- Tuyển tập 01
- Tuyển tập 02
- Tuyển tập 03
- Tuyển tập 04
- Tuyển tập 05
- Tuyển tập 06
- Tuyển tập 07
- Tuyển tập 08
- Tuyển tập 09
- Tuyển tập 10
- Tuyển tập 11
- Tuyển tập 12
- Tuyển tập 13
- Tuyển tập 14
- Tuyển tập 15
- Tuyển tập 16
- Tuyển tập 17
- Tuyển tập 18
- Tuyển tập 19
- Tuyển tập 20
- Tuyển tập 21
- Tuyển tập 22
- Tuyển tập 23
- Tuyển tập 24
- Tuyển tập 25
- Tuyển tập 26
- Tuyển tập 27
- Tuyển tập 28
- Tuyển tập 29
- Tuyển tập 30
- Tuyển tập 31
- Tuyển tập 32
- Tuyển tập 33
- Tuyển tập 34
- Tuyển tập 35
- Tuyển tập 36
- Tuyển tập 37
- Tuyển tập 38
- Tuyển tập 39
- Tuyển tập 40
- Tuyển tập 41
- Tuyển tập 42
- Tuyển tập 43
- Tuyển tập 44
- Tuyển tập 45
- Tuyển tập 46
- Tuyển tập 47
- Tuyển tập 48
- Tuyển tập 49
- Tuyển tập 50
- Tuyển tập 51
- Tuyển tập 52
- Tuyển tập 53
- Tuyển tập 54
- Tuyển tập 55
- Tuyển tập 56
- Tuyển tập 57
- Tuyển tập 58
- Tuyển tập 59
- Tuyển tập 60
- Tuyển tập 61
- Tuyển tập 62
- Tuyển tập 63 & 64
- Tuyển tập 65
- Tuyển tập 66
- Tuyển tập 67
- Tuyển tập 68
- Tuyển tập 69
- Tuyển tập 70
- Tuyển tập 71
- Tuyển tập 72
- Tuyển tập 73
- Tuyển tập 74
- Tuyển tập 75
- Tuyển tập 76
- Tuyển tập 77
- Tuyển tập 78
- Tuyển tập 79
- Tuyển tập 80
- Tuyển tập 81
- Tuyển tập 82
- Tuyển tập 83
- Tuyển tập 84
- Tuyển tập 85
- Tuyển tập 86
- Tuyển tập 87
- Tuyển tập 88
- Tuyển tập 89
- Tuyển tập 90
- Tuyển tập 91
- Tuyển tập 92
- Tuyển tập 93
- Tuyển tập 94
- Tuyển tập 95
- Tuyển tập 96
- Tuyển tập 97
- Tuyển tập 98
- Tuyển tập 99
- Tuyển tập 100
- Tuyển tập 101
- Tuyển tập 102
- Tuyển tập 103
- Tuyển tập 104
- Tuyển tập 105
- Tuyển tập 106
- Tuyển tập 107
- Tuyển tập 108
- Tuyển tập 109
- Tuyển tập 110
- Tuyển tập 111
- Tuyển tập 112
- Tuyển tập 113
- Tuyển tập 114
- Tuyển tập 115
- Tuyển tập 116
- Tuyển tập 117
- Tuyển tập 118
- Tuyển tập 119
- Tuyển tập 120
- Tuyển tập 121
- Tuyển tập 122
- Tuyển tập 123
- Tuyển tập 124
- Tuyển tập 125
- Tuyển tập 126
- Tuyển tập 127
- Tuyển tập 128
- Tuyển tập 129
- Tuyển tập 130
- Tuyển tập 131
- Tuyển tập 132
- Tuyển tập 133
- Tuyển tập 134
- Tuyển tập 135
- Tuyển tập 136
- Tuyển tập 137
- Tuyển tập 138
- Tuyển tập 139
- Tuyển tập 140
- Tuyển tập 141
- Tuyển tập 142
- Tuyển tập 143
- Tuyển tập 144
- Tuyển tập 145
- Tuyển Tập 146
- Tuyển Tập 147
- Tuyển Tập 148
- Tuyển Tập 149
- Tuyển Tập 150
TUYỂN TẬP THƠ MẶC GIANG
Tuyển tập 10 bài Số 140 - thơ Mặc Giang
(Từ bài số 1391 đến số 1400)
01. Tìm một bóng hình
02. Tìm em từ thuở ban sơ
03. Ta đi tìm em
04. Nước Non Nhà
05. Non nước hữu tình
06. Nước Việt dấu yêu
07. Ấm lạnh tình quê
08. Quyền thiêng liêng tối thượng
09. Bảo tồn sông núi
10. Dư đồ Tổ Quốc
Tìm một bóng hình
Tìm em từ thuở còn xanh
Thời gian mòn mỏi treo cành tầm không
Tìm em lên núi xuống non
Xuống sông xuống biển xuống hòn đảo xa
Tháng ngày lần lữa đi qua
Đêm đêm thức giấc canh gà chìm sâu
Tìm em điểm trắng mái đầu
Cuối sông nước chảy bên cầu sóng xô
Vô tình em hiện trong mơ
Bỗng choàng thức dậy vật vờ bóng đêm
Bật lên ánh sáng dõi đèn
Vén rèm lồng lộng bức màn vô thinh
Nhìn ra trông bóng ngỡ mình
Nhưng không, đây chỉ là hình của ta
Tìm em lặn lội gần xa
Tìm trong khắp cõi Ta bà hư hao
Cho ta tìm thấy đi nào
Trinh nguyên cũng vậy ra sao cũng đành
Dù cho trâm ngọc tinh anh
Hay xây xát đá hay xanh cỏ vàng
Dù cho diễm lệ thiên trang
Hay khô khốc cháy hay tàn bụi tro
Tương giao từ thuở ban sơ
Khôn lanh cũng thế dại khờ có chi
Thế mà cho đến hôm ni
Em đâu chẳng thấy cớ gì hỡ em !
Tháng 4 – 2010
Tìm em từ thuở ban sơ
Tìm em từ thuở ban sơ
Cớ chi từ đó đến giờ
Em vẫn lặng thinh ẩn mặt
Mình ta một cõi trơ vơ
Tìm em từ thuở ban sơ
Cớ chi em lại hững hờ
Không khi nào cho thấy mặt
Vô tình lại hiện trong mơ
Chừng như em chẳng xa ta
Đi đâu cũng thế thôi mà
Dù cho khi ngủ khi thức
Nhưng tìm thì kiếm không ra
“Hữu duyên thiên lý tương ngộ
Vô duyên đối diện bất phùng”
Thì thà không phải tri kỷ
Nhưng sao ta lại tri âm
Ta vui em cũng chẳng mừng
Ta buồn em cũng chẳng chia
Duyên chi vô tình quá nhẽ
Vô duyên sao lại chẳng lìa
Bảo rằng tiền khiên oan trái
Đẳng đeo duyên nợ trả vay
Nói đi ta xin được trả
Cũng không lên tiếng mảy may
Cớ sao ta lại tìm em
Không tên mà biết đâu tìm
Diện mạo ra sao chẳng thấy
Nhưng ta không lúc nào yên
Tìm khi từ ta có mặt
Lan man cho đến bây giờ
Em vẫn không hình không bóng
Ta tìm từ thưở ban sơ.
Tháng 4 – 2010
Ta đi tìm em
Ta đi tìm em
Người em không tên
Không bóng không hình
Nhưng lại không quên
Ta đi tìm em
Người em không tên
Chưa từng gặp mặt
Diện mục vô hình
Ta đi tìm em
Vết cũ lối mòn
Đồng xanh cỏ nội
Em vẫn biệt tăm
Núi cao rừng thẳm
Biển rộng sông sâu
Vạn hữu tinh cầu
Em ở nơi đâu
Làng quê phố thị
Ghế đá công viên
Sông Hậu Sông Tiền
Em hỡi thuyền quyên
Trường Tiền mấy nhịp
Đó vắng bóng người
Góc biển chân trời
Em hỡi chơi vơi
Ta đi tìm em
Trên khắp mọi miền
Ngày dài đêm ngắn
Không thuở nào quên
Ta đi tìm em
Người em không tên
Không bóng không hình
Trùng trùng vạn hữu
Ta gọi tên em.
Tháng 3 – 2010
Nước Non Nhà
Nước non là nước non nhà
Nhà là của nước, nước là của dân
Trên thời ngước mặt cao ngần
Dưới thời đạp đất bước chân kiêu hùng
« Bầu ơi thương lấy Bí cùng »
Ba miền đất nước đều chung một giàn
Ngẩng đầu dõng dạc dọc ngang
Nam nhi nữ kiệt vẻ vang giống nòi
Nước non là nước non nhà
Nhà là của nước, nước là của dân
Nắng mưa dội ngược phong trần
Bền gan vững chí như thần mà đi
Trong thời dung thứ từ bi
Ngoài thời đối biện kiêu kỳ ngán ai
Chung lưng đấu cật kề vai
Thắm tô bồi đắp gia tài Việt Nam
Nước non là nước non nhà
Nhà là của nước, nước là của dân
Tin yêu bảo bọc ân cần
Anh em như thể thương thân khác gì
Lo từ việc nhỏ tí ti
Cho tới việc lớn, cũng vì chớ sao
Cùng chung một giọt máu đào
Sang hèn tài trí thấp cao không màng
Cùng chung dòng giống da vàng
Cùng chung Dân tộc huy hoàng Việt Nam
Nước non là nước non nhà
Nhà là của nước, nước là của dân
Nước non là nước non mình
Non là của nước, nước mình quang vinh.
Tháng 4 – 2010
Non nước hữu tình
Quê hương non nước hữu tình
Đi đâu cũng nhớ như mình với ta
Quê hương non nước kiêu sa
Đi đâu cũng nhớ cửa nhà Việt Nam
Quê hương sắc chạm lên chàm
Kết nên sử tích danh lam tuyệt vời
Quê hương nước Việt nơi nơi
Đi đâu cũng thấy vạn lời mến yêu
Yêu như bắc nhịp cầu kiều
Yêu như chỉ thắm tơ điều vắt vai
Yêu như giấc mộng trang đài
Yêu như biển rộng sông dài thân thương
Chân đi từng bước trên đường
Vẳng nghe tình tự vương vương dấu hài
Chân đi từng bước một hai
Vẳng nghe dấu ngọc hoa cài tinh anh
Nào em nào chị nào anh
Nắm tay xây đắp trong lành Việt Nam
Đầy vườn có quít cùng cam
Có bầu có bí chứa chan một nhà
Dừng chân bắt nhịp câu ca
Bỗng trầm uốn khúc mặn mà tình quê
Đi đâu cũng nhớ nhau về
Ở đâu cũng vẹn ước thề sắt son
Tình rằng, nước nước non non
Quê hương sông núi đá mòn không phai
Ba Miền, vốn một không hai
Không ba không bốn phương đài điểm tô
Tình rằng, suối lạch ao hồ
Sông dài biển rộng cơ đồ mến thương
Đâu đâu cũng một quê hương
Dù đi vạn nẻo mọi đường Việt Nam.
Tháng 4 – 2010
Nước Việt dấu yêu
Ta yêu tổ quốc sơn hà
Non sông gấm vóc của nhà Việt Nam
Ta yêu thắng cảnh danh lam
Giang san cẩm tú tâm đoan sử vàng
Ta yêu từ Ải Nam Quan
Xuống sông ra biển băng ngàn Cà Mau
Ta yêu non nước một màu
Bắc Nam Trung quyện con tàu quê hương
Ta yêu khắp phố khắp phường
Xuyên qua đồng nội xuyên đường cái quan
Ta yêu khắp xóm khắp làng
Xinh xinh trúc biếc hàng hàng tre xanh
Ta yêu đồi dốc thác ghềnh
Núi cao đèo cả thênh thênh đất trời
Ta yêu nước Việt muôn đời
Ngàn năm văn hiến giống nòi Rồng Tiên
Ta yêu non nước Ba Miền
Tổ Tiên con cháu hồn thiêng kiêu hùng
Ta yêu nước Việt của chung
Truyền trao gìn giữ vô cùng mà thôi
Ta yêu ao lạch sông ngòi
Biển Đông sóng vỗ mặn mòi Trường Sơn
Ta yêu đường cũ lối mòn
Lần trang lịch sử sắt son hiện hình
Ta yêu non nước quê mình
Gừng cay muối mặn nặng tình keo sơn
Ta yêu biển mộng, ôm hòn
Thùy dương vọng ước, ôm cồn ven sông
Ta yêu ruộng lúa xanh đồng
Tươi non lá mạ đượm giồng ngô khoai
Quê hương tổ quốc ta ơi
Ta yêu mãi mãi muôn đời Việt Nam.
Tháng 4 – 2010
Ấm lạnh Tình Quê
Quê tôi nho nhỏ Miền Trung
Người đông đất hẹp chập chùng núi non
Đất cày sỏi đá hao mòn
Đồng khô cỏ cháy héo hon ngõ về
Quê tôi trĩu nặng tình quê
Dù kham khổ mấy cận kề có nhau
Thương như mùi trắng hoa cau
Mùi thanh hoa bưởi hoa ngâu cúc vàng
Quê tôi bốn xóm một làng
Có tre mấy lũy có hàng trúc xanh
Có con sông nhỏ trong lành
Mưa thành lũ lụt nắng thành đồng khô
Quê tôi hòa quyện bốn mùa
Xuân thu đông hạ gió lùa lại qua
Dân làng vui sống mặn mà
Sẻ chia ấm lạnh nhà nhà thân thương
Quê tôi tình nặng vấn vương
Chia chung lối nhỏ cạnh đường cái quan
Xem nhau thân thiện họ hàng
Thể như khoai sắn khoai lang một vườn
Quê tôi tôi nhớ tôi thương
Như đồng nhớ lúa như nương nắng chiều
Tình quê đâu nói chi nhiều
Chỉ hong bếp lửa nâng niu trong lòng
Tình quê đâu nói long bong
Chỉ ôm ấm lạnh trong lòng mà thôi.
Tháng 4 – 2010
Quyền thiêng liêng tối thượng
Trời đất rộng sao thu mình ốc đảo
Dân tộc hùng sao thúc thủ bó tay
Muối kia còn mặn, gừng kia còn cay
Ai chịu được nhục nhằn đày đất mẹ
Trời đất rộng sao thu mình ngõ hẹp
Dân tộc hùng sao tắt nghẽn lối đi
Quốc hồn xúc phạm, quốc túy suy vi
Mọi người dân đều có quyền lên tiếng
Thuở lập quốc, Tổ Tiên vừa xây dựng
Họ Hồng Bàng, mười tám đời Hùng Vương
Giặc phía Nam, giặc phía Bắc nhiễu nhương
Vẫn an định gần ba mươi thế kỷ
Thời Bắc thuộc, một ngàn năm thống trị
Bạch Đằng giang, tài dũng lược Ngô Quyền
Đuổi quân thù, chấm dứt mọi ách khiên
Viết trang sử chống ngoại xâm oanh liệt
Đinh, Lê, Lý, Trần – anh hùng hào kiệt
Quật Bắc phương, mở rộng phía Nam phương
Lê Lợi, Quang Trung kiệt xuất phi thường
Quân Hán Tàu biết bao lần khóc rống
Một trăm năm, thực dân Tây nuốt hận
Dẹp mộng xâm, tủi hổ phải cuốn cờ
Trang sử ta một lần nữa điểm tô
Vào nước ta, từ bị thương tới chết
Thời hôm nay, chín chục triệu người cùng dõng dạc
Cùng tuyên xưng, bất kỳ ai đụng tới nước non này
Dân tộc ta quyết trừng trị thẳng tay
Đừng hống hách, đừng ngang tàn hung bạo
Ai tiếp tay, để giữ quyền, uy, danh, lợi
Ai tiếp tay, cõng rắn cắn gà nhà
Ai nhu nhược, mang hậu họa sơn hà
Quét sạch cả, phường buôn dân bán nước
Không có lý do gì, thu mình ốc đảo
Không có lý do gì, thu mình ngõ hẹp
Tiếng ta ta nói
Nước ta ta giữ
Đất ta ta sống
Đường ta ta đi
Đó là quyền tối thượng
Và là quyền thiêng liêng cao cả.
Tháng 4 – 2010
Mặc Giang
Bảo tồn sông núi
Sống xa quê mới thấy tình cố quận
Sống xa nhà mới đậm nét cố hương
Không thiếu gì mà chỉ thiếu tình thương
Không mất gì mà chỉ mất tình ruột thịt
Không ai chia cái con tim đau buốt
Không ai chia nỗi cay xé tâm hồn
Cùng xa quê mới thấm sự héo hon
Cùng ly hương mới thấu đời biệt xứ
Ông cha ta từng chỉ dạy một chữ
Một chữ thôi mà sâu sắc vô bờ
Đánh đổi gì chứ không đánh đổi tình quê
Và tình quê chẳng có gì bù đắp được
Đã có quê thì ta phải có nước
Đã có núi thì ta phải có sông
Nước kia muôn hướng đổ về sông
Nhưng, ta không bao giờ đem đổ nước
Lại nhớ xưa từng dạy
Nước mất là nhà mất
Nhà mất là ta mất
Nước không mất một tấc đất
Thì ta không mất một cái gì
Còn nước kia bị biến thái suy vi
Cả dân tộc coi chừng không đất sống
Đừng ôm mộng leo lên đồi ảo vọng
Đừng ôm mơ thêu dệt giấc chiêm bao
Đừng ôm trăng hỏi vớ vẩn ngàn sao
Chẳng khác gì bọt bèo trôi ra biển
Tất cả, chỉ nói lên một tiếng
Nước Việt còn là dân tộc còn
Nước Việt mất là dân tộc mất
Bởi, sống mà không chủ quyền chủ đất
Nếu không nô lệ, thì cũng ngoại thuộc ngoại lai
Một ngàn năm xưa, thống thiết quá dài
Một trăm năm trước, cũng không quá ngắn
Quá khứ, ngậm bồ hòn ngâm trái đắng
Hiện tại, Tàu phù Tàu thực bủa vây
Quốc thể, Quốc hồn xúc phạm xát xây
Ta quyết chống để bảo tồn sông núi.
Tháng 4 – 2010
Dư đồ Tổ Quốc
Đứng nơi đây, ta nhớ về Bản Giốc
Núi chót vót trên non, địa đầu phương Bắc
Thác vắt vảnh lưng đèo, đổ xuống vực sâu
Núi cả, cây cao, rừng thẳm kê đầu
Vẽ nét ngọc đầu tiên bức dư đồ tổ quốc
Ta nhìn dấu mốc
Ghi Ải Nam Quan
Khói lửa thiêng sử tích chưa tàn
Rung tình tự năm ngàn năm thuở trước
Đức Hùng Vương dựng cờ mở nước
Hiệu Văn Lang dòng giống Tiên Rồng
Xuôi xuống, tận đồng bằng sóng vỗ Biển Đông
Ngược lên, chạy dài trùng trùng Trường Sơn vách núi
Đây Chi Lăng, kia Bạch Đằng
Đó Đống Đa, nọ Chí Linh
Hồn cha ông non nước vặn mình
Bao thời đại vùi chôn xâm thực
Ôi Cổ Loa,
dấu tích đền đài, bóng mờ rêu phủ
Ôi Thăng Long,
di thành bảo quốc, rực sáng kinh đô
Đây rồi, Hà Nội bây giờ
Ngàn năm văn vật nên thơ diệu kỳ
Sông Gianh cuốn hút ta đi
Để xem nơi đó có gì hay không
Một thời Nam Bắc trôi sông
Gần ba thế kỷ bềnh bồng nước non
Thì ra « Nhất đái hoành sơn »
« Dung thân vạn đại » lối mòn chưa pha
Ghé Cố Đô nhìn qua lối cũ
Vết Kinh Kỳ bao phủ Hương Giang
Dừng chân một chút bên đàng
Trường Tiền đẩy nhịp vang vang sóng cồn
Ta ghé Qui Nhơn
Đồ Bàn xưa hồn Chiêm vợn khói
Hương nhạt nhòa nhắn gởi ngàn mây
Hòa trong chiếc lá có cây
Nhìn gốc vướng rễ nhìn dây vướng rừng
Bờ mi khép mắt rưng rưng
Trôi bờ dĩ vãng lạnh lùng Huyền Trân
Đi vào thành phố Sài Gòn
Ba trăm năm cũ vẫn còn khắc ghi
Đường qua Bến Nghé ta đi
Đường về Gia Định thầm thì trước sau
Anh ơi đừng vội đi mau
Ghé thăm Bà Chiểu sắc màu nào quên
Sài Gòn ta dễ gì quên
Nhưng xin giã biệt, vẫy chào thành đô
Miền Nam đang đợi đang chờ
Nhanh chân lên nhé xuôi về Miền Nam
Miền Nam ruộng lúa bạt ngàn
Miền Nam bất bạc đất vàng viễn đông
Vượt cầu Mỹ Thuận
Sông Hậu Sông Tiền
Hát Cửu Long giang
Hòa reo chín khúc
Miền Nam ngào ngạt
Đượm tình Miền Nam
Cà Mau mây nước mênh mông
Mới thành chữ “S” núi sông nước nhà
Cả dòng lịch sử can qua
Mới thành tổ quốc sơn hà Việt Nam
Cà Mau nhớ ải Nam Quan
Đứng đây vọng nhớ Văn Lang thuở nào
Tình quê tình nước nao nao
Hồn quê hồn nước lệ đào chưa khô
Nhìn trông một mảnh cơ đồ
Người người dân Việt thắm tô muôn đời.
Tháng 4 – 2010