svabhavika, which emphasizes that all things in the
world have their own ultimate characteristics which is expressed in two ways,
evolution (pravrtti) and involution (nirvrtti); (2) Aisvarika, which put its
faith in a self-existent God, who is perfect and infinite; (3) Karmika, which
believes in a conscious moral effort through the world-phenomenon is
developed on the fundamental basis of Avidya; (4) Yatrika, which believes
in the existence of conscious intellectual agency and free will. This represents
an almost complete fusion of various philosophical trends which originated in
India and Tibet under the influence of both Hinduism and
Buddhism.
Phật Giáo Nguyên Thủy: Theravada Buddhism—Trường phái mà giáo lý dựa và Kinh A
Hàm. Giáo lý nầy cho rằng bản ngã không có tự tánh, những yếu tố hay chư pháp
là thật, và Niết bàn không là hoại diệt hoàn toàn—Teaching corresponds to the
Agama Sutras. These teachings generally hold that the self is without
substance, the separate elements (dharmas) are real, and Nirvana is neither
total annihilation.
Phật Giáo Nhật Bản: Japanese Buddhism—See Tông Phái Nhật Bản.
Phật Giáo Tây Tạng: Tibetan Buddhism.
(I) Thời kỳ tiền Sron-btsan-sgam-po—Pre Sron-btsan-sgam-po
period: Có lẽ không nơi nào mà đạo Phật được tiếp nhận lại có thể dấy lên một ý
thức lịch sử mới mẽ và mãnh liệt trong lòng người dân như ở Tây Tạng. Theo Giáo
sư P.V. Bapat trong Hai Ngàn Năm Trăm Năm Phật Giáo, giống như lịch sử Ấn Độ
bắt đầu được ghi bằng chữ viết từ thời vị vua hâm mộ Phật giáo, A Dục, lịch sử
Tây Tạng cũng bắt đầu được viết ra từ triều đại vị hoàng đế tài hoa
Sron-btsan-sgam-po (sinh năm 617 sau Tây Lịch), người đầu tiên có ý tưởng đưa
ngôn ngữ nói của Tây Tạng vào một hệ thống văn viết xử dụng các chữ cái nhằm
giúp cho Phật giáo từ Ấn Độ dễ dàng đi vào đất nước của ông. Tuy nhiên, những
tiếp xúc về văn hóa giữa Tây Tạng với thế giới Phật giáo chung quanh như Ấn Độ,
Khotan, Mông Cổ, Trung Hoa, Miến Điện, vân vân, có lẽ đã có ít ra từ hai thế kỷ
trước đó—That the teachings of Buddhism, wherever they spread, were able to
arouse a new historical consciousness in the people’s minds is nowhere seen so
vividly as in Tibet. According to Prof. P.V. Bapat in The Twenty-Five Hundred
Years of Buddhism, just as Indian history begins to be recorded in writing from
the days of the great Buddhist emperor, Ashoka, Tibetan history, too, begins to
be written down from the reign of Tibet’s most gifted ruler, Sron-ctsan-sgam-po
(born in 617 A.D.), who first conceived the idea of reducing spoken Tibetan to
a system of alphabetic writing to facilitate the coming of Buddhism from India
into his own country. Although cultural contacts of Tibet with the Buddhist
world surrounding her, namely, India, Khotan, Mongolia, China, and Burma must
have been established at least two centuries before the time of king Sron;
however, the king felt isolation and inferiority for the backwardness of his
people.
(II) Thời kỳ Sron-btsan-sgam-po: The period of
Sron-btsan-sgam-po:
1) Vị vua trẻ tuổi Sron-btsan cảm thấy đau lòng trước sự cô lập
và thua kém của sự lạc hậu của dân tộc mình. Ngay sau khi lên ngôi, nhà vua đã
chọn một nhân vật xuất sắc trong triều tên là Thon-mi-Sam-bho-ta cùng mười sáu
học giả lỗi lạc khác đi đến miền Nam Ấn Độ để nghiên cứu văn học chạm khắc, ngữ
âm và văn phạm Ấn Độ. Sau khi nắm được các vấn đề nầy, họ sẽ nghĩ ra cách ghi
mẫu tự dùng cho tiếng Tây Tạng cùng cấu trúc văn phạm của nó. Thon-mi hoàn
thành nhiệm vụ được giao phó một cách tuyệt vời đến nỗi ngoài việc thảo ra tám
bản luận văn giá trị về cách viết và văn phạm tiếng Tây Tạng, ông còn thực hiện
một số bản dịch đầu tiên bằng tiếng Tây Tạng các tác phẩm Phật giáo từ
tiếng Phạn (Sanskrit), do đó, cho đến ngày nay, ông vẫn được xem như là cha đẻ
của văn học Tây Tạng: Right after he ascended the throne, the king selected a
brilliant Tibetan of his court, Thon-mi-Sam-bho-ta, with sixteen famous
scholars, to go down to the famous seats of learning in Southern India to study
Indian epigraphy, phonetics and grammar, and after having mastered these subjects
to invent an alphabetic script for the Tibetan language, and established its
grammatical structure. Thon-mi fulfilled the task entrusted to him so well that
besides composing eight independent treatises on Tibetan writing and grammar,
he also prepared the first Tibetan translation of certain Sanskrit Buddhist
works, so that he came to be recognized for all time as the father of Tibetan
literature.
2) Trong đời mình, Sron-btsan đã ban hành các luật lệ cho phù
hợp với Thập Giới (Ten Virtues) của đạo Phật. Ông cho xây các ngôi chùa nổi
tiếng Ramoche và Jokhang ở Lhasa, và công trình kiến trúc vĩ đại là lâu đài 11
tầng có tên là Potala, vẫn còn duy trì đến ngày nay những di tích của cấu trúc
ban đầu: During his time, king Sron-btsan promulgated laws to harmonize
with the Ten Virtues prescribed by Buddhism. He built the famous temples of
Ramoche and Jokhang in Lhasa, and the grand architecture of the eleven-storeyed
palace, called the Potala, also preserved to this day the remains of an
original smaller structure.
3) Mặc dù Phật giáo đã đến Tây Tạng dưới sự che chở thuận lợi
như vậy, nhưng nó không mọc rễ được trên vùng đất lạ nầy một cách dễ dàng và
mau chóng như mong muốn của vua Sron-btsan. Đạo nầy phải bước vào một cuộc
chiến không khoan nhượng trong khoảng ba thế kỷ với các tín ngưỡng Phon của
người bản xứ. Đạo Phật phải đánh tan những điều mê tín dị đoan, phải có những
thỏa hiệp, phải thích nghi giáo lý của mình với những cổ tục kỳ lạ đã được lưu
truyền từ thuở xa xưa trên vùng đất nầy, và phải chấp nhận những thất bại, mãi
cho đến thời kỳ của Đại sư A Để Sa vào thế kỷ thứ 11, cuối cùng Phật giáo có
thể nói là trở thành quốc giáo của Tây Tạng: Although Buddhism had come to
Tibet under such favorable auspices, it did not take root in a foreign soil as
easily or quickly as Sron-btsan might have wished, It had to wage an incessant
and arduous struggle for over three centuries against indigenous Phon beliefs.
It had also to remove old superstitions make compromises, adapt its own
doctrines to the strange customs and traditions which had come down from time
immemorial and suffer setbacks and banishment until the days of the great monk
Atisa in the eleventh century, when at last Buddhism may be said to have become
the national religion of Tibet.
(III) Thời kỳ Hậu Sron-btsan—The period
after king Sron-btsan:
1) Sau thời Sron-btsan, việc nhìn nhận Phật giáo là một quốc
giáo chỉ xãy ra dưới thời Khri-Sron-ide-btsan (755-797), người kế vị thứ năm
sau Sron-btsan: After Sron-btsan, the establishment of Buddhism as a State
religion occurred in the reign of his fifth successor, Khri-Sron-Ide-btsan
(755-797 A.D.).
2) Khri-Sron-Ide-btsan đã chỉ định con trai nhỏ của mình là
Ral-pa-chen nối ngôi chứ không phải là con trai trưởng, Glan-dar-ma. Người dân
Tây Tạng còn nhắc đến Ral-pa-chen là một ông vua bảo trợ Phật giáo vĩ đại thứ
ba trong thời hoàng kim của tôn giáo nầy. Ông ta sùng đạo đến nổi đã cho con
trai út của mình đi tu, ban nhiều đặc quyền cho giới tu sĩ, thậm chí ông còn
cho phép xử dụng mớ tóc dài của ông làm gối nệm cho các tu viện trưởng ngồi
cạnh ông thuyết pháp. Vua Ral-pa-chen mở rộng biên giới vương quốc và cuốn lịch
sử đầu tiên của Tây Tạng được viết dưới sự bảo trợ của ông: King
Khri-Sron-Ide-btsan named his younger son Ral-pa-chen (816-838), his own
successor, in preference to his elder son, Glan-dar-ma. Ral-pa-chen is
remembered by his people as the third great royal protector of religion in the
golden age of Tibetan Buddhism. His devotion to Buddhism was so extraordinary that
he made his young son take monastic vows, gave various kinds of privileges and
authority to the monks and even allowed his long locks of hair to be used as a
mat for Buddhist abbots sitting around him to deliver religious sermons.
Ral-pa-chen extended the boundaries of his kingdom and the first history of
Tibet came to be written under his patronage.
3) Sự phát triển của đạo Phật vào lúc nầy bỗng bị trở ngại vì
vua Ral-pa-chen bị sát hại bởi những người ủng hộ người anh thất sủng là
Glan-dar-ma. Ông nầy lên ngôi và trở thành kẻ thù công khai của Phật giáo Tây
Tạng. Các tượng Phật bị đem chôn, các tu viện bị đóng cửa, các lễ nghi tôn giáo
bị ngăn cấm và các tu sĩ bị buộc phải hoàn tục hay bị trục xuất ra khỏi nước.
Tuy nhiên, ông nầy bị một tu sĩ giết chết vào năm 841: The development of
Buddhism in Tibet suffered a setback when king Ral-pa-chen was murdered in 838
A.D. by the supporters of his superseded elder brother, Glan-dar-ma. The
latter then came to the throne as a strong enemy of Buddhism in Tibet. Buddhist
images were buried, monasteries closed, religious ceremonies banned and monks
forced to return to the life of laymen or banished from the country. However,
Glan-dar-ma was killed by a priest in 841 A.D.
4) Việc triệt hạ đạo Phật một cách tàn nhẫn của Glan-dar-ma đã
đánh dấu một thời kỳ quyết định trong lịch sử chánh trị của Tây Tạng vì nó
gióng lên hồi chuông báo tử cho nền quân chủ tại đây. Giới Tăng lữ bị trục xuất
quay trở về Tây Tạng và trở nên mạnh mẽ hơn lúc nào hết. Những người kế vị của
Glan-dar-ma thì ngày càng bạc nhược. Cuối cùng, người con trai của vị vua cuối
của Lhasa là Dpal-hkhor-btsan (906-923) đã từ giả kinh đô để đi về miền Tây,
tại đây ông tự phong là vị vua độc lập. Ông gom ba quận Ladakh, Spurang, và
Guge dưới quyền cai trị của mình và sau đó chia ba quận nầy cho ba người con
trai. Trong số những người kế vị ba nhánh hoàng gia nầy, người ta thấy có những
người lỗi lạc, đã bảo trợ cho Phật giáo tại miền Tây bằng cách bảo trợ cho các
tu sĩ, cử học giả Tây Tạng đến Kashmir nghiên cứu những phát triển mới của giáo
lý, đẩy mạnh việc dịch thuật các văn bản Phạn ra tiếng Tây Tạng: Glan-dar-ma’s
ruthless suppression of Budhism, which resulted in this violent outburst of
public feeling, marks a decisive period in the annals of Tibetan politics,
inasmuch as it sounded the death knell of monarchical rule in Tibet. The
banished monks returned to central Tibet and became more powerful than ever.
The successors of Glan-dar-ma became weaker and weaker. Finally, the son of the
last king of LhasaDpal-hkhor-btsan (906-923 A.D.) bade farewell to the capital
and migrated to Western Tibet, where he established himself as an independent
ruler. He brought the three districts of Ladakh, Spurang and Guge under
his control and later distributed them among his three sons. Among the
successors of these three royal branches, we find several distinguished rulers
who patronized learned monks, sent Tibetan scholars to Kashmir to study the
latest development in Buddhist doctrine, and furthered the translations
of important Sanskrit Buddhist texts into Tibetan.
(IV) Thời đại Đại sư A Để Sa—The period
of the great monk Atisa: Một trong những hoàng tử của vua Dpal-hkhor-btsan tên
là Trí Quang (Jnanaprabha) đã nhường ngôi lại cho em trai mình để trở thành tu
sĩ . Ông đã cùng với hai người con trai đã có công rất lớn trong việc thuyết
phục đại sư A Để Sa đến Tây Tạng—One of the most distinguished among the
princes was Jnanaprabha. He renounced his throne in favour of his younger
brother to become a monk along with his two sons, and played an important part
in persuading the great Acarya Atisa to come and live as a teacher of Buddhism
in Tibet.
1) Trong thế kỷ thứ 11, có thể nói là A Để Sa đã mang từ Ấn Độ
sang Tây Tạng một sức đẩy tinh thần rất lớn, giúp cho Phật giáo bắt rễ sâu xa
trên mảnh đất nầy, rồi từ đó phát triển thành một nếp nghĩ đại giáo và giáo lý
của người dân bản xứ: In the 11th century A.D., Atisa may be said to have
brought the last great spiritual impetus from India, with the result that
Buddhism struck deep roots in Tibetan soil and thence forward flourished as an
indigenous mode of religious and philosophical thought.
2) Cuộc sống và công việc của A Để Sa tại Tây Tạng thật vô cùng
quan trọng đối với Phật giáo Tây tạng—The life and work of Atisa in Tibet are
too important to the Tibetan Buddhism (See A Để Sa).
(V) Hệ Phái Bkah-gdams-pa—Bkah-gdams-pa sect: Như trên đã nói,
cuộc sống và công việc của ngài A Để Sa tại Tây Tạng rất quan trọng cho sự phát
triển Phật giáo tại nước nầy. Từ khi ông đến Tây Tạng thì Phật giáo nước nầy đã
phát triển thành nhiều trường phái bản địa khác nhau. trong số nầy hình thức
Phật giáo hỗn tạp và chưa cải cách ban đầu được gọi là Rnin-ma-pa hay là trường
phái Cũ với bốn tiểu phái chính. Các tín đồ của trường phái nầy thờ cúng
Padmasambhava, xem đây là người sáng lập và là đạo sư của họ, họ tin tưởng vào
sự ứng nghiệm của thần linh ma quỷ, họ thường được nhận biết qua chiếc mũ màu
đỏ. Các giáo lý cải cách của A Để Sa, dựa trên truyền thống Du Già do Di Lặc và
Vô trước sáng lập, dẫn đến sự hình thành của trường phái Bkah-gdams-pa bởi
người đệ tử người Tây Tạng của ông là Hbrom-ston. Trường phái nầy có quan
điểm tổng hợp của cả Tiểu Thừa lẫn Đại Thừa, buộc các tu sĩ phải sống độc thân và
không khuyến chuyện phù phép. Chính trên cơ sở của giáo lý nầy mà nhà cải cách
vĩ đại của Tây Tạng là Tông Khách Ba vào thế kỷ thứ 14, đã lập nên trường
phái Dge-lugs-pa, qua sự gạn lọc những nghi thức cầu kỳ của Bkah-gdams-pa và
đang chiếm ưu thế trong Phật giáo Tây Tạng ngày nay cả về thế tục lẫn tâm linh,
qua sự kế vị của các vị Đạt Lai Lạt Ma (Dalai Lamas): The life and work of
Atisa in Tibet are very important for the development of Tibetan Buddhism. From
the time he came to Tibet, Tibetan Buddhism developed into different indigenous
schools. In relation to these, the earlier heterogenous and unreformed type of
Buddhism came to be called Rnin-ma-pa or the old school with four main
sub-sects. The followers of this school worship Padmasambhava as their founder
and Guru, believe in the fulfilment of both the divine and the demoniacal, and
are generally recognized as such by their red caps. Atisa’s reformed teachings,
based upon the Yogacara traditions founded by Maitreya and Asanga, led to the
establishment of the Bkah-gdams-pa school by his Tibetan disciple, Hbrom-ston.
It took a synthetic view of the teachings of both Hinayana and Mahayana,
enforced celibacy upon the monks and discouraged magic practices. It was on the
authoritative basis of this doctrine that the great Tibetan reformer,
Tson-kha-pa, founded in the 14th century A.D. the Dge-lugs-pa sect, which
purified the Bkah-gdams-pa of much of its elaborate ritualism and today
dominates Tibetan Buddhism both temporarily and spiritually, through the religious
succession of the Dalai Lamas, of whom the fourteenth is now the head of this
theocracy.
(VI) Phái Chủ Nghĩa Truyền Thống Bằng
Lời—The Bkah-rgyud-pa (the oral traditionalism) founded in the late eleventh
century A.D.: Trường phái chủ nghĩa truyền thống bằng lời được thành lập bởi
Lạt Ma Mar-pa, người Tây Tạng, đạo hữu của A Để Sa và là môn đệ của đạo sư Mật
tông người Ấn tên Naropa thuộc viện Đại học Na Lan Đà. Trường phái nầy có nhiều
tương đồng với trường phái Thiền, trường phái của hầu hết những Phật tử ở Nhật
Bản và Trung Hoa hiện nay. Trong số những người đại diện nổi bật của trường
phái nầy có Mi-la-ras-pa, nhà thơ ẩn sĩ vĩ đại của Tây Tạng, người được chính
Mar-pa khai tâm về những bí mật của phép thần thông—The Bkah-rgyud-pa was founded
by the Tibetan Lama Mar-pa, a friend of Atisa, and a disciple of the Indian
Tantrist, Naropa, of Nalanda University. It has some affinities with the Dhyana
school, to which most of the Northern Buddhists of Japan and China belong at
present, and among its distinguished representatives is Mi-la-ras-pa, the great
hermit poet of Tibet, who was initiated in the mysteries of supernatural powers
by Mar-pa himself.
1) Bkah-rgyud-pa về sau tự phân chia ra làm nhiều tiểu phái mà
hai trong đó là, Karma-pa và Hbrug-pa là đáng nói hơn cả. Vị lãnh đạo thứ ba
của tiểu phái Karma-pa tên là Ran-byun-rdo-rje, từ lúc sinh ra đã được công
nhận là người kế thừa cho vị lãnh đạo thứ hai là Karma-bak-si đã chết hai năm
trước đó. Từ khi có sự kiện nầy thì tục lệ kế vị tinh thần đã trở nên thịnh
hành. Như vậy trong việc lựa chọn Đạt Lai Lạt Ma, Ban Thiền Lạt Ma và những vị
khác thì một hiện thân được công nhận sẽ là người kế vị để lãnh đạo chứ không
phải là người nối dõi ông cha hay môn đệ. Phái Karma-pa rất mạnh ở Sikkim và
những tín đồ của phái nầy ở Népal được gọi là Karmika: The Bkah-rgyud-pa later
divided itself into several sub-sects, two of which, namely Karma-pa and
Hbrug-pa, may be specially mentioned. The third Head of the Karma-pa, called
Ran-byun-rdo-rje, was recognized at his birth as the spiritual successor of the
second Head of the sect, called Karma-bak-si, who had died two years earlier.
Since this incident the practice of spiritual succession came into vogue. Thus,
in the selection of the Dalai Lama, the Panchen Lama and others, a recognized
incarnation succeeds to the office instead of a hereditary successor or
discipline. The Karma-pa is particularly strong in Sikkim and its followers in
Nepal are called the Karmika.
2) Tiểu phái thứ hai là Thần Sấm (Hbrug-pa), truyền bá
giáo lý của mình tại Bhutan mạnh đến nỗi nước nầy đã dùng cái tên Tây Tạng của
tiểu phái để gọi dân chúng nước họ: The second sub-sect, Hbrug-pa, or the
Thunderer, spread its doctrines so vigorrously in Bhutan that the country
adopted its Tibetan name for its own people.
(VII) Trường phái Đất Xám (Sa-skya-pa),
lấy tên từ màu đất ở nơi tu viện đầu tiên của trường phái trước đây xây dựng
vào năm 1071, hiện nay là Sa-skya. Phái Sa-skya-pa lại càng gần gũi với
trường phái cổ Rnin-ma-pa hơn là Bkah-rgyud-pa, các tu sĩ của giáo phái nầy
không còn độc thân nữa. Giáo phái nầy là sự tổng hợp giữa Mật tông cũ và mới,
trên cơ sở triết lý Trung Luận của ngài Long Thọ và đã phát triển thành một hệ
phái mạnh mẽ trước khi có sự nổi lên của trường phái Tông Khách Ba: The school
of “Grey Earth” or the Sa-skya-pa, derives its name from the colour of the soil
where its first monastery was built in 1071 A.D. on the site of the
present Sa-skya. The Sa-skya-pa was even more closely related with the old
Rnin-ma-pa school than the Bkah-rgyud-pa and the monks of this sect were not
celibate either. They sought a synthesis between the old and the new Tantrism
on the basis of Nagarjuna’s Madhyamika philosophy and had already developed into
a powerful hierachy before the rise of the great Tson-kha-pa.
1) Những người Sa-skya rất say mê học hỏi và đã tỏ ra là những
nhà hoằng pháp tài ba khi họ có dịp tiếp xúc với các hoàng đế Mông Cổ trong thế
kỷ thứ 13. Một trong những đạo sư tài giỏi của sa-skya là Hphags-pa đã trở
thành người bảo trợ tinh thần của hoàng tử Khubilai nước Mông Cổ. Ông hoàng nầy
lên ngôi hoàng đế Trung Hoa, bèn trao chủ quyền của miền trung Tây Tạng cho vị
Đại Tăng của Sa-skya (1270). Đây là sự mở đầu cho một kỷ nguyên cai trị bằng
thần quyền ở Tây Tạng: Sa-skya followers, greatly devoted to learning, proved
themselves excellent proselytizers when they came into contact with the Mongol
emperors in the thirteenth century A.D. One of the distinguished Sa-skya
hierarchs, called Hphags-pa, became the spiritual teacher of Prince
Khubilai of Mongolia, who, on coming to the throne as the first Mongol emperor
of China, conferred the sovereignty of central Tibet upon the High Priest of
Sa-skya (1270 A.D.). This was the beginning of a new era of theocratic rule in
Tibet.
2) Bu-ston (1290-1364) , một nhà bình giải nổi tiếng đối với
các luận thư căn bản Phật giáo, một sử gia uy tín, một nhà sưu tập các bản dịch
Tây Tạng về những tác phẩm Phật học. Ông sắp xếp các tác phẩm nầy một cách có
hệ thống thành hai nhóm bao quát gọi là “Lời Của Đức Phật” gồm 100 cuốn và Luận
Thuyết gồm 225 cuốn. Đây là bộ kinh điển Phật giáo còn lưu lại cho chúng ta đến
ngày nay: Bu-ston (1290-1364 A.D.), a renowned commentator of fundamental
Buddhist treatises, an authoritative historian, and the first collector of all
existing Tibetan translations of Buddhist works. He arranged them
systematically into two comprehensive groups, called the Word of the Buddha
(Bkah-hygur) in 100 volumes, and the Treatises (Bstan-hygur) in 225 volumes.
These have come down to us as the Tibetan Buddhist Canon.
3) Taranatha, sinh năm 1573, sử gia và là tác giả Tây Tạng,
cũng thuộc về một hệ phái có tên là Jonang vốn là một chi nhánh của phái
Sa-skya-pa: Taranatha (1573-?), the Tibetan historian and author, also belonged
to a sect called Jonang, which was an offshoot of the Sa-skya-pa.
(VIII) Phái Mũ Vàng—The Yellow Hats (Dge-lugs-pa):
1) Với sự xuất hiện của nhà cải cách vĩ đại Tông Khách Ba, sinh
năm 1358 tại tỉnh Amdo, có thể nói đây là một kỷ nguyên mới của Phật giáo Tây
Tạng. Với tài tổ chức xuất sắc và trí thông minh tuyệt vời, ông đã tự đặt ra
cho mình nhiệm vụ xóa bỏ tất cả mọi điều lệch lạc và mê tín dị đoan, xây dựng
một Tăng đoàn mạnh mẽ, dựa trên một tri thức vững vàng, giới luật và sự độc
thân, những người nầy đã được mang tên là “Trường Phái Đạo Đức” (Dge-lugs-pa),
theo cách gọi của dân chúng là phái Mũ Vàng. Năm 1408, ông dựng lập tu viện
Ganden ở một nơi không xa Lhasa, ông làm việc tại đây và qua đời năm 1419: With
the rise of the great reformer, Tson-kha-pa, born in the province of Amdo in
1358 A.D., the modern age of Tibetan Buddhism may be said to have begun. With
striking powers of organization and comprehensive intelligence, he set himself
the task of removing all deviations and superstitious beliefs and establishing
a strong order of Buddhist monks, based on sound learning, discipline and
celibacy, which came to be recognized as the school of the Virtuous
(Dge-lugs-pa), popularly described as the Yellow Hats. In 1408, he founded not
far from Lhasa, the Ganden monastery, where he worked for some
years and died in 1419 A.D.
2) Phái Mũ Vàng (Dge-lugs-pa) được các tù trưởng Mông Cổ quý
trọng, xem như những vị lãnh đạo tinh thần, và sau đó, như là những viên chức
cầm quyền thế tục tại Tây Tạng. Khi vua Mông Cổ là Altan Khan gặp người
đứng đầu thứ ba của giáo phái nầy là Bsod-nams-rgya-mtso (1546-1587) thì nhà
vua tin chắc rằng cả hai người họ vốn đã từng là đạo sư Hphags-pa và đệ tử của ông
là hoàng đế Khubilai Khan, theo thứ tự trong tiền kiếp, nên nhà vua đã lập tức
công nhận Bsod-nams-rgya-mtso đích thực là vị Đạt Lai. Từ đó về sau , tất cả
các vị đứng đầu giáo phái nầy đều được công nhận là Đạt Lai Lạt Ma: The
Dge-lugs-pa came to be favoured by the powerful Mongol chieftans as spiritual
leaders and later as temporal rulers of Tibet. When king of Mongol Altan Khan
met with the third hierarch, Bsod-nams-rgya-mtso (1546-1587 A.D.), he became
convinced that both of them were respectively the teacher Hphags-pa and his
disciple, emperor Khubilai Khan, in their former births and the king
immediately recognized the former as the veritable Talr, i.e., Dalai.
Thenceforth, all the hierarchs came to be recognized as Dalai
Lamas.
Phật Giáo Thái Lan: Phật Giáo phát triển tại Thái Lan từ một thời kỳ rất sớm,
khoảng thế kỷ thứ nhất hay thứ nhì sau Tây Lịch, nếu không muốn nói là sớm hơn.
Theo Giáo sư P.V. Bapat trong Hai Ngàn Năm Trăm Năm Phật Giáo, thì điều nầy
được chứng minh bởi các phát hiện khảo cổ tại Pong Tuk và Phra Pathom. Phra
Pathom cách Băng Cốc khoảng 30 dậm về phía Tây, còn Pong Tuk nằm xa hơn về phía Tây 20 dặm nữa. Các di tích về cấu trúc tôn giáo, các tượng Phật, các
đồ đất nung có khắc chữ và những biểu tượng rõ ràng của đạo Phật, có lẽ
thuộc thế kỷ thứ 1 hoặc thứ 2 đã được tìm thấy tại các nơi nầy. Một số lớn đền
đài đã bị đổ nát và các tác phẩm điêu khắc mang nặng ảnh hưởng thời Gupta.
Những thứ nầy được xem là thuộc trường phái Dvaravati. Dvaravati là một vương
quốc phồn thịnh vào thời của ngài Huyền Trang, nghĩa là vào đầu thế kỷ thứ 7.
Trong khoảng thế kỷ thứ 8 và thứ 9, cả Xiêm La và Lào là một phần của Cam Bốt
về mặt chánh trị và chịu ảnh hưởng của nước nầy về mặt tôn giáo. Chúng ta có
thể thấy cả đạo Phật và Bà La Môn cùng phát triển bên nhau tại các vùng đất
nầy. Khoảng giữa thế kỷ thứ 13 thì người Thái nắm được chủ quyền cho cả nước
Xiêm và Lào, chấm dứt ưu thế chính trị của người Cam Bốt. Dưới ảnh hưởng của
các vua Thái, Phật giáo thuộc trường phái Nguyên Thủy và ngôn ngữ Ba Li thịnh
hành khắp Thái Lan và Lào. Vua Sri Suryavamsa Rama Maha-Dharmikarajadhiraja
không chỉ là một nhà bảo trợ lớn cho đạo Phật mà chính ông cũng sống cuộc đời
một tu sĩ Phật giáo và đi thuyết giảng đạo Phật ở khắp mọi nơi trong vương quốc
của mình. Vào năm 1361, ông cử một số Tỳ Kheo và học giả uyên bác qua Tích Lan
để mời đại Tăng Mahasami Sangharaja đến Thái. Với sự gợi ý của vị Đại Tăng cùng
những nỗ lực của nhà vua, Phật giáo và văn học Ba Li không chỉ có được một nền
tảng vững chắc mà còn lan sang một số nước nhỏ theo Ấn Độ giáo như là Lào quốc,
Alavirastra, Khmerrastra, Suvarnagrama, Unmarga-sila, Yonakarastra, và
Haripunjaya. Phần lớn các nơi nầy hiện còn giữ biên niên sử địa phương viết
bằng tiếng Ba Li. Từ đó trở đi, Phật giáo đã thịnh hành trên đất Thái và các
vùng lân cận, còn đạo Bà La Môn thì đã sa sút cho đến khi gần như biến mất, chỉ
còn lưu lại một ít dấu vết trong các nghi lễ và phong tục của quần
chúng—Buddhism flourished in Thailand, used to be Siam, from a very early
period, about the first or second century A.D., if not earlier. According to
Prof. P.V. Bapat in The Twenty-Five Hundred Years of Buddhism, this is proved
by archaeological findings at Pong Tuk and Phra Pathom. Phra Pathom is
about 30 miles west of Bangkok, and Pong Tuk lies about 20 miles farther to the
west. Remains of a religious structure, the images of the Buddha, inscribed
terracottas and definite symbols of Buddhism like the dharmacakra, belonging
probably to the first or second century A.D., have been found in these places.
To a somewhat later period belong to the large number of ruined sanctuaries and
some fine sculptures which indicate the strong influence of the Gupta period.
These have been referred to the Dvaravati school. Dvaravati was a flourishing
kingdom at the time of Hsuan-Tsang in the first half of the seventh century
A.D. About the eighth or ninth century A.D., both Siam and Laos formed part of
Cambodia politically and influenced by religious condition of that country. So
both Brahmanical religion and Buddhism can be found flourishing side by side in
all these regions. About the middle of the thirteenth century A.D., the Thais
made themselves masters of Siam and Laos and put an end to the political
supremacy of the Cambodians over them. Under the influence of the Thai rulers,
Buddhism of the Theravada school and the Pali language flourished all over Siam
and Laos. The Thai king Sri Suryavamsa Rama Maha-Dharmikarajadhiraja was not
only a great patron of Buddhism, but himself adopted the life of a Buddhist monk,
preaching the doctrines of the Buddha all over his kingdom. About 1361 A.D., he
sent some learned bhikkhus and scholars to Ceylon and induced the great monk
called Mahasami Sangharaja to come to Siam. Under his inspirationand the active
efforts of the king, Buddhism and Pali literature not only obtained a firm
footing, but also spread to a number of small Hinduized states in the territory
now called Laos, such as Alavirastra, Khmerrastra, Suvarnagrama, Unmarga-sila,
Yonakarastra, and Haripunjaya. Many of these still possess their local
chronicles written in Pali. From this time onwards, Buddhism flourished in Siam
and the neighboring regions, and Brahmanism declined until it almost
disappeared, leaving only a few traces in public ceremonies and customs.
Phật Giáo Tích Lan: Theo truyền thuyết còn ghi lại trong Biên Niên Sử Tích Lan
thì đại đế A Dục (273-236 B.C.) đã tổ chức một đoàn truyền giáo để đi thuyết
giảng đạo Phật tại Ấn và các nước khác. Nhà vua đã cử con trai của mình là
trưởng lão Ma Thẩn Đà, cùng với bốn người khác đến Sri Lanka. Họ đã giảng đạo
cho vua Tích Lan là Devanampilya Tissa và các thuộc hạ ở đây. Nhà vua và dân
chúng Tích Lan cảm kích sâu xa trước giáo lý nầy và chấp nhận đạo Phật. Chính
vua Devanampilya Tissa đã cho xây tu viện Mahavihara, nơi nhà vua cho trồng lại
nhánh cây Bồ Đề do Ma Thẩn Đà và em gái mang sang. Tu viện nầy trong nhiều thế
kỷ vẫn là trung tâm của Phật Giáo Nguyên Thủy. Đạo Phật đã phát triển một cách
hiếm thấy tại nơi nầy. Hàng trăm ngàn người, cả nam lẫn nữ, theo tôn giáo mới
nầy, hàng ngàn người gia nhập Tăng đoàn, sống đời tu khổ hạnh. Các tu viện mọc
lên khắp nơi, có nhiều sự cúng dường hậu hỷ, dùng vào việc tu sửa tu viện.
Hoàng hậu Anula cùng nhiều phụ nữ khác bày tỏ lòng mong muốn được xuất gia và
gia nhập Giáo đoàn. Nhưng không một vị Tăng nào được phép giải quyết chuyện
nầy, họ phải báo cho vua A Dục để nhà vua cử các Tôn Ni cao cấp đến giúp họ. Do
đó mà Tăng Già Mật Đa, em gái vua A Dục, người đã thọ giới, được cử đến Tích
Lan. Hai sự kiện lớn trong thời gian đầu của lịch sử Phật giáo Tích Lan đã để
lại dấu ấn sâu đậm, vẫn còn gợi lại trong tâm khảm hàng triệu tín đồ sự say sưa
nồng nhiệt. Thứ nhất là việc đem trồng tại đây một chồi cây Bồ Đề lấy tại nơi
Đức Phật ngồi đắc đạo. Đây chẳng những là ý tưởng cao đẹp của vua A Dục, mà còn
là nguồn cảm hứng đối với những người mới theo đạo Phật. Thứ hai là việc đem từ
Ấn Độ đến Tích Lan một chiếc răng của Đức Phật, đã hơn năm thế kỷ sau khi ngài
nhập diệt. Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, toàn bộ đảo Tích Lan đã trở
thành một thành trì của Phật giáo, một vai trò mà đảo nầy vẫn duy trì được
trong một thời gian dài trên hai ngàn năm. Đại bảo tháp được xây dựng dưới
triều vua Dutthagamani (101-77 trước Tây Lịch) và được tôn phong trước một đại
hội lớn các tu sĩ Phật giáo đến từ các tu viện nổi tiếng của Ấn Độ. Triều đại
Vattagamani (29-17 trước Tây Lịch) là một cột mốc quan trọng trong lịch sử Phật
giáo Tích Lan. Cho đến thời gian nầy, các kinh sách Phật giáo qua lời truyền
giảng ban đầu của tôn giả Ma Thẩn Đà, chỉ được phó thác cho trí nhớ và
chỉ được lưu giữ lại dưới dạng truyền khẩu. Đến triều đại vua Vattagamani, bắt
đầu được sắp xếp lại để viết thành kinh sách. Kết quả là bộ Tam Tạng bằng tiếng
Ba Li ra đời, và hiện vẫn còn được lưu giữ như một kinh điển thiêng liêng trong
khi bản gốc tại Ấn Độ đã mất từ lâu không còn một dấu tích nào. Tuy không thể
cho là đã đánh giá quá cao ảnh hưởng của Phật giáo tại Tích Lan, song trên thực
tế thì toàn bộ nền văn hóa văn minh của Tích Lan đều từ đó mà ra. Tiếng
Ba Li đã trở thành ngôn ngữ văn học của Tích Lan và cho đến nay vẫn không thay
đổi. Văn học Tích Lan là một hệ nhánh của văn học Ấn Độ, và nghệ thuật kiến
trúc, điêu khắc nổi tiếng của Tích Lan đều bắt nguồn từ Ấn Độ. Các mẫu tự Tích
Lan cũng lấy từ mẫu tự Ấn Độ. Về sau nầy, các trường phái khác cũng đã
phát triển mạnh và đôi khi còn chống đối nhau quyết liệt. Nhiều vị vua đã
dẹp yên bằng cách triệu tập hội nghị hay ngược đãi. Những đối thủ chính là các
sư thuộc phái Mahavihara và các sư Abhayagirihara và Jetavanavihara. Những nhà
sư sau nầy chịu ảnh hưởng của Ấn Độ. Người ta cũng thấy dấu vết của Phật Giáo
Đại Thừa và Mật Tông tại đây. Thế nhưng, Phật giáo Nguyên Thủy đã chiến thắng
với sự đóng góp rất quan trọng của Buddhaghosa, mà những tác phẩm cho đến nay
vẫn còn thấm sâu vào toàn bộ Phật Giáo Tích Lan. Tuy nhiên, sự chia rẽ nầy bỗng
nhiên chấm dứt vào thế kỷ thứ 12 khi vua Parakambahu I triệu tập hội nghị tôn
giáo để buộc tất cả các trường phái đối nghịch với Mahavihara phải tuân theo
những qui tắc của nó. Vào thế kỷ thứ 16, người Bồ Đào Nha đến Tích Lan, rồi thế
kỷ thứ 17, người Hòa Lan. Họ đã cố gắng dùng sức mạnh để áp đặt Gia Tô Giáo vào
Tích Lan. Tình hình nầy đã làm thức tỉnh ý thức dân tộc và đổi mới Phật giáo đã
từng bị rơi vào cảnh hoang phế. Một vài vị vua Tích Lan đã áp dụng những biện
pháp nhằm đem lại một đà phát triển mới cho Phât Giáo. Họ đã gửi các phái đoàn
sang Miến Điện và Thái Lan vào cuối thế kỷ thứ 18 để tìm chỗ dựa. Do
những sáng kiến đó, các sư Miến Điện đến thực hiện hiện một vài cải cách trong
nội bộ Tăng Già Tích Lan; trong khi các sư Thái Lan đến phục hồi lại Tăng Già
Tích Lan và đưa vào quan niệm tuyển chọn giới thuợng lưu, dù bị một vài tầng
lớp dân cư phản ứng, nhưng quan niệm nầy trở thành một trong những đặc trưng
chính của Phật giáo Tích Lan. Năm 1802, một nhánh thứ hai của Tăng Già được
thành lập gọi là Amarapura, với những thành viên xuất thân từ các giới bình
dân. Sự kiện nầy cho thấy ảnh hưởng của các sư Miến Điện hiện nay vẫn còn, dù
ảnh hưởng của Thái Lan vẫn chiếm ưu thế. Thời kỳ gần đây có sự ra đời của trào
lưu thứ ba có nguồn gốc từ Miến Điện, với đặc điểm là tính nghiêm khắc của các
qui tắc. Phật giáo Tích Lan bị sa sút nặng vào thế kỷ thứ 19; những Phật tử Tây
phương đã góp phần lớn vào sự khôi phục nó bằng cách lập ra những trung tâm mới
và những tổ chức mới như Mahabodhi Society. Năm 1948, Phật giáo đã trở thành
sức mạnh năng động của nền văn hóa xứ nầy đã giúp giành lại độc lập. Cho mãi
đến nay, nó vẫn có ảnh hưởng quan trọng tới các nước Âu Á. Mặt khác, thế giới
Phật giáo cũng mang ơn Tích Lan rất nhiều. Bộ giáo điển bằng tiếng Ba Li đã
được giữ gìn nguyên vẹn tại Tích Lan đã có một ảnh hưởng rất lớn đối với Miến
Điện, Thái Lan, Lào, và Cam Bốt. Ngoài ra, Tích Lan không chỉ là nơi lưu giữ
Thánh điển, mà còn có công phát triển đạo Phật qua các cuốn luận giải nổi
tiếng—According to the tradition preserved in the Ceylonese Chronicles, the
great emperor Ashoka (273-236 B.C.) organized a missionary to preach the gospel
of the Buddha in and outside India. He sent his son Thera Mahendra, together
with four others, to Sri Lanka, and they preached the teachings of the Buddha
to king Devanampiyatissa (247-107 B.C.) and his attendants. The king and the
people of Ceylon were deeply impressed by the new gospel and accepted Buddhism.
King Devanampilya Tissa the Mahavihara Monastery, where he preserved the branch
of the Bodhi tree that Mahinda and his sister had brought. This monastery
remained for many centuries the center of the Theravada Buddhism. Its progress
was phenomenal. Hundreds of thousands of men and women embraced the new faith
and thousands entered the Sangha and adopted the life of Bhikkhus. Monasteries
were erected on all sides and rich endowments were made for their upkeep. Queen
Anula and a number of women also expressed the desire to receive the ordination
and enter the Sangha. But, as no monk was allowed to do this for them
emissaries were went to Emperor Ashoka to send some distinguished nuns to help
them. So Sanghamitra, the sister of Mahendra, who had received ordination, was
sent to Ceylon. Two great events in the early history of Buddhism in Ceylon
left a deep impression and still evoke pious enthusiasm among millions of its
devotees. The transplantation of a branch of the Bodhi tree under which the
Buddha attained Buddhahood was a happy idea of Ashoka. This served as an
inspiration to the people who had recently embraced the Buddhist religion. The
second event was the bringing of the Buddha’s tooth from India more than 500
years later. Thus, within a short time, the whole of the island of Ceylon
became a stronghold of Buddhism, a position which she still retains after a
lapse of more than two thousand years. The great stupa was built during the
reign of Dutthagamani (101-77 B.C.) and consecrated before a large assembly of
Buddhist monks who had come from well-known monasteries in India. The reign of
Vatthagamani (29-17 B.C.) is an important landmark in the history of Buddhism
in Ceylon. Up to this time the sacred scriptures of Buddhism, as originally
recited by Mahendra, were committed to memory and preserved as oral traditions.
Arrangements were now made to commit them to writing. The Pali Tripitaka were
completed, still survices as the sacred canon of which the original disappeared
long ago from India without leaving any trace. It is impossible to overrate the
influence exercised by Buddhism in Ceylon. Practically her whole culture and
civilization were derived from it. Pali became the literary language of ceylon
and still holds that position. Ceylonese literature was an offshoot of Indian
literature, and the art of Ceylon architecture, sculpture and painting was
dervied from India. The Ceylonese alphabet also came from India. Later, in the
course of time various schools were formed. There was sometimes very vehement
rivalry among them. A number of kings tried to end these disputes by convoking
synods or by persecution of certain schools. The main antagonists were the
monks of Mahavihara on one side and those of the Abhayagirihara and
Jetavanavihara on the other. The latter party was under the influence of Indian
schools; traces of Mahayana and Buddhist Tantrism can also be documented. The
Theravada gained the upper hand, to which result Buddhaghosha, one of the great
scholars of the Theravada, decisively contributed. His work marks Singhalese
Buddhism to this day. However, the many sidedness of Buddhism in Ceylon met a
bitter end in the twelfth century, when king Parakambahu I convoked a synod and
forced all hostile schols to adopt the Buddhism of Mahavihara. The arrival of the
Portuguese in Ceylon in the sixteenth century and the Dutch in the seventeenth
century. They tried to introduce Catholism by force. This situation aroused
national feeling and had a strengthening effect on Buddhism, which had been in
the process of deterioration. Several Singhalese kings undertook measures to
give new impetus to Buddhism. They sent delegations to Burma in the end of the
seventeenth century and Thailand in the eighteenth century in order to gain
support. As a result of this contact with foreign monks Burmese and Thai
tendencies began to make themselves felt in the Sangha in Ceylon. Thai monks
introduced an aristocratic principle of selection, which aroused resistance in
other strata of the population but established, in spite of this, one of the
main enduring tendencies of Singhalese Buddhism. In 1802, a Burmese branch of
the Sangha emerged, Amarapura, the members of which came from the ordinary
classes of the people. Both tendencies remain today, the Thai-inspired being
the stronger. More recently, a third developed which is of Burmese origin and
is characterized by particular strictness. In the 19th century the Buddhism in
Ceylon was at its nadir; Western Buddhists, who formed new centers and
organizations, i.e., Mahabodhi Society, contributed decisively to its revival.
By 1948 Buddhism was again a driving force in Singhalese culture and played a
role in the achievement of national independence in that year. Today Singhalese
Buddhism is influential in other Asian and European countries. On the other
hand, the Buddhist world owes a great debt to Ceylon. The Pali canon has been
preserved in its entirety in this island and Ceylonese Buddhism had great
influence upon Burma, Thailand, Laos, and Cambodia, the only countries where
Theravada Buddhism flourishs today. Ceylon was not, however, merely a passive
recipient; it contributed to the development of Buddhism through its
Commentaries.
Phật Giáo Triều Tiên: Korean Buddhism—Triều Tiên là một trong những quốc Phật
Giáo quan trọng ở Viễn Đông. Phật giáo đã được du nhập vào đất nước nầy từ thế
kỷ thứ 4 sau Tây Lịch. Theo Giáo sư P.V. Bapat trong Hai Ngàn Năm Trăm Năm Phật
Giáo, vào thế kỷ thứ tư Triều Tiên được chia làm ba vùng, đó là Koguryu ở phía
Bắc, Pakche ở phía Tây Nam, và Silla ở Đông Nam. Lịch sử Phật giáo trong ba
vùng nầy không giống nhau. Phật giáo được đưa vào Koguryu đầu tiên vào năm 372
bởi một tu sĩ Trung Hoa. Mười hai năm sau, Phật giáo mới đến Pakche qua trung
gian của một tu sĩ người Trung Á tên là Marananda. Silla là vùng đất cuối cùng
đến với Phật giáo gần 30 năm sau so với Koguryu. Ý nghĩa quan trọng nhất của
Phật giáo Triều Tiên là nó giữ vai trò trung gian giữa trung Hoa và Nhật Bản,
vì dù rằng được sự bảo trợ của hoàng gia trong suốt quá trình lịch sử Phật giáo
tại đây, nhưng tôn giáo nầy chẳng có sự phát triển đáng kể nào về mặt giáo lý.
Phật giáo Triều Tiên đã đạt được đỉnh cao vào thế kỷ 11, trong thời gian trị vì
của triều Wang. Trước thời nầy, Phật giáo đã được truyền bá dưới ảnh hưởng của
các vị vua triều đại Silla. Thời đó có nhiều học giả nổi tiếng đi đến Trung
Quốc để nghiên cứu giáo lý đạo Phật. Trong số nầy được biết đến nhiều nhất là
Yuan-Ts’o (613-683) của hệ phái Pháp Tướng, Yuan Hiao (617-670) và Yi-Siang
(625-702) của hệ phái Hoa Nghiêm. Sau thế kỷ 11, Phật giáo cho đến bây giờ vốn
là tôn giáo của tầng lớp quí tộc thuộc triều đại Silla, đã trở thành một tôn
giáo của toàn thể dân chúng, phần lớn là nhờ những nỗ lực của Yi-T’ien,
P’u-Chao cùng một số tu sĩ khác. Yi-T’ien, một học giả nổi tiếng vì bản chú
giải bộ Tam Tạng chữ Hán, gọi là Yi-T’ien-Lu, đã nghiên cứu Phật giáo ở Trung
Hoa, rồi sau đó truyền bá giáo lý của hệ phái Hoa Nghiêm và Thiên Thai tại
Triều Tiên. Tuy nhiên, P’u-Chao mới là người làm cho Triều Tiên tiếp xúc được
với Phật Giáo Thiền Tông, môn nầy về sau đã trở thành một phần quan trọng trong
lịch sử Phật giáo Triều Tiên. Trong thời Mông Cổ chiếm lấy quyền lực từ Vua
Wang thì Phật giáo Triều Tiên chịu nhiều ảnh hưởng của phái Lạt Ma (Lamaism).
Sau khi đế quốc Mông Cổ sụp đổ thì triều đại Rhee của Chosen lấy Khổng giáo làm
nguyên tắc chủ đạo, do đó đẩy lùi Phật Giáo ra khỏi vị thế danh dự. Dù không
còn sự bảo trợ của hoàng gia, Phật giáo Triều Tiên vẫn tiếp tục phát triển như
một tôn giáo quần chúng. Thực ra Phật giáo ở Triều Tiên hiện nay là một phái
Phật giáo Thiền đượm niềm tin vào Phật A Di Đà hoặc Di Lặc Bồ Tát—Korea, one of
the important Buddhist countries in the Far East, Buddhism was introduced to
this country early in the fourth century A.D. According to Prof. P.V. Bapat in
The Twenty-Five Hundred Years of Buddhism, in those days (4th century A.D.),
the Korean peninsula was divided into three parts, namely, Koguryu in the
North, Pakche in the South-West, and Silla in the South-East. The history of
Buddhism in these three parts of Korea is therefore not identical. Buddhism was
first brought to Koguryu by a Chinese monk in 372 A.D. It was twelve years
later that Buddhism came to Pakche through the agency of a Central Asian monk
named Marananda. Silla was the last to embrace Buddhism which came nearly 30
years after it had been introduced in Koguryu. The chief significance of Korean
Buddhism lies in the role it played as an intermediary between China and Japan,
for, although Buddhism received royal patronage almost throughout its history
in Korea, there was no notable development in its doctrine. Korean Buddhism was
at its peak in the 11th century A.D. during the rule of the Wangdynasty of
Korea. Before this period, Buddhism had been spreading under the influence of
the kings of the Silla dynasty. At this time, several famous scholars went to
China to study the Buddhist doctrines. Of these, Yuan-Ts’o (613-683 A.D.) of
the Fa-Hsiang sect, Yuan-Hiao (617-670 A.D.) and Yi-Siang (625-702 A.D.) of the
Hua-Yen sect are best known. After the 11th century A.D., Buddhism, which had
been the religion of the aristocracy related to the Silla dynasty, became the
faith of the common people, owing largely to the efforts of Yi-T’ien, P’u-Chao
and a number of other monks. Yi-T’ien, a schlar famous for his editing of the
Catalogue of the Chinese Tripitaka, called Yi-T’ien-Lu, studied Buddhism in
China and then propagated the doctrine of both the Hua-Yen and T’ien-T’ai scts
in Korea. He also wrote articles on Buddhism in the Korean language. However,
it was P’u-Chao who introduced Korea to Zen Buddhism which, in later days, was
to play such an important part in its history. During the period when the Yuan
dynasty of the Mongolian Empire had gained sovereignty over the Wang dynasty,
Korean Buddhism was much influenced by Lamaism. After the decline of the
Mongolian Empire, the Rhee dynasty of Korea accepted Confucianism as the
leading principle of its culture and thus dislodged Buddhism from its place of
honour. Nevertheless, even though it lost royal patronage in Korea, Buddhism
continued to flourish as the religion of the masses. Modern Korean Buddhism is,
in fact, Zen Buddhism tinged with a belief in Amitabha Buddha or Maitreya
Bodhisattva.
Phật Giáo Trung Á: Buddhism in Central Asia—Mặc dù không biết chính xác thời
điểm nào đạo Phật được đưa vào Trung Á, nhưng theo Giáo sư P.V. Bapat trong Hai
Ngàn Năm Trăm Năm Phật Giáo, các bộ lạc du mục Sakas và Kishanas, cũng như các
thương nhân Ấn Độ đã đưa nền văn hóa Ấn Độ cùng với đạo Phật đến nhiều nơi khắp
miền Trung Á ít nhất là một thế kỷ trước kỷ nguyên Cơ Đốc. Các thực dân Ấn là
những người đầu tiên đưa Phật giáo đến miền nầy. Ngày nay người ta tìm thấy một
thổ ngữ tương đương với thổ ngữ của miền Tây Bắc Ấn Độ được dùng như ngôn
ngữ chính thức tại một số bang thuộc miền Trung Á. Truyền thuyết xứ Khotan nói
rằng một người con trai của vua A Dục tên là Kustana đã lập ra vương quốc nầy
234 năm sau ngày Đức Phật nhập diệt, nghĩa là khoảng năm 240 trước Tây lịch, và
người cháu gọi Kustana bằng ông đã đem Phật giáo đến vùng nầy. Trong thời kỳ
cực thịnh, Phật giáo đã có tại Khotan gần 4.000 cơ sở, gồm các tu viện, đền
chùa. Các đoàn hành hương Trung Hoa đến đây như Pháp Hiển, Tống Vân và Huyền
Trang đã chứng minh cho sự phồn thịnh của Phật giáo tại Khotan cho đến khoảng
thế kỷ thứ 8 sau Tây lịch, Khotan vẫn là điểm phát tán đạo Phật đến các vùng
phía nam như Niya, Calmadana (Chekchen), Kroraina (Loulan), và cả Cokkuka
(Kashgar)—Although we do not know the definite time of the introduction of
Buddhism to Central Asia, however, according to Prof. P.V. Bapat in The
Twenty-Five Hundred Years of Buddhism, the nomadic tribes such as the Sakas and
Kushanas, as well as Indian merchants had carried elements of Indian culture
with Buddhism to the different states of Eastern Turkestan at least a century
before the Christian era. The Indian colonists were the first to carry
Buddhism to this region. Nowadays, an Indian dialect, similar to that of
north-western India, was the official language in some of these states. Ancient
Khotanese traditions claim that a son of Ashoka named Kustana founded the
kingdom 234 years after the Nirvana, about 240 B.C., and a grandson of Kustana,
named Vijayasambhava, introduced Buddhism in Khotan. In its heyday,
Buddhism had in Khotan nearly four thousand establishments, including
monasteries, temples and stupas. Chinese pilgrims such as Fa-Hsien, Song-Yun
and Hsuan-Tsang, testify to the flourishing condition of Buddhism in Khotan
until about the eighth century A.D. Khotan became the place of the dissemination
of Buddhism to other states in the South, such as Niya, Calmadana, Kroraina and
also to Cokkuka.
Phật Giáo Trung Hoa: Chinese Buddhism.
(I) Trung Quốc là xứ sở mà Phật giáo đã tìm đường đến vào thế kỷ
đầu Tây Lịch. Nhưng theo Giáo sư P.V. Bapat trong Hai Ngàn Năm Trăm Năm Phật
Giáo, thì Trung Hoa đã tiếp nhận đạo Phật từ những bộ tộc du mục của miền Đông
Turkestan vào cuối thế kỷ thứ nhất trước Tây Lịch. Nhiều tông phái khác nhau đã
định chế kỷ càng một số hình thái Phật pháp thích hợp dưới những ảnh hưởng của
Lão Giáo, Khổng Giáo, và các hình thái văn hóa khác của Trung Hoa. Lịch sử
truyền bá Phật giáo tại Trung Hoa bao quát trong khoảng 1.200 năm từ năm 67 đến
1.271 sau Tây Lịch, và trên thực tế, được đồng nhất với lịch sự phiên dịch Phật
điển Trung Hoa. Trong khoảng thời gian nầy có khoảng 173 vị sư Ấn Độ và Trung
Hoa đã dâng hiến trọn đời cho công cuộc phiên dịch, và kết quả là bộ Hán Tạng
vẫn còn lưu truyền cho đến hôm nay—China is a country in which Buddhism found
its way in the first century. However, according to Prof. P.V. Bapat in The
Twenty-Five Hundred Years of Buddhism, China received Buddhism from the nomadic
tribes of Eastern Turkestan towards the end of the first century B.C. Various
sects arose which elaborated certain aspects of Buddha’s Dharma in preference
to others under the influence of Taoism, Confucianism, and other forms of
Chinese culture. The history of Buddhist activities in China covers about 1,200
years, from 67 to 1,271 A.D., and is practically identical with the history of
Chinese translation of Buddhist scriptures. During those years about 173 Indian
and Chinese monks devoted themselves to the laborious work of translation, and
the result was the great literature of Chinese Tripitaka.
(II) Những tông phái chính ở Trung Quốc hiện nay—Chief
sects in China in current time:
1) Thiên Thai Tông: T’ien-T’ai Sect—See
Thiên Thai Tông.
2) Tịnh Độ Tông: The Pure Land Sect—See
Pure Land in English-Vietnamese Section.
3) Thiền Tông: The Zen Sect (Ch’an)—See
Thiền, and Thiền Đốn Ngộ.
4) Chân Tông: Chân Ngôn Tông hay Mật
Giáo—Shingon Sect or Esoteric Sect—See Mật Giáo.
(II) Sự thành lập và hoàn thành các tông phái Trung
Hoa—Foundation and completion of Buddhist sects in China: Theo Giáo Sư Junjiro
Takakusu trong Cương Yếu Triết Học và Những Tông Phái Phật Giáo, có 14 tông
phái chính được thành lập tại Trung Quốc, nhưng chỉ có tám tông phái được hoàn
thành mà thôi—According to Professor Junjiro Takakusu in The Essentials of
Buddhist Philosophy, and Chief Buddhist Sects, there were 14 sects founded in
China, but only eight of them completed.
(A) Thời kỳ thành lập trước đời nhà Tùy và nhà Đường từ nằm 67
đến năm 581 A.D.—Foundation period, before Sui and T’ang dynasties from 67 to
581 A.D.
1) Thời Tây Tấn (khoảng từ những năm 265 đến 317 sau Tây
Lịch)—Western Tsin Dynasty (265-317 A.D.): Tỳ Đàm Tông (P’i-T’an Tsung):
Abhidharma (skt)—Giáo lý của Tỳ Đàm Tông căn cứ trên bộ luận do Ngài Tăng Già
Đề Bà dịch khoảng những năm 383 đến 390. Bộ luận nầy nói về hai phái Tiểu
Thừa và Hữu Tông—The doctrine of Abhidharma sect was based on the Abhidharma
Sastra translated by Sanghadeva from 383 to 390 A.D. This sastra mentions
about the Hinayana and the Formalistic.
2) Thời Đông Tấn (khoảng từ những năm 317 đến 420 sau Tây
Lịch)—Eastern Tsin Dynasty (about 317-420 A.D.): Thành Thật Tông (Ch’êng-Shih
Tsung): Satyasiddhi (skt)—Giáo lý của Thành Thật tông căn cứ trên bộ luận do
Cưu Ma La Thập dịch khoảng những năm 417-418 sau Tây Lịch. Bộ luận nầy nói về Tiểu
Thừa Kinh bộ và Không tông—The doctrine of this sect was based on the
Satyasiddhi Sastra, translated by Kumarajiva in about 417 or 418 A.D. This
sastra mentions about Hinayana Sautranta and Nihilistic.
a) Tam Luận Tông (San-Lun Tsung): Madhyamika (skt)—Tam Luận
tông do đệ tử của Ngài Cưu Ma La Thập là Tăng Triệu sáng lập, giáo lý căn cứ
trên bộ Trung Quán Luận do chính Tăng Triệu dịch khoảng những năm 384 đến 414
sau Tây Lịch. Bộ luận nầy nói về Đại Thừa và Không Tông—San-Lun Tsung was
founded by Sêng-Chao, a disciple of Kumarajiva. The doctrine of this sect was
based on the Madhyamika Sastra, translated by Sêng-Chao in about 384-414 A.D.
This sastra mentions about the Mahayana and Negativistic.
b) Luật Tông (Lu-Tsung): Vinaya (skt)—Luật Tông do ngài Huệ
Quang, đệ tử của Ngài Cưu Ma La Thập sáng lập. Giáo lý của tông phái nầy dựa
trên bộ Luật được Ngài Cưu Ma La Thập dịch khoảng những năm 402-412 sau Tây
Lịch. Bộ Luật nầy nói về Luật và Tiểu Thừa—Vinaya sect was founded by
Hui-Kuang, a disciple of Kumarajiva. The doctrine of this sect was based on the
Vinaya, translated into Chinese by Kumarajiva in about 402-412 A.D. This Vinaya
mentions about Hinayana and Disciplinary.
3) Thời Bắc Lương (khoảng những năm 397 đến 439 sau Tây
Lịch)—Northern Liang Dynasty (about 397 to 439 A.D.): Niết Bàn Tông (Nieh-P’an
Tsung): Nirvana (skt)—Tông Niết Bàn được ngài Đàm Ma Lạc Xoa sáng lập. Giáo lý
của tông phái nầy căn cứ trên bộ Kinh Niết Bàn do chính ngài Đàm Ma Lạc Xoa
dịch khoàng năm 423. Bộ kinh nói về Niết Bàn và Bản Thể luận thuyết—Nirvana
sect was founded by Dharmaraksa. The doctrine of this sect was based on the
Nirvana Sutra, also translated by Dharmaraksa in about 423 A.D. The sutra
emphasizes on Mahayana and Noumenological theories.
4) Thời Bắc Ngụy (vào khoảng những năm 386 đến 535 sau Tây
Lịch), và Đông Ngụy (vào khoảng những năm 386 đến 535 sau Tây Lịch)—Northern
Wei Dynasty (386-535 A.D.), and Eastern Wei (386-550 A.D.): Địa Luận Tông
(Ti-Lun-Tsung)—Dasabhumi (skt)—Tông Địa Luận do Ngài Bồ Đề Lưu Chi sáng lập.
Giáo thuyết của tông phái nầy căn cứ trên bộ Địa Luận do chính ngài Bồ Đề
Lưu Chi dịch khoảng năm 508 sau Tây Lịch. Bộ Luận nói về Đại Thừa và Duy
Thức—Dasabhumi Sect was founded by Bodhiruci; its doctrine was based on the
Dasabhumi Sastra, translated by Bodhiruci in 508 A.D., which mentioned about
Mahayana and Idealistic.
5) Thời Tây Ngụy và Đông Ngụy (vào khoảng những năm 535 đến 557
sau Tây Lịch)—Western and Eastern Wei Dynasty (535-557 A.D.):
a) Tịnh Độ Tông (Ching-T’u Tsung): Sukhavati (skt)—Tịnh Độ Tông
do ngài Đàm Loan Đại Sư sáng lập. Giáo thuyết của tông phái nầy căn cứ trên bộ
Kinh Tịnh Độ do ngài Bồ Đề Lưu Chi dịch khoảng những năm 476-524 sau Tây Lịch.
Bộ kinh nói về Đại Thừa và tha lực giải thoát luận thuyết—Sukhavati Sect was
founded by T’an-Luan Great Master. The doctrine of this sect was based on the
Sukhavati Sutra, translated by Bodhiruci from 476 to 524 A.D. The sutra
mentions about Mahayana and Liberation from the pietic power (power of others).
b) Thiên Thai Tông (T’ien-T’ai Tsung): Pundarika (skt)—Do ngài
Trí Khải thành lập vào khoảng những năm từ 531 sau Tây Lịch, giáo thuyết dựa
vào bộ kinh Pháp Hoa, nói về Đại Thừa và Hiện Tượng Luận thuyết—T’ien-T’ai
Tsung was founded by Chih-I. The doctrine was based on the Lotus Sutra. The
sutra basically mentions about Mahayana and Phenomenological commentaries. The
Phenomenology completed by Chih-I in about 531 A.D.
6) Thời Nam Lương (vào khoảng những năm 502 đến 557 sau Tây
Lịch)—Southern Liang Dynasty (502-557 A.D.): Thiền Tông (Ch’an Tsung): Dhyana
(skt)—Thiền Tông do Tổ Bồ Đề Đạt Ma sáng lập vào khoảng những năm 470 đến năm
534 sau Tây Lịch. Thiền tông nhấn mạnh về Đại Thừa và tịnh lự—Ch’an Tsung was
founded by Bodhidharma from 470 to 534 A.D. Ch’an Tsung emphasizes on Mahayana
and Contemplation.
7) Thời nhà Trần (vào khoảng những năm 557-589 sau Tây
Lịch)—Ch’ên Dynasty (557-589 A.D.):
a) Nhiếp Luận Tông (Shê-Lun-Tsung): Mahayana-samparigraha
(skt)—Nhiếp Luận Tông do ngài Chân Đế sáng lập. Giáo thuyết của tông phái nầy
căn cứ trên bộ Nhiếp Luận cũng do chính Ngài Chân Đế dịch vào khoảng năm 563
sau Tây Lịch. Bộ luận nói về Đại Thừa và Duy Thức—Mahayana-samparigraha Sect
was founded by Paramartha. The doctrine was based on the Mahayana-samparigraha
sastra, translated by Paramartha in about 563 A.D. The sastra mentioned about
Mahayana and Idealistic.
b) Câu Xá Tông (Chu-Shê tsung): Abhidharmakosa (skt)—Câu Xá
Tông do ngài Chân Đế sáng lập, giáo thuyết dựa trên bộ Luận A Tỳ Đạt Ma Câu Xá
cũng do ngài Chân Đế dịch trong khoảng những năm 563 đến 567 sau Tây Lịch. Bộ
luận nói về Tiểu Thừa và Thực Tại luận—Abhidharmakosa sect was founded by
Paramartha. The doctrine was based on the Abhidharmakosa sastra, translated by
Paramartha from 563-567 A.D. The sastra mentioned about Hinayana and Realistic.
8) Thời nhà Đường (vào khoảng những năm 590-774 sau Tây
Lịch)—T’ang Dynasty (590-774 A.D.):
a) Pháp Tướng Tông (Fa-Hsiang Tsung): Vijnaptimatrata
(skt)—Pháp Tướng tông do ngài Khuy Cơ (632-682), đệ tử của ngài Huyền Trang
thành lập. Giáo thuyết dựa vào bộ Luận Duy Thức do ngài Huyền Trang
(596-664) dịch. Bộ luận nói về Đại Thừa Tiệm Giáo và Duy Thức
Luận—Vijnaptimatrata Sect was founded by K’uei-Chi (632-682 A.D.), a disciple of
Hsuan-Tsang. The doctrine was based on the Idealism sastra translated and
completed by Hsuan-Tsang (596-664 A.D.). The sastra mentioned about the
Quasi-Mahayana and Idealistic.
b) Hoa Nghiêm Tông (Hua-Yen Tsung): Avatamsaka (skt)—Tông Hoa
Nghiêm được Ngài Pháp Tạng thành lập vào khoảng những năm 643-712 sau Tây Lịch.
Giáo thuyết của tông phái nầy dựa vào bộ Kinh Hoa Nghiêm, chủ yếu nói về Đại
Thừa, Duyên Khởi luận thuyết, và Pháp Giới Trùng Trùng Duyên Khởi luận
thuyết—The Avatamsaka Sect was founded by Fa-Tsang in about 643 to 712 A.D. The
doctrine was based on the Avatamsaka Sutra, and Totalism Commentaries completed
by Fa-Tsang from about 643 to 712 A.D.. The commentaries mentioned about
Mahayana and Totalistic.
c) Chân Ngôn Tông (Chên-Yen Tsung): Matrayana (skt)—Tông Chân
Ngôn được ngài Thiện Vô Úy, Kim Cương Trí, và Bất Không thành lập, giáo thuyết
về Đại Thừa Mật Giáo—The Mantrayana Sect (about Mahayana and Mystic) was
founded by Subhakarasimha (637-735 A.D.), Vajrabodhi (663-723 A.D.), and Amoghavajra
(705-723 A.D.).
(B) Thời kỳ hoàn thành từ đời nhà Tùy đến đời nhà Đường (vào
khoảng những năm từ 67 đến 907 sau Tây Lịch)—Final completion Period from the
Sui Dynasty to the T’ang Dynasty (from 67 to 907 A.D.):
1) Tam Luận Tông (San-Lun Tsung): Madhyamika (skt)—Ngài Cát
Tạng lập thành hệ thống Không tông vào khoảng những năm 549 đến 623 sau Tây
Lịch—Negativism systematized by Chi-Tsang from 549-623 A.D.
2) Câu Xá Tông (Chu-Shê Tsung): Bộ Câu Xá Thực Tại Luận do ngài
Huyền Trang soạn và truyền thụ, và đệ tử là Khuy Cơ hoàn tất—Kosa Realism
transmitted by Hsuan-Tsang (596-664 A.D.) and completed by Kuei-Chi (632-682
A.D.).
3) Luật Tông (Lu-Tsung): Viyana (skt)—Ngài Đạo Tuyên hoàn thành
bộ Luật Đàm Vô Đức vào khoảng những năm 596-667 sau Tây Lịch—Dharmagupta
Discipline completed by Tao-Hsuan from 596-667 A.D.
4) Thiên Thai Tông: Bộ Hiện Tượng Luận do ngài Trí Khải hoàn
thành—Phenomenology completed by Chih-I—See (A) (e) (8).
5) Thiền Tông (Ch’an Tsung): Hệ thống Thiền hưng thịnh vào thời
Lục Tổ Huệ Năng (638-713) Nam phái và Thần Tú (605-706) Bắc phái—The system of
meditation flourished under Hui-Nêng (638-713 A.D.), Southern school; and
Shên-Hsiu (605-706 A.D.), Northern school.
6) Tịnh Độ Tông và Tha Lực Giải Thoát Luận được ngài Thiện Đạo
hoàn tất trước năm 681 sau Tây Lịch: Sukhavati Sect and Amitabha Pietism
Commentaries completed by Shan-Tao before 681 A.D.
7) Hoa Nghiêm Tông: Bộ Pháp Giới Trùng Trùng Duyên Khởi Luận do
ngài Pháp Tạng hoàn thành—The Totalism completed by Fa-Tsang—See (A) (h) (13).
8) Pháp Tướng Tông (Fa-Hsiang Tsung): Bộ Duy Thức Học do Huyền
Trang và đệ tử là Khuy Cơ dịch và hoàn tất—Idealism translated and completed by
Hsuan-Tsang and his disciple Kuei-Chi—See (A) (h) (12).
Phật Giáo Việt Nam: Phật giáo có lẽ đã được đưa vào Việt Nam bằng đường biển
vào đầu thế kỷ thứ nhất. Vào khoảng thế kỷ thứ hai thì tại Giao Chỉ đã có những
vị Tăng nổi tiếng, điển hình là ngài Khương Tăng Hội (see Khương Tăng Hội). Tuy
nhiên, Phật giáo Việt Nam chưa được phát triển mạnh cho mãi đến năm 580 khi
Thiền sư Tỳ Ni Đa Lưu Chi, một vị sư Ấn Độ, là đệ tử của Tam Tổ Tăng Xán, trước
khi dòng Thiền Trung Hoa bị chia làm hai, Bắc và Nam tông, đã đến Việt Nam và
sáng lập dòng Thiền Tỳ Ni Đa Lưu Chi. Tổ truyền của dòng Thiền đầu tiên nầy
chấm dứt sau khi tổ thứ 28 của nó thị tịch vào năm 1216. Tuy nhiên, ảnh hưởng
của nó còn rất mạnh ở phía Bắc. Dòng Thiền thứ hai tại Việt Nam được phát khởi
bởi một nhà sư Trung Hoa tên là Vô Ngôn Thông, một đệ tử của Thiền sư Bách
Trượng Hoài Hải. Tổ truyền của dòng Thiền nầy chấm dứt vào thế kỷ thứ 13, dù
dòng Thiền nầy vẫn tồn tại. Mặc dù hai dòng Thiền nầy không còn tồn tại như
những dòng truyền thừa, nhưng chính hai dòng Thiền nầy đã đặt nền móng
vững chắc cho Phật giáo Việt Nam. Dưới thời nhà Đinh (969-981), vua Đinh Tiên
Hoàng đã đặt ra Tăng Già Việt Nam được nhà vua bảo trợ và bổ nhiệm những vị sư
nổi tiếng vào các chức vụ trong triều, những chức vụ mà trước kia đều do các
học giả Khổng Nho đảm nhiệm. Dưới thời nhà Tiền Lê (981-1009), bộ Đại Tạng bằng
Hán văn đầu tiên đã được thỉnh về từ Trung Quốc, làm căn bản giáo điển cho Phật
giáo Việt Nam. Thời nhà Lý là thời hoàng kim của nền tự chủ Việt Nam. Năm 1069,
vua Lý Thánh Tôn phát động chiến dịch Nam tiến chống lại Chiêm Thành, trong
chiến dịch nầy trong số hàng trăm ngàn tù binh bắt được, có một tù binh rất đặc
biệt được đưa về kinh đô Thăng Long, một nhà sư Trung Hoa tên Thảo Đường. Với
sự hổ trợ mạnh mẽ của vua Lý Thánh Tôn, dòng Thiền Thảo Đường đã được khai sáng
(see Thảo Đường Thiền Sư). Về sau nầy tông phái Tịnh Độ được du nhập vào Việt
Nam từ Trung Quốc chiếm vị thế khá mạnh và tồn tại cho đến ngày nay. Ngoài ra,
hầu hết những tông phái Phật giáo Trung Hoa đều được truyền bá và tồn tại tại
Việt Nam—Buddhism may have been introduced to Vietnam by sea as early as the
first century. By the second century, Tongkin already had several famous monks,
especially Sanghapala. However, Vietnamese Buddhism had not developed until 580
when Vinitaruci, an Indian monk, a disciple of the Third Patriarch Seng-Ts’an,
long before its split into northern and southern schools. The first lineage of
Vietnamese Zen Masters ended with the death of its twenty-eighth patriarch in
1216, however, its influence continued to be prominent in the north (see Tỳ Ni
Đa Lưu Chi). The second Zen lineage in Vietnam was initiated by the Chinese
monk named Wu-Yun-T’ung, a disciple of Pai-Zhang. This lineage of Zen Masters
also died out in the thirteenth century, though the school itself survives.
Although the first two lineages of Zen did not survive as lineages, they did
lay the solid foundations for future Vietnamese Buddhism. In the Đinh dynasty
(969-981), king Đinh Tiên Hoàng established a State-sponsored Vietnamese Sangha
and initiated the pactice of appointing eminent monks to advisory positions at
court, offices formerly filled exclusively by Confucian scholars. In the Early
Le dynasty (981-1009), the first complete Chinese Tripitaka was imported from
China, establishing the scriptural basis of Vietnamese Buddhism. The Ly dynasty
spanned the golden age of Vietnamese independence. In 1069, the Ly dynasty’s
campaign of southward expansion against Champa reached its farthest extent, the
seventeenth parallel. In the course of this campaign, a very significant
prisoner of war was brought to Thang Long Capital from captured Champa
territory. This prisoner was the Chinese monk Ts’ao-Tang. With the strong
support of king Lý Thánh Tôn (1054-1072), Ts’ao-Tang established the Ts’ao-Tang
Zen lineage (see Thảo Đường). Later, the Pure Land sect (from China)
gradually became prominent in Vietnam and it maintains to the present
day. Besides, most of Chinese Buddhist sects were propagated and survived in
Vietnam.
Phật Giới:
1) Phật giới đối lại với chúng sanh giới—The Buddha realm, in
contrast with the realm of all living beings (Chúng sanh giới
2) Phật quả: The state of Buddhahood.
3) Một trong thập giới gồm lục đạo cùng với Thanh văn, Duyên
giác, Bồ Tát và Phật thừa—One of the ten realms which consist of the six gati
together with the realms of Buddhas, Bodhisattvas, Pratyeka-buddhas, and
Sravakas.
4) Giới luật mà Phật đã đặt ra cho Phật tử tuân theo sau nầy:
The moral commandments of the Buddha—The laws of reality observed by all
Buddhas.
Phật Hải: Buddha’s ocean—Phật giới vô tận như biển cả—The realm of
Buddha boundless as the sea.
Phật Hải Đức Quang Minh: Sea-Vast Virtue’s Radiance Buddha.
Phật Hải Trí: The ocean of Buddha-knowledge.
Phật Hàng Phục Chúng Ma Vương: King Demon-Horde-Subduer Buddha.
Phật Hậu Phổ Hiền:
1) Ý nói Đức Phật sau khi đã thành Phật quả, vẫn tiếp tục ban
phước và cứu độ chúng sanh: After having attained Buddhahood still continue the
work of blessing and saving other beings
2) Ngài Phổ Hiền tiếp tục công việc hoằng hóa của Phật:
P’u-Hsien, or Samantabhadra, as continuing the Buddha’s work.
Phật Hiền Thiện Thủ: Worthy and Wholesome Leader Buddha.
Phật Hiện Vô Ngu: Manifesting Without Delusion Buddha.
Phật Hoa Quang Như Lai: Padmaprabha Buddha (skt)—See Xá Lợi Phất.
Phật Hoan Hỷ Nhật: Ngày rằm tháng bảy, ngày cuối cùng của mùa kiết hạ an
cư—The Buddhist Joy-day (The 15th of the 7th month, the last day of retreat).
Phật Hoan Hỷ Tạng Ma Ni Bảo Tích: Treasury of Happiness and Accumulation of Mani Jewels
Buddha.
Phật Học: Buddhist study.
Phật Học Chỉ Nam: Commentary Guide to Buddhism.
Phật Hộ: Buddhapalita (skt)—Phật Hộ sanh vào giữa thế kỷ thứ sáu,
đồ đệ nhiệt thành của Ngài Long Thọ. Ông đã viết quyển Trung Quán Chú Giải, mục
đích chú giải cho bộ Trung Quán Luận của Ngài Long Thọ. Nguyên bản bộ Trung
Quán Chú Giải nay đã bị thất lạc, chỉ còn lại bản dịch bằng Tạng văn. Chúng ta
có thể nói rằng Phật Hộ là một trong những đại diện quan trọng nhứt của chủ
thuyết Vô Ngã được Long Thọ đề xướng vào thế kỷ thứ 5. Phật Hộ là vị đã sáng
lập ra trường phái Prasangika, áp dụng một phương pháp lý luận, trong đó một
người muốn khẳng định địa vị của mình phải đặt ra cho đối thủ những câu hỏi sao
cho có thể hoàn toàn đánh bại đối thủ và làm cho vai trò của người đó trở thành
lố bịch—Buddhapalita was born in the middle of the sixth century, an ardent
disciple of Nagarjuna. He wrote a commentary called Madhyamakavrtti on the
Madhyamaka-Sastra of Nagarjuna. The original is lost. It is available only in Tibetan
translation. He was one of the most important exponents of the Sunyavada
doctrine propounded by Nagarjuna in the fifth century. Buddhapalita was the
founder of the school of logical thinking known as the Prasangika, which
attempts to develop a method of reasoning in which an individual in order to
establish his position must put such questions to his adversary as would defeat
him completely and make his position absurd.
Phật Hống: Tiếng thuyết pháp của Phật hùng hồn như tiếng sư tử
hống—Buddha’s nada, or roar—Buddha’s preaching compared to a lion’s roar, i.e.
authoritative.
Phật Hồng Diệm Đế Tràng Vương: King Blazing Red Imperial Banner Buddha.
Phật Huệ: Buddha-wisdom.
Phật Huệ Cự Chiếu: Wisdom Torches’ Shinning Buddha.
Phật Huệ Oai Đăng Vương: King Awesome Lamp Of Wisdom.
Phật Huệ Tràng Thắng Vương: Victorious King Wisdom-Banner Buddha.
Phật Hư Không Bảo Hoa Quang: Light of Precious Flowers in Space Buddha.
Phật Hương Quang: Fragrant Light Buddha.
Phật Hương Thượng: Superior-Fragrant Buddha.
Phật Hướng Đạo, Là Những Vị Thầy,
Còn Chúng Sanh Phải Quyết Định Con Đường Tu Tập Của Chính Mình; Giác Ngộ Hay Mê
Lầm, Hạnh Phúc Hay Khổ Đau Đều Do Bởi Chính Ta: The Buddhas offer their guidance, they are only teachers;
living beings themselves must determine their way of practice (cultivation);
enlightenment or stupidity, happiness or suffering, etc. all depend on
ourselves.
Phật Hữu Nhật Nguyệt Đăng: Sun-Moon-Lamp Buddha.
Phật Khẩu Tâm Xà: Good words but wicked heart.
Phật Kiên Đức: Firm Virtue Buddha.
Phật Kiến: The correct views of the Buddha—Buddha doctrine.
Phật Kiến Nhứt Thiết Nghĩa: Vision-Of-All-Meaning Buddha.
Phật Kim Cang Bất Hoại: Vajra-Indestructible Buddha.
Phật Kim Cang Lao Cường Phổ Tán
Phật Kim Hải Quang: Golden Sea Of Light Buddha.
Phật Kim Hoa Quang: Golden Flowers’ Light Buddha.
Phật Kim Quang: Vajra-Firm And Shedding Golden Light Everywhere
Buddha.
Phật Kinh: Phật Kinh bao gồm hình tượng và kinh điển Phật—Buddhist
canonical literature, including Buddha’s images and Buddhist sutras.
Phật Ký: Phật thọ ký hay nói trước một cách chắn chắn về sự thành
tựu của các vị đệ tử trong tương lai—Buddha’s prediction—Buddha’s foretelling
of the future of his disciples.
Phật Lạp Nhựt:
1) Ngày cuối trong năm:The Buddhist last day of the old year.
2) Ngày cuối mùa kiết hạ an cư: The last day of the summer
retreat—See Hạ Lạp.
Phật Lập Tam Muội: Mức định trong đó Phật hiện đến với thiền giả—A degree of
samadhi in which the Buddhas appear to the meditator.
Phật Lật Trì Tác Thảng Na: Urddhasthana, or Urdvasthana, or Vardhasthana, or
Vrjisthana (skt)—Theo Eitel trong Trung Anh Phật Giáo Từ Điển, đây là một vương
quốc cổ, tên Vardaks, vùng gần Cabool bây giờ—According to Eitel in the Dictionary
of Chinese Buddhist Terms, this was an ancient kingdom, the country of the
Vardaks, the Ortospana of Ptolemy, the region about Cabool.
Phật Liên Hoa Quang Du Hí Thần Thông: Lotus-Flower Light, Roaming In Spiritual Power Buddha.
Phật Long Chủng Thượng Tôn Vương: Supreme And Venerable Dragon-King Buddha.
Phật Long Tôn Vương: Venerable Dragon-King Buddha.
Phật Lô Xá Na: Nishyanda Buddha.
Phật Luận: Budhology—Theo Phật giáo Nguyên Thủy, Đức Phật chỉ đơn
giản là một người tự mình nỗ lực để giác ngộ và trở thành một bậc Thánh giả.
Theo phái Đại Thừa thì Đức Phật là hóa thân của chính sự thánh thiện trong vũ
trụ mà Ngài giáng trần, như là một sứ mệnh để truyền dạy giáo nghĩa tối cao về
thân phận con người và sự giải thoát tối hậu—According to Hinayana, the Buddha
was simply a human being who by his own effort became enlightened and divine.
In Mahayana, it is divinity itself that incarnates itself in a Buddha and
descends to earth to impart the highest teaching about man’s destiny and the
ultimate liberation.
Phật Luật: Laws of Buddha’s Teachings—Buddhist laws.
Phật Lũng:
1) Tên của một ngọn núi ở góc tây nam núi Thiên Thai: Name of a
peak at the south-west corner of T’ien-T’ai.
2) Tên của đại sư Trí Giả núi Thiên Thai: Name for Chih-I.
Phật Lực: The power of Buddha.
Phật Lưu Ly Trang Nghiêm Vương: King Adorned With Lapus Lazuli Buddha.
Phật Ly Cấu: Apart From Defilement Buddha.
Phật Ma Ni Tràng: Mani Banner Buddha.
Phật Ma Ni Tràng Đăng Quang: Mani Banner and Lamps’ Light Buddha.
Phật Ma Pháp Ma: Những người theo chủ nghĩa lý tưởng thường bị vướng mắc
bởi hai danh từ Phật và Pháp—Idealists who are always disturbed by the concept
of “Buddha” and “Dharma.”
Phật Mẫu:
1) Hoàng hậu Ma Da là mẹ của Phật: The mother of the
Buddha—Maha Maya.
2) Bà Ma ha Ba Xà Ba Đề là kế mẫu và cũng là dì của Phật:
Mahapajapatti—His aunt who was also his foster-mother.
3) Giáo pháp đã sanh ra Phật: The Dharma or law which produced
him.
4) Bát Nhã Ba La Mật Đa, mẹ của chư Phật: The Prajna-paramita,
mother of begetter of all Buddhas.
** For more information, please see Giác
Phật Mẫu Chơn Tam Muội: The samadhi, meditation or trance by means of which the
Buddhas, past, present, and future, become incarnate.
Phật Na La Diên: Narayan Buddha.
Phật Nan Trở: Hard-To-Injure Buddha.
Phật Ngũ Tánh (Tính): Năm họ của Đức Phật trước khi Ngài xuất gia thành đạo—The
five surnames of Buddha before he became enlightened:
1) Cồ Đàm, một nhánh của dòng Thích Ca: Gautama, a branch of
Sakya clan.
2) Cam Giá, một trong những họ tổ tiên của Phật: Iksvaku, one
of Buddha’s ancestors.
3) Nhật Chủng: Suryavamsa, of the sun race.
4) Xá Di: Saka.
5) Thích Ca: Name of Buddha’s clan.
Phật Nguyện: Lời nguyện của Phật là cứu độ hết thảy chúng sanh—The vow
of Buddha to save all beings.
Phật Nguyệt: Phật đang được soi rọi trong tâm chúng sanh giống như mặt
trăng soi trong nước trong—The Buddha-moon—Buddha being mirrored in the human
heart like the moon in the pure water.
Phật Ngữ: The words or sayings of Buddha.
Phật Ngữ Tâm: The Bhutatathata—Chân Như hay nơi tàng trữ tất cả lời
giảng dạy của chư Phật—The mind or storehouse of Buddha’s words.
Phật Nhãn: Mắt của Phật hay mắt của bậc giác ngộ nhìn thấu rõ thực
tướng của chư pháp—The eye of Buddha—The enlightened one who sees all and is
omniscient.
Phật Nhãn Thiền Sư: See Long Môn Thanh Viễn.
Phật Nhãn Tôn: Nhất Thiết Phật Nhãn Đại Kim Cương Cát Tường Nhất Thiết
Phật Mẫu, hay Phật Nhãn Bộ Mẫu, hay Phật Mẫu Tôn, là tên của một vị tôn do Mật
Giáo đặt ra—A term of the esoteric cult for the source or mother of all wisdom.
Phật Nhân: Nhân đưa tới Phật quả, như là những phước đức thiện nghiệp
và công đức Phật—Buddha-cause—The cause which leads to Buddhahood, i.e. the
merit of planting roots of goodness and Buddha-virtue.
Phật Nhật:
1) Đức Phật hay giáo pháp của Ngài như ánh sáng mặt trời xua
tan bóng tối vô minh (Phật có thể xua tan những tăm tối ngu dốt của chúng sanh,
giáo hóa cho tâm trí họ trở nên sáng suốt, giống như mặt trời chiếu tới đâu thì
chỗ ấy trở nên sáng rõ): The Buddha-sun which drives away the darkness of
ignorance.
2) Ngày của Phật: The day of Buddha.
Phật Nhứt Thiết Pháp Thường Mãn
Vương: Forever Replete In All Dharmas
Buddha.
Phật Nhứt Thiết Thế Gian Nhạo Kiến Thượng Đại Tinh Tấn: Supreme Great Vigor That All Worlds Delight To See
Buddha.
Phật Nhựt:
1) Ánh sáng Phật Pháp xua tan bóng tối si mê—The Buddha-sun
which drives away the darkness of ignorance.
2) Ngày Phật Đản: The day of Buddha (birth).
Phật Nhựt Nguyệt Quang: Light Of Sun And Moon Buddha.
Phật Nhựt Nguyệt Châu Quang: Pearl-Light Of Sun And Moon Buddha.
Phật Nhựt Sanh: Sun-Birth Buddha.
Phật Niết Bàn: See Niết Bàn.
Phật Ô: Buddhaghosa (skt)—Theo Rhys Davids, Phật Ô là một vị luận
sư nổi tiếng của Tiểu Thừa và kinh Tạng Pali. Ông sanh gần Bồ Đề Đạo Tràng, và
đến Tích Lan vào khoảng năm 430 sau Tây Lịch. Hầu như tất cả những kinh điển
Pali đều được người ta cho là của ông viết ra—According to Rhys Davids,
Buddhaghosa was a famous commentator and writer of the Hinayana School
and of the Pali canon. He was born near the Bo-Tree, at Buddha-Gaya, and came
to Ceylon about 430 A.D. Almost all the commentaries now existing in Pali are
ascribed to him.
Phật Phàm Nhứt Thể: Phật và phàm phu là một, tất cả đều có Phật tánh—Buddha
and the common people are one, i.e. all are of Buddha-nature.
Phật Phạm Âm: Pure-Sound Buddha.
Phật Pháp: Buddha-dharma (skt)—Những giáo pháp được Phật giảng dạy,
mà thực hành theo đó sẽ dẫn đến giác ngộ—Buddha Dharma or Buddha Teachings, or
Law of Buddhist—Buddhist law—Buddhist Method—The Buddha law preached by the
Buddha—Methods of cultivation taught by the Buddha leading beings to
enlightenment.
Phật Pháp Bất Ly Thế Gian Pháp: The enlightenment of the Buddhist dharma is inseparable
from that of the secular world.
Phật Pháp Chỉ Có Một Vị, Đó Là Vị
Giải Thoát: The Buddha’s teaching has only one
flavour: the flavour of liberation.
Phật Pháp Giới Tạng Thân A Di Đà: Amitabha Buddha, Whose Body Is The Treasury Of The Dharma
Realm.
Phật Pháp Tạng: The storehouse of Buddha-law—The Bhutatathata as the
source of all things.
Phật Pháp Tăng: The Buddhist Trinity—See Phật Bảo, Pháp bảo, Tăng
bảo.
Phật Pháp Thắng Vương: Dharma-Victory Buddha.
Phật Pháp Thọ Mệnh: The life or extent of a period of Buddhism.
Phật Pháp Tinh Yếu: The essence of Buddhist doctrine: “Đừng làm các việc ác,
làm các việc lành, giữ cho tâm ý thanh sạch, đó là tất cả những gì Phật
dạy.”—“Do not get involved in evil deeds, do whatever benefits others, always
keep the mind pure, that is all the Buddha’s teaching.”
Phật Pháp Tràng: Dharma-Curtain Buddha.
Phật Phật Tổ Tổ: From Buddha to Buddha, from Patriarch to Patriarch.
Phật Phổ Hiện Sắc Thân Quang: Form-Body’s Light Appearing Everywhere Buddha.
Phật Phổ Minh: Universal Understanding Buddha.
Phật Phổ Quang: Universal Light Buddha.
Phật Phổ Tịnh: Universal Purity Buddha.
Phật Quả: Buddhaphala (skt)—Quả vị Phật—Buddhahood—The Buddha
fruit—The state of Buddhahood.
Phật Quả Viên Ngộ: See Khắc Cần Phật Quả.
Phật Quan Thế Đăng: Lamp That Contemplates The World Buddha.
Phật Quang: Hào quang hay ánh sáng giác ngộ của Phật—The true light
of the Buddha—Spiritual enlightenment—The light of the Buddha—Halo—Glory.
Phật Quang Diệm Vương: The royal Buddha of shining flames, or flaming brightness
(Amitabha with his virtues).
Phật Quang Đức: Bright Virtue Buddha.
Phật Quang Minh: Rasmiprabhasa—Mahakasyapa (Ma ha ca diếp) is to be reborn
in the kingdom of light and glorious virtue as a Buddha.
Phật Quảng Trang Nghiêm Vương: King Vast Adornment Buddha.
Phật Quốc:
1) Phật Độ—Buddhaksetra (skt)—Phật Hột Sai Đảm La (Buddha
realm, land or country)—Danh từ Phật Sát, Phật Độ hay Phật Quốc không có trong
Phật Giáo Tiểu Thừa. Theo Đại Thừa, thì đây là quốc độ đạt đến của vị đã hoàn
toàn giác ngộ, nơi đó Phật hướng dẫn giúp chúng sanh chuẩn bị giác ngộ—The term
is absent from Hinayana. In Mahayana it is spiritual realm acquired by one who
reaches perfect enlightenment, where he instructs all beings born there ,
preparing them for enlightenment.
2) Xứ sở nơi Phật Đản
sanh: The country of the Buddha’s birth.
3) Nơi ngự trị của chư Phật: A country
being transformed by a Buddha
or one already transformed—The
land or realm of Buddha.
Phật Quốc Ký: Tập ký của Ngài Pháp Hiển về những quốc gia theo đạo
Phật—Fa-Hsien’s record of Buddhist countries.
Phật Sanh Nhựt: See Phật Đản.
Phật Sát: Buddhaksetra (skt)—Có hai loại Phật Sát—There are two
classes of Buddha-ksetra:
1) Đông Độ Cực Lạc: The Eastern Paradise—In the Vairocana
Schools, regarded as the regions of progress for the righteous after death.
2) Tây Phương Tịnh Độ: The Western Pure Land—In the Amitabha
Schools, regarded as the Pure Land
For
more information, please see Phật Quốc.
Phật Sắc: Mệnh lệnh hay giáo pháp của Phật—Buddha’s sasana or
orders—Buddha’s teaching.
Phật Sở Hành Tán Kinh: Buddhacarita-kavya-sutra (skt)—Kinh nói về cuộc đời của
Phật Thích Ca, được viết theo thể loại thơ sáng tác bởi Mã Minh Bồ Tát, vị tổ
thứ 12—A poetic narrative of the life of Sakyamuni written by Asvaghosa (Mã
Minh Bồ Tát), the twelfth patriarch.
Phật Sơn Hải Huệ Tự Tại Thông Vương: King Wisdom Like Mountains And Seas And Self-Mastery’s
Penetrations Buddha.
Phật Sư Tử: Lion Buddha.
Phật Sư Tử Hẩu Tự Tại Lực Vương: King Lion’s Roar And Power Of Self-Mastery Buddha.
Phật Sứ: Sứ giả của đấng Như Lai—A messenger of the
Tathagata.
Phật Sự:
1) Công việc hoằng hóa Phật pháp là cứu độ và chuyển hóa chúng
sanh: Buddha’s affairs—The work of salvation and transforming all beings.
2) Làm việc Phật, như cầu nguyện hay thờ phượng: Doing
Buddha-work, i.e. prayers and worship.
3) Theo Kinh Duy Ma Cật, phẩm mười một, Phẩm Hạnh Bồ Tát, vào
giờ cơm trưa nhân lúc Văn Thù Sư Lợi đến thăm bệnh ông, trưởng giả Duy Ma Cật
xin cơm thừa của Phật ở nước Chúng Hương đem về ăn nơi nhà ông, nên tất cả lổ
chân lông đều toát ra mùi hương như thế.”—According to the Vimalakirti Sutra,
chapter eleven, the Bodhisattva Conduct, at lunch time when Manjusri
Bodhisattva and other Buddha’s disciples called on to enquire after
Vimalakirti’s health, Upasaka Vimalakirti obtained what was left over from the Buddha’s
meal in the Fragrant Land, and those who ate it at his abode give out this
fragrance from their pores.”
· A Nan hỏi ông Duy Ma Cật rằng: “Mùi hương đó còn được bao lâu?”—Ananda then asked Vimalakirti: “How long does
this fragrance last?”
· Duy Ma Cật nói: “Đến khi cơm đó tiêu
hết.”—Vimalakirti replied: “It lasts until the rice has been digested.”
· A Nan hỏi: “Cơm đó bao lâu mới
tiêu?”—Ananda asked: “How long does this take?”
· Duy Ma Cật đáp: “Thế lực cơm đó đến bảy
ngày mới tiêu. Lại nữa ông A Nan! Những Thanh Văn chưa vào chánh vị, ăn cơm đó
đến khi vào chánh vị rồi mới tiêu. Đã vào chánh vị, ăn cơm đó đến khi tâm giải
thoát rồi mới tiêu. Chưa phát tâm Đại Thừa ăn cơm đó đến khi phát tâm Đại thừa
rồi mới tiêu; đã phát tâm Đại thừa ăn cơm đó khi được vô sanh nhẫn rồi mới
tiêu. Đã được vô sanh nhẫn ăn cơm đó đến khi được nhứt sanh bổ xứ rồi mới tiêu.
Ví như có món thuốc tên là thượng vị, người uống vào trừ hết các độc trong thân
rồi mới tiêu. Cơm nầy cũng vậy, khi trừ hết tất cả độc phiền não rồi mới
tiêu.”—Vimalakirti replied: “It will be digested after a week. Ananda,
Sravakas who have not reached the right position (nirvana) will attain it after
taking this rice which will then be digestible, and those who have attained
nirvana will realize liberation of their minds (from the subtle conception of
nirvana) and then the rice will be digested. Those who have not developed
the Mahayana mind will develop it and then the rice will be digested. Those who have developed it and take this rice will achieve the patient
endurance of the uncreate, and the rice will then be digestible. Those
who have achieved the patient endurance of the uncreatthing that this fragrant rice
performs the Buddha work of salvation.”
· Phật nói: “Đúng thế! A Nan!”—The
Buddha said: “It is so, Ananda, it is so.
a) Hoặc có cõi Phật lấy ánh sáng của
Phật mà làm Phật sự—There are Buddha lands where the Buddha light performs the
work of salvation;
b) Có cõi lấy Bồ Tát mà làm Phật
sự—Where the Bodhisattvas perform it;
c) Có cõi lấy người của Phật hóa ra mà
làm Phật sự—Where illusory men created by the Buddha do it;
d) Có cõi lấy cây Bồ Đề mà làm Phật
sự—Where the Bodhi-trees do it;
e) Có cõi lấy y phục ngọa cụ của Phật
mà làm Phật sự—Where the Buddha’s robe and bedding do it;
f) Có cõi lấy cơm mà làm Phật sự—Where
the rice taken by the Buddha does it;
g) Có cõi lấy vườn cây đền miếu mà làm
Phật sự—Where parks and temples do it;
h) Có cõi lấy 32 tướng tốt, 80 vẻ đẹp
mà làm Phật sự—Where (the Buddha’s) thirty-two physical marks and their eighty
notable characteristics do it;
i) Có cõi lấy thân Phật mà làm Phật
sự—Where the Buddha’s body (rupa-kaya) does it;
j) Có cõi lấy hư không mà làm Phật
sự—Where empty space does it;
k) Chúng sanh theo duyên đó mà vào luật
nghi. Có cõi lấy mộng, huyễn, bóng, vang, tượng trong gương, trăng dưới nước,
ánh nắng dợn, các thí dụ như thế mà làm Phật sự. Có cõi lại lấy tiếng tăm, lời
nói, văn tự mà làm Phật sự—Living beings practice discipline with success
because of these causes. Also used for the same purpose are dream, illusion,
shadow echo, the image in a mirror, the moon reflected in water, the flame of a
fire, sound, voice, word, speech and writing,
l) Hoặc có cõi lấy Phật thanh tịnh vắng
lặng, không nói một lời nào, không chỉ không biết, không tạo không tác mà làm
Phật sự. Như thế A Nan! Những oai nghi tấn chỉ, các việc thi vi của chư Phật
đều là Phật sự cả—The pure and clean Buddha land, silence with neither word nor
speech, neither pointing, discerning, action nor activity. Thus, Ananda,
whatever the Buddhas do by either revealing or concealing their awe-inspiring
majesty, is the work of salvation.
Phật Ta La Thọ Vương: Sala-King Buddha.
Phật Ta Lưu Na: Ta-Liu-Na Buddha.
Phật Tài Công Đức: Wealthy In Merit And Virtue Buddha.
Phật Tài Quang: Gifted And Bright Buddha.
Phật Tài Quang Minh: Gifted And Brillant Buddha.
Phật Tạng: Tạng kinh điển của Phật—The sutras of the Buddha’s
preaching—The teaching of Buddha—Buddha thesaurus.
Phật Tánh: Buddhata or Buddhitattva (skt)—Bản thể toàn hảo, hoàn bị
vốn có nơi sự sống hữu tình và vô tình—Buddha-Nature, True Nature, or Wisdom
Faculty (the substratum of perfection, of completeness, intrinsic to both
sentient and insentient life).
(A) Nghĩa của Phật Tánh—The meanings of Buddhata: Phật tánh
trong mỗi chúng sanh đồng đẳng với chư Phật. Chủng tử tĩnh thức và giác ngộ nơi
mọi người tiêu biểu cho khả năng tĩnh thức và thành Phật. Bản thể toàn hảo và
hoàn bị sẳn có mỗi chúng sanh. Phật tánh ấy sẳn có trong mỗi chúng sanh, tất cả
đều có khả năng giác ngộ; tuy nhiên, nó đòi hỏi sự tu tập tinh chuyên để gặt
được quả Phật. Lý do của Phật tánh gồm trong sự đoạn trừ hai thứ phiền não (see
Nhị Phiền Não)—Buddha nature—The Buddha-nature within (oneself) all beings
which is the same as in all Buddhas. Potential bodhi remains in every gati, all
have the capacity for enlightenment; however, it requires to be cultivated in
order to produce its ripe fruit—The potential for Buddhahood inherent in all beings—The
original nature—Self-Nature—True-Nature—True Mark—True Mind—Dharma Nature—All
have the capacity for enlightenment—The seed of mindfulness and enlightenment
in every person, representing our potential to become fully awakened and
eventually a Buddha. The substratum of perfection, of completeness, intrinsic
to both sentient and insentient life. The reason of Buddhahood consists
in the destruction of the twofold klesa or evil passions.
(B) Tánh đặc thù của Phật Tánh—The characteristics of Buddha-nature:
1) Cát sông Hằng luôn nằm dọc theo dòng nước, Phật tánh cũng
như thế, luôn phù hợp theo dòng Niết Bàn—As the sands the Ganges which always
arrange themselves along the stream, so does the essence of Buddhahood, always
conform itself to the stream of Nirvana.
2) Mọi chúng sanh đều có Phật Tánh, nhưng do bởi tham, sân, si,
họ không thể làm cho Phật Tánh nầy hiển lộ được—All living beings have the
Buddha-Nature, but they are unable to make this nature appear because of their
desires, hatred, and ignorance.
(C) Hai Loại Phật Tánh—This nature takes two forms:
1) Lý Phật Tánh: Mang nghĩa tuyệt đối, bất sanh bất
diệt—Noumenal, in the absolute sense, unproduced and immortal.
2) Hành Phật Tánh: Sự hay hiện tượng—Phenomenal, in action.
Phật Tánh Bất Thọ La: Phật tánh không nhận hình phạt của địa ngục vì nó là hư
không, nó không có hình tướng, chỉ có những thứ có hình tướng mới chịu thọ hình
nơi địa ngục—The Buddha-nature does not receive punishment in the hells
because it is void of form, or spiritual or above the formal or material (only
things with forms can enter the hells).
Phật Tánh Chơn Như: Phật tánh hằng hữu—The Buddha-nature, the absolute, as
eternally existent, i.e. the Bhutatathata.
Phật Tánh Giới: Giới luật khởi lên từ Phật tánh trong chúng sanh mọi loài
hay giới luật làm hiển lộ Phật tánh—The moral law which arises out of the
Buddha-nature in all beings; the law which reveals or evolves the
Buddha-nature.
Phật Tánh Và Pháp Tánh: Phật tánh chỉ cho các loài hữu tình, và Pháp Tánh chỉ
chung cho vạn hữu; tuy nhiên, trên thực tế cũng chỉ là một, như là trạng thái
của giác ngộ (nói theo quả) hay là khả năng giác ngộ (nói theo
nhân)—Buddha-nature, which refers to living beings, and Dharma-nature, which
concerns chiefly things in general, are practically one as either the
state of enlightenment (as a result) or the potentiality of becoming
enlightened (as a cause).
Phật Tánh Thường Trụ: Phật tánh thường trụ, bất sanh bất diệt, bất biến—The
eternity of the Buddha-nature—The Buddha-nature is immortal and immutable.
Phật Tạp Sắc Bảo Hoa Nghiêm Thân: Varicolored-Jewels-And-Floer-Adornment Buddha.
Phật Tâm: Tâm của Phật—The mind of Buddha:
1) Tâm giác ngộ của Phật: The spiritually enlightened heart.
2) Tâm đại bi: A heart of great mercy.
3) Tâm nhìn sự vật như thật, chứ không như hình tướng bên
ngoài: A heart abiding in the real, not the seeming.
4) Tâm không luyến chấp (thiện ác): A heart detaching from good
and evil and other such contrasts.
Phật Tâm Ấn:
1) Dấu ấn phổ quát tâm Phật trong mọi chúng sanh—Buddha mind
seal—Mind-seal of the Buddha (the full lotus posture)—The stamp of universal
Buddha-heart in every one.
2) Chữ “Vạn” trên ngực của Phật: The seal on a Buddha’s heart,
or breast; the Svastika.
Phật Tâm Thiên Tử: Tâm Phật nơi vị con trời, một danh hiệu của Lương Võ Đế
502-549 sau Tây Lịch—The son of Heaven of the Buddha-heart, a name given to
Wu-Ti of the Liang dynasty, 502-549 A.D.
Phật Tâm Tông: Tông phái Phật Tâm, thí dụ như Thiền Tông của Tổ Bồ Đề Đạt
Ma, cho rằng mỗi cá nhân có thể trực tiếp đi vào cõi Phật qua thiền định—The
sect of the Buddha-heart, i.e. the Ch’an (Zen) or Intuitive sect of
Bodhidharma, holding that each individual has direct access to Buddha through
meditation—See Tâm Tông and Thiền Tông.
Phật Tâm Và Niệm Phật: Buddha-Mind-Buddha Recitation—See Niệm Phật (V).
Phật Thanh Tịnh: Purity Buddha.
Phật Thanh Tịnh Thí: Courageous Giving Buddha.
Phật Thặng: Cổ xe đưa người đến Phật quả—The Buddha Conveyance or Vehicle—See
Phật Thừa.
Phật Thân: Buddhakaya—Threefold embodiment of Buddha.
Phật Thế: Thời đại lúc Đức Phật còn tại thế—Buddha-age, especially
the age when Buddha was on earth.
Phật Thế Giới: A Buddha-realm.
1) Tịnh Phật Giới: Pure or Passionless world.
2) Bất Tịnh Phật Giới: Impure or Passion world.
Phật Thế Tịnh Quang: Pure Light For The World Buddha.
Phật Thế Tôn: Buddha, the World Honoured One—The Honoured of the World.
Phật Thích Ca: Sakyamuni Buddha—See Phật.
Phật Thích Ca Đản Sanh: Celebration of Sakyamuni Buddha’s Birthday (the 8th day of
the fourth month Lunar calendar).
Phật Thích Ca Mâu Ni Nói Pháp: Theo Kinh Duy Ma Cật, phẩm mười, Phật Hương Tích, cư sĩ
Duy Ma Cật đã nói với chư Bồ Tát nước Chúng Hương về Phật Thích Ca Mâu Ni nói
pháp như sau—According to the Vimalakirti Sutra, chapter ten, the Buddha of the
Fragrant Land, Upasaka Vimalakirti told Bodhisattvas (from the Fragrant Land)
about what the Buddha taught as follows:
· Các Bồ Tát nước Chúng Hương hỏi ông
Duy Ma Cật rằng: “Còn Phật Thích Ca Mâu Ni lấy gì để nói pháp?”—These
Bodhisattvas from the Fragrant Land then asked Vimalakirti: “How does the World
Honoured One, Sakyamuni Buddha, preach the Dharma?”
· Ông Duy Ma Cật nói: “Chúng sanh cõi
nầy cang cường khó giáo hóa, cho nên Phật nói những lời cang cường để điều phục
họ. Nói đó là địa ngục; đó là súc sanh; đó là ngạ quỷ; đó là chỗ nạn; đó là chổ
người ngu sanh; đó là thân làm việc tà, đó là quả báo của thân làm việc tà; đó
là miệng làm việc tà, đó là quả báu của miệng làm việc tà; đó là ý làm việc tà,
đó là quả báo của ý làm việc tà; đó là sát sanh, đó là quả báu của sát sanh; đó
là không cho mà lấy, đó là quả báu của không cho mà lấy; đó là tà dâm, đó là
quả báo của tà dâm; đó là vọng ngữ, đó là quả quả báo của vọng ngữ; đó là hai
lưỡi, đó là quả báo cũa hai lưỡi; đó là lời nói ác độc, đó là quả báo của lời
nói ác độc; đó là lời nói vô nghĩa, đó là quả báo của lời nói vô nghĩa; đó là
tham lam, ganh ghét, đó là quả báu của tham lam ganh ghét; đó tức là giận, đó
là quả báu của tức giận; đó là tà kiến, đó là quả báo của tà kiến; đó là bỏn
xẻn, đó là quả báo của bỏn xẻn; đó là phá giới, đó là quả báu của phá giới; đó
là giận hờn, đó là quả báo của giận hờn; đó là lười biếng, đó là quả báo của
lưỡi biếng; đó là ý tán loạn, đó là quả báu của ý tán loạn; đó là ngu si, đó là
ngu si, đó là quả báo của ngu si; đó là kiết giới; đó là giữ giới; đó là phạm
giới; đó là nên làm; đó là không nên làm; đó là chướng ngại; đó là không
chướng ngại; đó là mắc tội; đó là khỏi tội; đó là tịnh; đó là dơ; đó là hữu
lậu; đó là vô lậu; đó là tà đạo; đó là chánh đạo; đó là hữu vi; đó là vô vi; đó
là thế gian; đó là Niết Bàn, vì những người khó giáo hóa lòng như khỉ
vượn, nên dùng bao nhiêu pháp để chế ngự lòng họ, mới có thể điều phục được. Ví
như voi, ngựa, ngang trái không diều được, phải thêm đánh đập dữ tợn cho
đến thấu xương rồi mới điều phục được. Chúng sanh cang cường, khó giáo
hóa cũng thế, nên phải dùng tất cả những lời khổ thiết mới có thể đưa họ vào
khuôn khổ luật hạnh được—Vimalakirti replied: “Living beings of this world are
pig-headed and difficult to convert; hence the Buddha uses strong language to
tame them. He speaks of hells, animals and hungry ghosts in their planes
of suffering; of the places of rebirth for stupid men as retribution for
perverse deeds words and thoughts, i.e. for killing, stealing, carnality,
lying, double tongue, coarse language, affected speech, covetousness, anger,
perverted views (which are the ten evils); for stinginess, breaking the precepts,
anger, remissness, confused thoughts and stupidity (i.e. the six hindrances to
the six paramitas); for accepting, observing and breaking the prohibitions; for
things that should and should not be done; for obstructions and
non-obstructions; for what is sinful and what is not; for purity and
filthiness; for the worldly and holy states; for heterodoxy and orthodoxy; for
activity and non-activity; and for samsara and nirvana. Since the minds
of those who are difficult to convert are like monkeys, various methods of
preaching are devised to check them so that they can be entirely tamed. Like elephants and horses which cannot be tamed without whipping them until
they feel pain and become easily managed, the stubborn of this world can be
disciplined only with bitter and eager worlds.”
· Các Bồ Tát nước Chúng Hương kia nghe
rồi nói rằng: “Thật chưa từng có! Như Phật Thích Ca Mâu Ni Thế Tôn ẩn cái sức
tự tại vô lượng của Ngài mà dùng những phương pháp sở thích của người
nghèo hèn để độ thoát chúng sanh. Các Bồ Tát đây cũng chịu khổ sở, nhún nhường,
dùng lòng đại bi vô lượng để sanh vào cõi Phật nầy.”—After hearing this,
the visiting Bodhisattvas said: “We have never heard of the World
Honoured One, Sakyamuni Buddha, who conceals his boundless sovereign power to
appear as a beggar to mix with those who are poor in order to win their
confidence (for the purpose of liberating them) and of the Bodhisattvas here
who are indefatigable and so humble and whose boundless compassion caused their
rebirth in this Buddha land.”
Phật
Thích Ca Nhập Niết Bàn:
Sakyamuni Buddha’s Entering Nirvana Day (ngày 15 tháng hai âm lịch—the 15th of
the second month Lunar calendar).
Phật Thích Ca Thành Đạo: Anniversary of Sakyamuni Buddha’s Enlightenment Day (ngày
14 tháng chạp âm lịch—the 14th day of the 12th month Lunar calendar).
Phật Thích Ca Xuất Gia: Sakyamuni Buddha’s Leaving Home Day (ngày mồng tám tháng
hai âm lịch—the 8th day of the second month Lunar calendar).
Phật Thiên:
1) Phật và chư Thiên: Buddha and the devas.
2) Phật như cõi Thiên: Buddha as Heaven.
Phật Thiện Danh Xưng Công Đức: Merit And Virtue And Good Renown Buddha.
Phật Thiện Du Bộ: Skillful Traveling Buddha.
Phật Thiện Du Bộ Công Đức: Skillful Travel And Merit And Virtue Buddha.
Phật Thiện Tịch Nguyệt Âm Diệu Tôn
Trí Vương: King Well-Stilled Moon-Sound And
Wonderful Venerable Wisdom Buddha.
Phật Thiện Ý: Wholesome Mind Buddha.
Phật Thọ: Tuổi thọ của Phật—Buddha’s life or age.
1) Trong khi Ngài chỉ trụ thế chỉ có 80 năm, nhưng ứng thân của
Ngài là bất diệt—Buddha’s life or age—While he only lived to eighty as a man,
in his Sambhogakaya he is without end.
2) Cây Bồ Đề: Bodhidruma (skt)—Cây Bồ Đề mà dưới gốc đó Đức
Thích Ca Mâu Ni đã giác ngộ hay thành Phật—The Bodhi-tree under which Sakyamuni
obtained enlightenment or became Buddha.
** For more information, please see Nguyên
Phật Thọ Ký: Lời tiên đoán của Phật về tương lai của các đệ tử của
Ngài—Buddha’s prediction—Buddha’s foretelling of the future of his disciples.
Phật Thụ: See Nguyên Cát Thụ and Bồ Đề Thọ.
Phật Thủy Thiên: Water-Deva Buddha.
Phật Thuyết: Phật thuyết kinh. Kinh Phật gồm trên 150 bộ, tất cả đều
bắt đầu bằng hai chữ nầy—Buddha’s preaching—The Buddha said—The Buddha’s
utterance of the sutras. There are over 150 sutras of which the title begin
with these two words
Phật Thuyết A Di Đà Kinh: The Buddha speaks of Amitabha Sutra.
Phật Thuyết Vô Lượng Thọ Kinh: Aparimitayus Sutra (skt)—The Buddha speaks of Infinite
Life Sutra.
Phật Thừa: Cỗ xe đưa chúng sanh đến quả vị Phật. Giáo thuyết Nhất
Phật Thừa của tông Hoa Nghiêm cho rằng tất cả mọi chúng sanh đều có thể thành
Phật. Phật tử trong tông phái nầy gọi giáo thuyết nầy là “Viên Giáo.” Giáo
thuyết nầy cũng được gọi là “Pháp Hoa Nhất Phật Thừa—Buddhayana—Buddha Vehicle
or Conveyance—Buddhism as the vehicle of salvation for all beings. The doctrine
of the Hua-Yen school that all may become Buddha, which is called “The One
Vehicle,” the followers of this school calling it the “Complete or perfect
Doctrine.” This doctrine is also styled in The Lotus One Buddha-Vehicle.
Phật Thừa Giới: Những giới luật cứu độ và đưa chúng sanh đến quả vị
Phật—The rules and commandments conveying beings to salvation.
Phật Thường Quang Tràng: Banner Of Eternal Light Buddha.
Phật Tích: Buddha’s relic—Any trace of Buddha
Phật Tích Tòng Lâm: Tên của một ngôi chùa tân lập tọa lạc trong làng Phước An,
huyện Long Thành, tỉnh Biên Hòa. Chùa được Hòa Thượng Thích Nhật Minh khai sáng
vào năm 1962 trên một khu đất diện tích hai mẫu. Từ cổng chùa vào khoảng 200
mét là một hồ sen, giữa có đặt bảo tượng Bồ Tát Quán Âm tay cầm nhành dương,
tượng cao 12 mét, được thực hiện năm 1963. Sau hồ sen là ngôi chánh điện Phật
Tích Tòng Lâm, được xây năm 1963 theo kiến trúc Ấn Hồi. Theo tài liệu của chùa
thì cánh thợ của ông Nguyễn Văn Ba ở Sóc Trăng sau khi xây chùa Tây An ở Châu
Đốc năm 1958, dưới thời Hòa Thượng Thế Mật trụ trì, đã tiếp tục về Biên Hòa xây
dựng ngôi Phật Tích Tòng Lâm. Chánh điện thờ Tam Thế Phật Thích Ca, Văn Thù và
Phổ Hiền. Giữa chánh điện có đặt bảo tượng Quán Âm ngàn tay ngàn mắt, được đúc
tại chùa Giác Hải, thành phố Sài Gòn. Chùa cũng có tháp Tam Bảo cao 27 mét do
nhóm thợ Ba Miên ở Sóc Trăng lên xây để cốt của những vị Phật tử thuần
thành—Name of a recently built pagoda, located in Phước An village, Long Thành
district, Biên Hòa province, South Vietnam. It was built in 1962 by Most
Venerable Thích Nhật Minh, on the land of more than two hectares in area. Most Venerable
Nhật Minh entered the monkhood at Linh Sơn Pagoda in Saigon City. The statue of
Avalokitesvara Bodhisattva with a willow branch in one hand, 12 meters
high, built in 1963, placed in the center of a lotus pond, 200 meters from the
three-entrance gate. Behind the lotus pond is the Main Hall of Phật Tích Tòng
Lâm, built in 1963, following the Hindu-Islam architectural style. According to
the documents of the pagoda, the group of skill-maisons whose chief was Nguyễn
Văn Ba living in Sóc Trăng province continued to build Phật Tích Pagoda after
building Tây An Pagoda in Châu Đốc in 1958 when Most Venerable Thế Mật headed
the pagoda. The statue of Sakyamuni Buddha, Manjusri Bodhisattva are worshipped
in the Main Hall. In the center of the Main Hall stands the precious statue of
one-thousand-arm and one-thousand-eye Avalokitesvara Bodhisattva, the statue
was cast in Giác Hải Pagoda in Saigon City. There is also the trinity stupa for
Buddhist devotees, built by Master Ba from Sóc Trăng province. The stupa is 27
meters high, located on the left side of the pagoda.
Phật Tiêu Tai Diên Thọ Dược Sư: Medicine Master Buddha who dispels calamities and
lengthens life.
Phật Tinh Tấn Hỷ: Vigor And Joy Buddha.
Phật Tinh Tấn Quân: Vigor’s Army Buddha.
Phật Tịnh Độ: Buddha’s Pureland—See Tịnh Độ.
Phật Tịnh Quang: Pure-Light Buddha.
Phật Tịnh Vương: Pure King Buddha—Tịnh Vương Tôn Phật: Supreme Pure King
Buddha—Di Lặc Tôn Phật: Supreme Maitrya Buddha.
Phật Toàn Giác: A samma Sambuddha.
Phật Tối Thắng: Most-Victorious Buddha.
Phật Tổ:
1) Phật Tổ Thích Ca Mâu Ni: Sakyamuni Buddha.
2) Phật và những vị Tổ Phật giáo: The Buddha and other founders
of cults or Buddhist Patriarchs.
Phật Tôn: Buddha (skt)—The World-Honoured—Honoured of the World.
Phật Tông: Buddhism—Principles of the Buddha Law or dharma.
Phật Tri Kiến: Cái thấy biết của Phật, khả năng thấy thấu suốt của trí
tuệ Phật—The Buddha’s vision—The penetrative power of Buddha’s wisdom.
Phật Trí: Anuttara-samyak-sambodhi (skt)—Buddha wisdom—Perfect knowledge—Universal
gnosis, awareness or intelligence—Omniscience.
Phật Trí Huệ Thắng: Wisdom Victory Buddha.
Phật Trì Pháp: Dharma-Maintaining Buddha.
Phật Tu Di Đăng: Sumeru-Lamp Buddha.
Phật Tu Di Quang: Sumeru Light Buddha.
Phật Tu Di Sơn: Mount Sumeru Buddha.
Phật Tu Di Tướng: Sumeru Appearance Buddha.
Phật Tu Ma Na Hoa Quang: Sumana Flower Light Buddha.
Phật Tú Vương: King-Of-Stars Buddha.
Phật Tuệ: Đại trí tuệ bình đẳng của Đức Phật (Nhất Thiết Chủng
Trí)—Buddha-wisdom.
Phật Từ Lực Vương: King of Kindness and Strength Buddha.
Phật Từ Tạng: Treasury of Kindness Buddha.
Phật Tử:
1) Con Phật: Son of Buddha.
2) Vị Bồ Tát: A Bodhisattva.
3) Tín đồ Phật giáo: Người tin nơi Phật giáo, tu học và thọ trì
những giới luật Phật pháp căn bản. Muốn trở thành một Phật tử phải làm những
điều sau đây: Buddhist—Buddhist followers—Buddhist believers—A believer in
Buddhism—Buddhists—One who accepts Buddhism as his religion—One who studies,
disseminates and endeavors to live the fundamental principles of the
Buddha-dharma. To become a Buddhist, one should do the following:
a) Quy-Y Tam Bảo: To take refuge in the
Three Gems.
b) Biết cứu cánh chính của Đạo Phật: To
know the main purpose of Buddhism.
· Chư ác mạc tác: Not committing any
evils.
· Chúng thiện phụng hành: Doing all
good.
· Tự tịnh kỳ ý: Purifying the mind.
· Là lời chư Phật dạy: Those are
Buddhas’ teachings.
c) Thật hiểu con đường đưa đến cứu cánh
nầy: To understand the path to that goal.
d) Thực hành đúng đắn những lời dạy của
Đức Phật: To practice the Buddha’s teachings correctly.
e) Người Phật tử—A Buddhist:
· Có lỗi phải biết sám hối, có tội
phải biết dứt trừ: Must be willing to change and repent when mistakes are made.
· Phải bỏ sự dong ruổi nơi tình trần:
Must be willing to abandon the tendencies to chase constantly after worldly
matters.
· Phải quay tâm về hướng giác: Must be
willing to return to follow the Way of enlightenment.
· Phải y theo lời Phật dạy mà tu hành:
Must practice just as the Buddha taught.
4) Chúng sanh mọi loài, vì mọi loài đều có Phật tánh: The term
applied to all beings, because all are of Buddha-nature.
5) Nhị chủng Phật tử—Two kinds of Buddhists:
a) Ưu Bà Tắc: Upasaka (skt)—Cận sự nam—See Ưu Bà Tắc.
b) Ưu Bà Di: Upasika (skt)—Cận sự nữ—See Ưu Bà Di.
6) Tứ chủng Phật tử—Four kinds of Buddhists—See Tứ Chúng.
** For more information, please see Tam
Phật Tử Chân Chánh: True Buddhists
Phật Tử Có Lòng Lo Cho Đạo: True Buddhist who have the interests of the dharma at
heart.
Phật Tử Thuần Thành: Devotees—True disciple—Genuine and sincere Buddhists.
Phật Tướng Trí: See Phật Trí.
Phật Tượng: Pratima (skt)—Tượng Phật—Vào thế kỷ thứ năm thì những
tượng Phật bên Trung Quốc đều có dáng vẻ Ấn Độ, môi dầy, mũi cao, mắt dài, cằm
đầy, nhưng đến đời nhà Đường thì những hình tượng trở nên “nữ hóa
hơn.”—Buddha’s image—There is a statement that in the fifth century A.D. the
images in China were of Indian features, thick lips, high nose, long eyes, full
jaws, etc…, but that after the T’ang dynasty, the form became “more effeminate.”
Phật Tỳ Lô Giá Na: Vairocana Buddha—Phật Tỳ Lô Giá Na tiêu biểu cho Pháp thân
của Phật Thích Ca Mâu Ni và chư Phật. Trú xứ của Ngài trùm khắp vũ trụ—The
Primordial Buddha. Represents the Dharma Body of Buddha Sakyamuni and all
Buddhas. His pure Land is the entire cosmos.
Phật Tỳ Lô Giá Na Đại Quang Minh: The Vairocana Buddha of Great Vows of the Illuminator.
Phật Ưu Đàm Bát La Hoa Thù Thắng
Vương: King Rare As The Udumbara Flower
Buddha.
Phật Vi Đà: Buddhaveda (skt)—Kinh Tạng Phật Giáo—The Tripitaka, the
Veda of Buddhism.
Phật Vị: Quả vị Phật—The state of Buddhahood.
Phật Vị Tam Muội: A degree of samadhi in which the Buddhas appear to the
meditator.
Phật Vị Thắng Quang Thiên Tử Thuyết
Vương Pháp Kinh: See Vương Pháp Kinh and Vương
Pháp.
Phật Võng Minh: Net-Brightness Buddha.
Phật Vô Cấu: Undefiled Buddha.
Phật Vô Lượng Âm Thinh Vương: King Infinite Voices Buddha.
Phật Vô Lượng Cúc Quang: Infinite Handfuls Of Light Buddha.
Phật Vô Lượng Thọ: Measureless-Life Buddha.
Phật Vô Lượng Tinh Tấn: Measureless-Vigor Buddha.
Phật Vô Lượng Tràng: Measureless-Curtain Buddha.
Phật Vô Lượng Tướng: Measureless-Appearance Buddha.
Phật Vô Ngại Huệ: Trí tuệ của Phật là vô biên và không chướng
ngại—Unhindered, infinite Buddha wisdom.
Phật Vô Sai Biệt: Sự giống nhau của chư Phật về phương pháp và mục đích giác
ngộ của các Ngài. Một trong tam vô sai biệt là Phật vô sai biệt, tâm vô sai
biệt, và chúng sanh vô sai biệt—The identity of all Buddhas and of their
methods and purposes of enlightenment. One of the three identities of all
Buddhas, of all mind, and of all beings.
Phật Vô Ưu Đức: Virtue Free Of Worry Buddha.
Phật Xá: Buddhist temple.
Phật Xá Lợi: Xá lợi sau lễ trà tỳ của Phật—Buddha’s sarira—Relics or
ashes left after Buddha’s cremation.
Phật Ý Linh Nhạc: Zen Master Phật Ý Linh Nhạc (1725-1821)—Thiền sư Việt Nam,
có lẽ quê ở Trấn Biên, bây giờ là Bà Rịa. Ngài thọ cụ túc giới với Hòa Thượng
Thành Đẳng Minh Lương tại chùa Đại Giác tại Biên Hòa. Vào năm 1752, ngài trùng
tu chùa Đại Giác và đổi tên là “Từ Ân.” Người ta nói rằng Chúa Nguyễn Vương đã
từng trú ngụ tại chùa nầy. Năm 1822, vua Minh Mạng ban tặng bản “Sắc Tứ Từ Ân
Tự.” Ngài Phật Ý đã sống phần lớn cuộc đời ngài chấn hưng và hoằng hóa Phật
Giáo tại miền Nam Việt Nam. Ngài thị tịch năm 1821—A Vietnamese Zen master,
probably from Trấn Biên (now Bà Rịa). He received precepts with Most Venerable
Thành Đẳng Minh Lương at Đại Giác Temple in Biên Hòa. In 1752, he rebuilt Đại
Giác small temple and renamed it “Từ Ân.” It is said that Lord Nguyễn Vương stayed
at this temple. In 1822, King Minh Mạng offered it a board entitled “Royal
Recognized Từ Ân Temple.” He spent most of his life in the South to revive and
expand Buddhism. He passed away in 1821.